Chương 14: Thổ Phỉ.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng thì cả 3 người đang chuẩn bị lên xe bò đi huyện thành.

"Phong nhi,ngươi mau lại đây", Nghe Gia Gia hắn nói Bạch Phong không tình nguyện mà lại bị Bạch Tùng Vân ôm vào lòng, xe bò không phải chỉ có 3 người đi mà còn có người khác.

Cứ như vậy đã 3 canh giờ qua đi, khi bọn họ vừa tới cửa vào Huyện thành thì đã xuống xe, để vào thành còn người đánh xe thì phải trở người về trấn nên cũng không cần đi vào.

"Gia Gia, ta muốn đi y quán một tí", Bạch Phong thấy tới Kính Gia Huyện rồi nói.

Bạch Tùng Vân không nói gì, rồi nhìn theo Bạch Phong mà đi.

"Các Vị đến khám hay bóc thuốc", Trong y quán 1 tên học đồng ra chào đón.

Ở một bên Bạch Tùng Vân nhìn Bạch Phong hắn cũng không biết đứa cháu này của mình tính làm gì.

"Ta muốn bán thảo dược", Bạch Phong khi thấy tên học đồng không để ý đến mình cũng không thèm quan tâm, ai kêu hiện tại mình là tên nhóc qua năm mới 5 tuổi.

"Không biết là loại thảo dược nào, có thể lấy ra cho ta xem được không", tên Học Đồng cũng không khinh thị, chỉ cần không đến phá quán điều là khách.

Chỉ thấy Bạch Phong từ trong người lấy ra một cái hộp rồi đưa cho tên học đồng, mà tên học đồng này cũng không biết vị thảo dược này là gì, sao đó chỉ nhìn lại.

"cái này cái này, ta cũng không biết là gì các ngươi đợi ta một lúc", tên học đồng vừa nói rồi đi vào trong tìm người.

Một lúc sau, chỉ thấy một lão nhân đi ra cầm cái hộp Bạch Phong đưa, vừa kích động đi tới Bạch Tùng Vân.

"Các vị muốn bán vị thảo dược này", khi vị lão nhân vừa đi lại vừa nói mà trên người còn ngửi ra thảo dược trên người.

"đúng vậy là muốn bán vị thảo dược này", Người trả lời đương nhiên là Bạch Phong.

Mà nghe tiếng trẻ nhỏ nói chuyện, vị lão nhân quay đầu nhìn lại, sao đó nhìn nhìn Bạch Tùng Vân xem ý như nào, chỉ thấy Bạch Tùng Vân gật gật đầu.

"ồ, nói nghe một chút, muốn giá như nào", Lão nhân biết người nói chuyện là đứa nhỏ này, nên cũng không ngại mở miệng.

"Thảo Dược này nếu đem lên kinh thành cũng giá 120 lượng, 60 lượng Sâm Ngọc Linh này sẽ thuộc về ngài", Bạch Phong dùng miệng của trẻ con hồn nhiên ra giá.

Ở một bên Bạch Tùng Vân Cùng Quân Tiểu Muội, khi thấy đứa cháu này biểu hiện như vậy cũng kinh ngạc không thoi, nếu bọn họ không biết Bach Phong đã là người trưởng thành thì đã tin lời này.

"Vị Tiểu huynh đệ này, mặc dù ở kinh thành có giá đó nhưng hiện tại là ở Kính Gia Huyện, 55 lương như thế nào", Vị lão nhân không khỏi chiêu trọc Bạch Phong mặt dù giá 60 là giá bán thấp nếu để cho hắn tới kinh thành, hắn có thể cho lên 150 lượng.

"tốt, thế nhưng 55 lượng phải kèm theo 1 bộ y châm", Bạch Phong cũng nghe ra Lão Đại Phu này đang đùa với hắn, Nhưng mà hắn cũng không quan tâm, trong đầu hiện tại muốn đi nhanh cứu vợ tương lai của mình.

