Chương 15: Tiểu Đệ

Cứ như vậy, Vương An Ninh trên đường nhìn xem cháu mình bị ngược đãi, mỗi lần như vậy phải dỗ dành đứa cháu này.

"ồ, trên người ngươi còn gì nữa" Bạch Phong hiện tại phải nói là một người có tiền, đã lừa rất nhiều thứ, từ ngọc bội đến tiền tiêu vật điều không buôn tha.

Ở một bên, thấy đứa cháu mình bị lừa như vậy mà còn cảm ơn nhân gia, nếu hiện tại ở nhà chắc không khỏi 1 trận đòn.

"ta ta,..." Vương Nghĩa Đường nhìn người của mình thấy những thứ đáng tiền đã bị lừa lấy đi, lúc này hắn mới ý thức được.

"oa oa, Gia Gia người nhìn xem hắn lừa đồ của ta"Vương Nghĩa Đường lần này thật là uất ức a, bị lừa hết rồi mới nhận ra được.

"hảo hảo, tài không bằng người, về sau càng phải đi theo phu tử học hỏi" Vương An Ninh Nghiêm Khắc dạy dỗ.

Ở một bên Bạch Phong sây xưa nhìn xem, mà không để ý toàn bộ những thứ hắn lừa được đã bị gia gia hắn lấy đi.

" Tiểu hữu, lần sao chú ý đừng để bị lừa dễ dàng như vậy". Bạch Tùng Vân gôm đồ lại rồi đưa qua Vương Nghĩa Đường.

"Vân Huynh, không cần như vậy, đây cũng xem như là học phí mà hắn nhận được, bây giờ còn nhỏ không có gì nhiều, về sao không ăn phải đau khổ sẽ càng chịu thiệt" Vương An Ninh nói rồi đẩy chở về, hắn biết đứa cháu này của mình kêu ngạo đã quen, bây giờ gặp phải khó khăn cũng tốt.

"Đúng vậy, nhớ kêu hảo Đại Ca chỉ cần có ta, về sao mọi chuyện để ta lo" Bạch Phong thấy tiền tài của mình đưa ra thì làm sao hắn chịu được, nói xong liền lấy tiền lại, hắn cũng mặc kệ gia gia hắn đang trợn trắng mắt mà nhìn hắn.

"Ninh huynh làm cho huynh chê cười" Bạch Tùng Vân cười ngượng, hắn không ngờ Bạch Phong vô sĩ như vậy tại sao trước giờ không ai biết.

khi bọn họ vừa đi vừa nói chuyện bất tri bất giác đã 3 ngày sau, bọn họ cũng đến Linh Châu Huyện chỉ cần đi qua thêm Trấn Giang Huyện nữa là sẽ tới Quý Dương Huyện.

"Đại Ca, có khi nào biết chữ nhớ viết thư cho ta" Vương Nghĩa Đường cuối cùng cũng phục vị đại ca này.

Bạch Phong gật gật đầu, sau đó nói nhỏ gì đó với Vương Nghĩa Đường, chỉ thấy hắn kinh ngạc mà nhìn Bạch Phong.

"Vân huynh nếu muốn đi Quý Dương huyện muốn tìm xe còn tốn thời gian, hiện tại xe nhà ta không có việc gì dùng, chi bằng huynh lấy dùng xem như ta cảm ơn huynh lúc gặp thổ phỉ" Vương An Ninh là người khôn khéo, hắn nhận ra cả Bạch Gia này điều không tầm thường, từ khí chất đến cách hành xử không thua gì quý nhân ở kinh thành, hắn cũng không ngại mà kết cái thiện duyên.

"Vậy ta cảm tạ Ninh huynh" Bạch Tùng Vân nghĩ nghĩ cũng không có cự tuyệt.

"vậy không bằng Vân huynh ở lại trong phủ ta ở lại một đêm như thế nào, huynh xem 2 hài tử đã mỏi mệt" Vương An Ninh hình như suy nghĩ gì đó rồi nói.

"để ta hỏi lại bọn họ" Bạch Tùng Vân cũng không xác định được ý của Bạch Phong như nào.

"Gia Gia, nếu chúng ta không đi gấp, ta sợ có biến sảy ra, theo ta nhớ sẽ còn hơn 20 thiên nữa sẽ bị lũ lụt, nếu mà còn chậm chân ta không biết nàng sẽ đi đâu" Bạch Phong tuy mỏi mệt nhưng mà cũng cố gắn muốn đi.

"công công, ta nghe theo lời phong nhi đi" Quân Tiểu Muội ở một bên cũng biểu thị đồng ý.