Vị Lão Nhân cũng không ngờ bạch phong đáp ứng sảng khoái như vậy, không khỏi nhìn nhìn Bạch Tùng Vân vì hắn cũng không xác định được, mà nhìn Bạch Tùng Vân và Quân Tiểu Muội chỉ thấy quần áo 2 người là nông gia mà khí chất thì lại là các người có địa vị cao ở kinh thành làm cho hắn cũng không mò được đầu mối, nếu hắn biết bọn họ từ tương lai quay về mà còn từng đi giao thiệp với các quan lại trong triều đình sẽ khác, mà Bạch Tùng Vân cùng Quân Tiểu muội đã quen với việc người trên người từ kiếp trước cho dù đã quay lại nông gia nhưng bọn họ cũng đã từng địa vị cao.

"Đúng vậy mọi việc điều do hắn quyết định", Bạch Tùng Vân nói rồi chỉ chỉ Bạch Phong ý là hắn làm chủ.

Nghe Bạch Tùng Vân nói vậy, Lão Nhân đi vào trong lấy ra một bộ ngân châm cùng với 60 lượng, được chia ra 2 tờ ngân phiếu 20 lượng 1 tờ 10 lượng cùng 5 sâu tiền và 5 lượng bạc, vì bạc chủ yếu giao dịch lớn, hầu hết mọi người vẫn dùng đồng mà giao dịch hằng ngày.

"tốt ta cũng không hố các ngươi, đây là 60 lượng và một bộ ngân châm xem như đi kèm", Lão nhân nói xong cũng đưa qua hắn cũng không muốn tiện nghi để mắc danh tiếng, mặc dù là thuận mua vừa bán.

"gia gia, có phải người đang điều chế phương thuốc mất ngủ hay không", Bạch Phong thấy lão nhân này cũng tốt nên muốn giúp một chút, cũng không phải là giúp không, hắn đang lên một kế hoạch có thể xoay chuyển được toàn bộ Xích Triều.

Lão Nhân đang định đi vào trong nghe thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, sau đó từ trong người lấy ra 1 tờ giấy đưa cho Bạch Phong "tiểu hữu cũng biết về y thuật".

Bạch Phong thì cầm tờ giấy sao đó xem xét cũng không nói gì "Cái phương thuốc này thêm 1 lạng xạ đen cùng 2 tiền Lạc tiên", Bạch Phong nói sau đó cùng Bạch Tùng Vân cùng Quân Tiểu Muội đi.

Khi Nghe Bạch Phong nói, vị lão nhân còn đang trầm ngâm đơn thuốc có hiệu quả hay không thì bọn họ đã đi xa, nên là không để ý, khi lấy lại tinh thần đã muộn.

"gia gia, đây là phí sinh hoạt hàng ngày của ta, sao này ta cũng sẽ còn đưa đến khi tách ra ở riếng", sao khi ra khỏi y quán thì bạch phong mở miệng nói, trong lời nói đã là không có chút tình cảm nào.

Ở một bên cả 2 người trong lòng điều thở dài, bọn họ đã cố gắng kéo gần mối quan hệ lại với nhau, nhưng có vẽ là không có tác dụng.

"tốt, nhưng việc ra riêng thì ngươi cũng đừng nghĩ, chỉ cần ta chưa chết thì không có việc đó" Bạch Tùng Vân cũng là người quả quyết.

Bạch Phong ở một bên không nói gì nhưng trong lòng cũng đã có kế hoạch cho riêng mình.

khi nói chuyện cả 3 cũng tìm được 1 xe thương nhân đi Quý Dương Huyện.

"mau lại đây" khi lên xe ngựa thuê cùng thương hộ thì được chia ra 2 xe một xe chỉ có phụ nhân còn 1 xe toàn nam nhân, đương nhiên Bạch Tùng Vân cùng Quân Tiểu Muội chia ra 2 xe, mà Bạch Phong lại lên xe cùng nương hắn.

Mà khi lên xe Bạch Phong lại sai làm với quyết định này của mình, chỉ thấy trên xe đã không đủ chổ cho hắn, nếu muốn ngồi thì phải ngồi vào lòng nương hắn.

"Nương, ta sẽ đi qua cùng gia gia" Bạch Phong muốn chuồng đi nhưng lại bị Quân Tiểu Muội ôm lại.

"Phong Nhi, xe sắp khởi hành ngươi không cần phải đi đâu" Bạch Phong muốn vùng vẫy lại nghe nương hắn nói cũng đành phải ngồi im.

Mà trên xe các phụ nhân lại nói chuyện với nhau, mà toàn chuyện chỉ có phụ nhân mới hiểu, Bạch Phong vì không muốn nghe nên phải đành ngủ.

"ồ, hài tử này thật là" một vị phụ nhân ngồi đối diện khi thấy Bạch Phong ngủ còn chảy nước miếng liền lấy khăn tay ra lao.

Quân Tiểu Muội nhìn lại thấy Bạch Phong như vậy mặt hơi hồng " Cảm ơn đại tỉ, Đứa nhỏ này..." Khi Quân Tiểu Muội muốn nói gì thì xe ngựa dừng lại đột ngột.

Mà điều này cũng làm cho Bạch Phong tĩnh lại còn tưởng gần đã đến huyện thành tiếp theo, phải biết muốn đi từ Kính Gia Huyện Đến Quý Dương huyện cần phải đi qua 2 huyện khác nữa.

"Nương, ta muốn xuống xe" Bạch Phong nói xong liền muốn xuống, thấy vậy tất cả cũng muốn xem đã chuyện gì.

Khi mọi người đã xuống xe chỉ thấy xung quanh đã bị bao vây.

"Phong nhi" Quân Tiểu Muội biết gặp phải Phổ phỉ liền sợ xanh mặt, rồi ôm Bạch Phong lên bảo hộ hắn.

"Phong Nhi, Nữ tế sau 2 ngươi lại xuống xe mau lên xe" Bạch Tùng Vân khi thấy 2 người liền đi lại muốn cho 2 người đó lên lại xe ngựa.

"Không được di chuyển, nếu không đừng có trách", Thấy có người muốn di chuyển liền có 1 tên thổ phỉ lên tiếng quát.

Mà nghe được tên thô phỉ đó nói, Bạch Tùng Vân không giám nói gì cũng cho để cho 2 người lên xe mà là đứng phía trước bảo hộ.

Lúc này người dẫn đầu thương đội có lẽ đang thương lượng gì đó với tên cầm đầu.

Bạch Phong cũng ý thức được nên cũng im lặng theo, hắn hiện tại cũng chỉ là đứa nhóc 5 tuổi không còn là Bạch Đại Nhân khiến cả Xích triều quan tâm.

"Các vị, chỉ cần buôn tha cho chúng ta, chúng ta nguyện ra 1000 lượng bạc" Người nói chuyện họ Vương cũng là người dẫn đầu thương đội.

"Được chỉ cần thêm 200 lượng nữa bọn ta cam đoan các ngươi có thể đi qua ngọn núi này" Người cầm đầu có lẽ muốn lấy thêm chút ích, tuy bọn họ là thổ phỉ nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần không gây ra án mạng hoặc liên quan đến người đọc sách thì quan phủ cũng không bắt.

Thế nhưng vào lúc này có một giọng nói trẻ con đang lẩm nhẩm "Phổ phỉ đáng chết", mặc dù tuy nhỏ nhưng lại bị một tên đứng cạnh cầm đầu nghe được liền rút bội đao ra.

"Ngươi muốn chết", Mà vị họ vương thương nhân khi nhìn lại là đứa cháu của mình đang nói liền xanh mặt.

Đang lúc 2 bên dằn co , thì Quân Tiểu Muội cùng Bạch Tùng Vân ôm Bạch Phong đi lại.

Chỉ thấy Bạch Phong ngồi xuống đất vẽ lấy thứ gì đó.

"Thúc Thúc, chúng ta nói chuyện được không", Bạch Phong hướng về tên cầm đầu hô lên.

Mà tên cầm đầu lại nghe có người nói chuyện, nhìn nhìn Bạch Phong sao đó lại nhìn hình dưới chân Bạch Phong rồi nheo mắt lại.

Bạch Phong thấy vậy liền lon ton chạy lại tên cầm đầu nói nhỏ gì đó, sau đó chỉ nghe.

"tất cả rút lui", sao đó từ trong ngực lấy ra miếng gỗ đưa cho qua Bạch Phong.