"được, nếu như vậy chúng ta xuất phát luôn, ta sẽ cùng Ninh huynh nói chuyện" Bạch Tùng Vân nghe 2 người nói vậy cũng đành phải nghe theo, ai kêu đi cứu là Phong nhi tức phụ.

cứ như vậy sau khi từ chối lời mời của Vương An Ninh, cả 3 người lên xe ngựa mà Vương gia chuẩn bị đi lên đường.

Đoạn đường tiếp theo di chuyển thuận lợi cho đến 10 ngày sao khi tới Trần Giang Huyện.

"Phong Nhi, Nương ngươi như thế nào rồi" Bạch Tùng Vân đang nhìn đứa cháu bắt mạch.

"Gia Gia, Nương đi đường mệt mỏi cần phải tịnh dưỡng, gia gia chúng ta tìm khách điếm" Bạch Phong mở miệng, mà Bạch Phong hiện tại cũng tái nhợt đi không ít.

Khi tìm được khách điếm thì đã là trời sắp tối,.

"gia gia, cho ta ít bạc, ta cần đến y quán mua dược" Bạch Phong thấy đã sắp xếp an bài xong bèn nói.

"Tốt, đi nhanh về nhanh" Bạch Tùng Vân nghe tôn nhi mình nói vậy liền đưa ra nén bạc 5 lượng.

Sau khi lấy bạc Bạch Phong liền hỏi tiểu nhị để hắn dẫn đi y quán, ai kêu hắn mới 5 tuổi.

"gia gia, người mau đi tẩy rửa bản thân, ta sẽ châm cứu cho người" sau khi sắc thuốc cho nương hắn Bạch Phong quay về phòng gia gia hắn, những ngày này đi đường hắn nhìn rõ mặc dù gia gia hắn khoẻ mạnh nhưng vẫn có ám thương, hắn cũng trả muốn để ý nhưng mà nếu không trị có lẽ đoạn đường tiếp theo sẽ chậm lại, tiểu tức phụ hắn còn đang chờ hắn nữa mà.

"Vì sao a" Bạch Tùng Vân khó hiểu hỏi.

"đời trước người thường xuyên bị đau nhức là do ám thương khi còn trẻ" Bạch Phong ghé vào tai của Bạch Tùng Vân nói nhỏ, hắn cũng không muốn cho người khác nghe.

Bạch Tùng Vân nghe xong nhớ lại có lẽ vậy, "Ồ, tôn nhi ngươi đã nói là sẽ không quan tâm nữa mà" Bạch Tùng Vân cảm thấy đoạn đường này cảm hoá được Bạch Phong.

"Người nghĩ nhiều, nếu không trị về sau đi đường kéo chân ta cứu tiểu tức phụ" Bạch Phong dội chậu nước lạnh vào mặt Bạch Tùng Vân đáp.

Bạch Tùng Vân nghe tôn nhi mình nói vậy, không thể tin nhìn Bạch Phong.

Cứ như vậy cả buổi chiều hôm đó Bạch Phong chạy qua chạy lại giữa 2 phòng, khi đến tối lại qua phòng nương hắn ngủ, đương nhiên là chuẩn bị thêm 1 bộ chân bông ngủ riêng.

Trời chưa sáng thì Quân Tiểu muội đã dậy, có lẽ thuốc đã có tác dụng với lại được điều trị kịp thời nên nàng hồi phục rất nhanh, mà khi thấy Bạch Phong ngủ dưới sàn chăm sóc mình cảm giác áy nấy, mục đích nàng đi theo là chăm sóc Bạch Phong thế nhưng bây giời thì ngược lại.

Quân Tiểu Muội thấy vậy xuống ôm Bạch Phong lên giường mà ngủ, Bạch Phong có lẽ đã mệt đến mức ngủ không biết gì, khi tới hắn mở mắt ra thì thấy đã được nương hắn ôm vào lòng mà ngủ thê nhưng.

"Nương, trên người có mùi hôi, ta sẽ kêu tiểu nhị chuẩn bị nước cho người" Bạch Phong thấy vậy trong đầu liền nhảy số theo cấp số nhân.

"Không cần" Quân Tiểu Muội làm sao không biết tâm tư của nhi tử.

"Nương, người phải nghe ta, sao khi tẩy rửa ta còn phải châm cứu cho người, như vậy mới nhanh tiếp tục lên đường" Bạch Phong liền lấy lí do như vậy, hắn biết chỉ cần nghỉ ngơi 1 hôm là được.

"Tốt vậy ngươi mau đi chuẩn bị" Quân Tiểu Muội nghe vậy cũng đành phải nghe theo.

"Phong nhi ngươi đi đâu vậy" Bạch Tùng Vân thấy Bạch Phong đang lon ton chạy dưới lầu bèn hỏi.

Bạch Phong thấy gia gia mình nên cũng đành thuật lại những gì đã nói với nương hắn.

Mà khi nghe tôn nhi mình nói vậy, Bạch Tùng Vân chỉ gật gật đầu biểu thị đã hiểu.

"Nương, ta chuẩn bị hạ châm người nhất định phải nằm im" Bạch Phong lúc này đang chuẩn bị châm cứu cho nương hắn, lúc đầu nương hắn còn cự tuyệt, thế nhưng khi nghe nói là khi châm cứu có thể hồi phục lại chức năng sinh con, lúc đó nàng hoài nghi cho đến khi nhìn vào mắt Bạch Phong chỉ thấy cặp mắt đó chẳng có gì tạp niệm, nàng liền biết Bạch Phong không phải muốn lừa nàng thế là nàng đồng ý.

"Phong nhi, hôm nay ngươi không cần phải làm gì nên nghỉ ngơi, ngày mai còn khởi hành sớm" Lúc này thiên bắt đầu tối đi, Bạch Tùng Vân thấy đứa cháu này đã mệt như vậy cũng không đành lòng.

"Gia Gia, Vậy người giúp ta đi nấu thuốc này" Bạch Phong nghĩ nghĩ cũng có lý a, tiểu tức phụ còn đợi hắn thế là khi Bạch Tùng Vân đem lên 1 chén thuốc hắn liền uống rồi chuẩn bị đi ngủ, lần này hắn lựa chọn cùng gia gia hắn cùng phòng, nếu không mà nói lại bị nương hắn ôm ngủ.

"Phong Nhi, ngươi qua Nương ngươi ngủ có việc gì còn có thể chiếu ứng lẫn nhau" Bạch Tùng Vân thấy Bạch Phong muốn nghỉ ngơi liền nói, hắn cũng lo cho tức phụ con trai mình, nhưng mà hắn cũng không thể nào qua đó a, như vậy còn gì là thể thống, thế là nhắm vào đứa cháu này.

"Gia Gia người yên tâm không có việc gì" Bạch Phong không cho là đúng nói.

Thấy Bạch Phong như vậy, Bạch Tùng Vân gân xanh nổi lên a, thế là ôm lấy thân thể nhỏ bé của Bạch Phong qua phòng Nương hắn.

"Công Công, Bạch Phong bị làm sao" Thấy công công đang ôm Bạch Phong nàng còn tưởng đã sảy ra chuyện liền nói.

"không có việc gì, ngươi là phụ nhân làm sao ta an tâm được" Bạch Tùng Vân ôm Bạch Phong lên giường rồi nói, hắn cũng có tư tâm a, thấy Bạch Phong không có thể nào cùng hắn hảo hảo đành đánh chủ ý lên Nương hắn để kéo gần mối quan hệ lại.

Quân Tiểu Muội thấy công công mình như vậy cũng đoán ra vài phần, nàng hiện tại cũng không phải là phụ nhân nông thôn, đời trước ở kinh thành đã rèn luyện bỏ đi tính cách nông gia, có một chút ích tâm cơ cùng các quý nhân ở kinh thành.

Bạch Phong đã cho thấy lập trường của mình quyết là không ngủ cùng nương hắn, thế nhưng lại quên 1 chuyện, làm sao mà chống lại sức mạnh của 1 người trưởng thành mà hắn cũng mới được 5 tuổi.

Cứ như vậy, lại một đêm đi qua bị nương hắn ôm ngủ.

"Phong nhi, có lẽ chúng ta nên đợi thêm vài ngày nữa rồi" Bạch Tùng Vân nhìn ra bầu trời đang mưa to mà nói với Bạch Phong.

Bạch Phong nhìn bầu trời đang mưa, không biết khi nào tạnh cũng trầm mặc lại, nếu trời mưa như này cũng không thể nào lên đường được.

"Gia Gia, ta vừa rồi nghe bên dưới có người nói Quý Dương Huyện đã mưa liên tục 7 ngày, ta sợ mưa này khó mà tạnh được" ở một bên Bạch Phong cũng lo lắng sẽ có biến cố sảy ra.

"Công Công, Phong nhi trời nếu còn mưa chi bằng 2 người đợi hết mưa rồi lên đường, ta sẽ ở khách điếm này đợi 2 người" Quân Tiểu Muội thấy nhi tử mình lo lắng như vậy, liền đưa ra chủ ý.

Mà nghe được Quân Tiểu Muội nói, Bạch Tùng Vân cùng Bạch Phong ngẩm nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định,

"Gia Gia, sáng mai chúng ta lại tìm tiêu sư thuê vài người đi theo" Bạch Phong cũng đưa ra chủ ý, nếu có việc gì cũng cần nhiều người trợ giúp.

"tốt, ta sẽ chuẩn bị ngươi không cần lo lắng", Bạch Tùng Vân nghe Bạch Phong nói cũng đồng ý.