"cảm ơn thúc thúc" Bạch Phong cầm miếng gỗ rồi chạy lại họ Vương thương nhân.

"Đại bá chỉ cần để miếng mộc bài này trước xe thì đi qua được núi này", Bạch Phong nói xong rồi đưa miếng mộc bài sao đó chạy lại gia gia hắn.

Mà vị họ Vương chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì mọi chuyện đã xong, thậm chí còn không tốn bạc.

"Tại hạ Vương An Ninh cảm ơn gia huynh giúp đỡ", khi lấy lại tinh thần vị họ vương đi qua Bạch Tùng Vân lên tiếng giới thiệu cũng như cảm ơn.

Chỉ thấy Bạch Tùng Vân năng đỡ Vương An Ninh "Không sao chỉ cần bình an là được rồi".

Bạch Tùng Vân cũng chẳng biết vì sao Bạch Phong làm được nhưng cũng đoán ra được vài phần.

Mà Vương An Ninh cũng không muốn tìm hiểu vì sao bọn họ làm được, ai cũng có bí mật riêng mình.

thế là bọn họ lại tiếp tục lên đường, mà lần này Bạch Phong quả quyết cùng gia gia hắn.

cứ như thế cả thương đội đi tới huyện thành tiếp theo, mà trong khoảng thời gian đi chung cả 2 cũng hiểu lẫn nhau.

mà ở một bên người cháu trai của Vương An Ninh có vẽ ăn không ít đau khổ khi muốn cùng so tài với bạch phong khi nghe gia gia hắn khen bạch phong thông minh.

"Ngươi nhỏ hơn ta, nên phải kêu ta ca" Người nói chuyện là Vương Nghĩa Đường là cháu trai của Vương An Ninh.

"Tại sao" Bạch Phong cũng nhàm chán cũng bèn hứng thú hỏi.

"Phu tử nói, Quân tử nghĩa dĩ vi chất, lễ dĩ hành chi, tôn dĩ xuất chi, tín dĩ thành chi, quan tử tai (được xuất từ Vệ Linh Công)", Vương Nghĩa Đường nói.

Chỉ thấy Bạch Phong chóp chóp mắt "ta không hiểu", Bạch phong ngây thơ trả lời.

Chỉ thấy Vương Nghĩa Đường đứng hình nhìn Bạch Phong,"gia gia ngươi là đồng sinh không lẽ chưa vở lòng cho ngươi".

Bạch Phong gật gật đầu biểu thị đồng ý, làm cho Vương Nghĩa Đường trầm mặc lại vì 2 người không cùng tần số a.

Ở một bên Bạch Tùng Vân cũng nghe cuộc đối thoại trong lòng không dễ chịu, vì cho dù đời này muốn dạy thì cân bảng là không cần thiết, không để hắn tự trách lại nghe.

"gia gia ngươi là thương nhân, chắc ngươi cũng giỏi tính toán phải không" Bạch Phong muốn làm khó Vương Nghĩa Đường bèn hỏi.

"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã được tính toán, ngoại trừ gia gia ta ra thì không ai tính lại ta", Vương Nghĩa Đường ưởn ngực tự tin đáp.

"tốt, Vậy ngươi ra đề chỉ cần ta giải không được sẽ hô ngươi làm đại ca", Bạch Phong nghe vậy cũng không đánh gãy hắn mà nói.

"được, ngươi nghe cho kĩ, Cả gà và thỏ đếm được 24 chân, biết số đầu gà bằng số đầu thỏ, đố biết có mấy con gà và mấy con thỏ", Vương Nghĩa Đường ra đề.

"sau có cần ta mua gà và thỏ cho ngươi đếm không, cái này là ta tự làm chỉ có ta mới biết ngươi mau kêu đại ca", Vương Nghĩa Đường nói xong cười lên.

Mà nghe tiếng cười Vương An Ninh cùng Bạch Tùng Vân quay đầu nhìn lại, bọn họ cũng nghe những gì 2 người vừa nói.

"4 gà và 4 thỏ" Bạch Phong không nghỉ ngợi mà đáp.

Khi nghe được đáp án Vương Nghĩa Đường cứng đờ lại, không thể tin mà nhìn Bạch Phong.

"không thể nào nhanh như vậy được, ngươi đã biết đáp án", Vương Nghĩa Đường nói.

"ngươi nói đề là ngươi tự mình nghĩ ra, thì làm sau ta biết", Bạch Phong trả lời lại.

"ngươi đã ra đề rồi vậy thì tới ta", Bạch Phong nói rồi nhìn Vương Nghĩa Đường.

"Tốt nếu ta giải không được ta sẽ kêu ngươi là đại ca", Vương Nghĩa Đường tự tin mà đáp.

"tốt, nhưng ta cần ngươi phối hợp" Bạch Phong nhìn Vương Nghĩa Đường từ trên xuống dưới sao đó 2 mắt sáng lên.

"được" Vương Nghĩa Đường trả lời lại.

"Ngươi phải bán miếng ngọc bội đó cho ta 97 đồng" Bạch Phong nói rồi chỉ chỉ vào miếng ngọc bội được đeo ở bên hông

Vương Nghĩa Đường không nói gì rồi đưa miếng ngọc bội cho Bạch Phong.

"ta không có tiền", Bạch Phong nhận ngọc bội rồi nhìn Vương Nghĩa Đường.

"Ngươi không có tiền mà mua đồ của ta", Vương Nghĩa Đường mở to hai mắt không thể tin được.

"đúng vậy, thế nên bây giờ ngươi phải nghe và nhìn thật kĩ nếu không lại nói ta không nhắc ngươi", Bạch Phong không quan trọng nói.

Nghe vậy Vương Nghĩa Đường gật gật đầu.

Chỉ thấy Bạch Phong quay đầu lại nhìn Vương An Ninh cùng Bạch Tùng Vân "Vương gia gia, ngài cho ta mượn 50 đồng được không".

Vương An Ninh không hiểu nhưng cũng thấy thú vị, bèn từ trong người lấy ra 50 đồng.

Sau đó Bạch Phong quay đầu nhìn gia gia hắn " Gia Gia người cũng cho ta mượn 50 đồng".

Bạch Tùng Vân này không biết đứa cháu của mình đang làm gì cũng lấy ra 50 đồng.

"Ngươi đã nhìn rõ chưa", Khi bạch Phong gôm đủ 100 đồng sao đó nhìn Vương Nghĩa Đường, chỉ thấy Vương Nghĩa Đường gật gật đầu.

"tốt bây giờ ta trả ngươi 97 đồng" Bạch Phong nói xong chừa lại 3 đồng sao đó đưa toàn bộ cho Vương Nghĩa Đường.

"Vương gia gia, ta trả trước người 1 đồng", Bạch Phong nói rồi đưa qua 1 đồng trên tay.

"Gia Gia, ta cũng trả người trước 1 đồng", cứ như vậy bạch phong lại đưa qua thêm 1 đồng, sau đó nhìn Vương Nghĩa Đường.

"ta mượn mỗi gia gia 50 đồng và đã trả trước 1 đồng, vậy là ta thiếu mỗi người là 49 đồng có đúng không", bạch phong nhìn Vương Nghĩa Đường.

Vương Nghĩa Đường nghĩ nghĩ đúng là vậy liền gật đầu.

"vậy tiền nợ của ta thiếu 2 gia gia là 49 đồng nếu cộng lại sẽ là 98 đồng, cộng thêm 1 đồng trên tay nữa sẽ là 99 đồng vậy 1 đồng còn lại đã đi đâu", Bạch Phong nói.

Mà nghe được câu hỏi của Bạch Phong 3 người điều nhìn hắn mà suy nghĩ, nhưng nghĩ kểu gì cũng không biết 1 đồng còn lại đi đâu.

"cái này cái này,...", Vương Nghĩa Đường ngồi suy nghĩ nữa ngày mà không có đáp án.

"oa oa, ngươi ăn hiếp ta, gia gia hắn bắt nạt ta", Vương Nghĩa Đường nhìn Bạch Phong thấy hắn nhìn mình như vậy liền khóc lên, hắn nghĩ mãi cũng không ra.