"Phong Nhi, ngươi đang chuẩn bị đi đâu", Sáng sớm, Bạch Tùng Vân thấy tôn nhi mình đang dọn đồ muốn đi, bèn hỏi, cũng đã hơn 1 tháng trôi qua kể từ khi Bạch Phong khoẻ lại nhưng cũng rất kiệm lời, hầu như cả nhà kêu gì làm nấy.
"Ta muốn đi Quý Dương Huyện" Bạch Phong đáp, "ồ, Hiện tại muốn từ thôn chúng ta đi đên đó cũng cần 1 tháng xe bò , mà với đôi chân ngươi ích nhất cũng nữa năm, với lại không có lộ dẫn làm sao đi?" Bạch Tùng Vân như có như không cười nói cho Bạch Phong, chỉ nghe Bạch Tùng Vân nói vậy Bạch Phong đứng hình lại. Đúng a ta hiện tại qua năm cũng mới 5 tuổi nếu muốn tới đó kịp thì mọi chuyện đã lạnh.
"ta ta..." chỉ nghe Bạch Phong vừa nói lo lắng, "chỉ cần giúp ta lần này, ta sẽ đáp ứng làm 3 chuyện bắt kể việc gì đi nữa", Bạch Phong cắn răng nói, mà nghe bạch phong nói vậy Bạch tùng Vân đang trầm tư suy nghỉ lời của Bạch Phong, Ở một bên Bạch Phong thấy vậy còn tưởng gần không đồng ý, thì sắc mặt xanh đi không ít, "5 chuyện không thể nhiều hơn nữa", lại nghe tiếng cháu mình nói Bạch Tùng Vân lấy lại tin thần nhìn nhìn qua.
"đi theo ta vào sảnh đường", Bạch Tùng Vân không trả lời mà còn kêu Bạch Phong đi theo.
Lúc này Bạch Khang Kiện vừa rèn luyện bản thân xong đang chuẩn bị đi tẩy rửa, lại thấy Gia Gia cùng đệ đệ đi đến sảnh đường rồi dùng đôi chân nho nhỏ mình chạy qua, mà điều này cũng dẫn đến sự tò mò cả nhà. Kết quả là tất cả Bạch Gia điều tập chung ở sảnh đường.
"nói đi, tại sau lại muốn đi Quý Dương Huyện", Bạch Tùng Vân mở miệng hỏi, nếu không hỏi rõ ràng chỉ sợ đứa cháu này của mình bỏ nhà a.
Ở một bên cả Bạch Gia điều nghe không biết nguyên nhân nhưng cũng có ý nghĩ như vậy.
"Phong nhi, ngươi đến đó làm gì a, có phải ngươi muốn bỏ nhà hay sao, ngươi như vậy nương phải biết làm sao đây", Bạch Tiểu Muội ở một bên còn tưởng gần Bạch Phong bỏ trốn bèn lên tiếng.
"Đúng vậy tôn nhi, ngươi chỉ cần ở nhà nãi nãi nhất định yêu thương ngươi", Triệu Tú Ninh cũng lên tiếng khuyên bảo, mà thấy vậy cả nhà gật gật đầu cũng biểu hiện đồng ý.
Bạch Phong tính làm chuyện này trong bí mật, nhưng không hiểu sao lại như vậy, "ta muốn cứu nàng", Bạch Phong cũng đành phải nói ra mục đích.
"Nàng có phải là ngươi nuôi trong hang động phải không", Bạch Tùng Vân nghĩ nghĩ sao đó nói.
"Đúng vậy, đời trước ta nhớ là khi thấy nàng tới hang động là 3 tháng sao khi qua tết, sau này ta điều tra thì biết được là do ở đó sảy ra lũ lụt, cả nhà nàng chạy nạn mà trong lúc đó cha mẹ nàng chết do thổ phi chcòn 1 mình nàng lưu lạc tới đây", Bạch Phong thấy chuyện này trước sao gì cũng biết nên cũng thổi mái nói ra.
Nghe được Bạch Phong nói ra cả bạch gia điều nhớ lại, vị nữ nhân kia vì bạch phong mà chờ đợi 20 năm thậm chí còn muốn hợp táng cùng Bạch Phong, mà trong lòng mọi người cũng nhận định 1 điều, đứa con dâu cháu dâu này đã nhận định là người Bạch Gia.
"tốt mà ngươi còn nhớ lời nói lúc nãy", Bạch Tùng Vân cũng minh bạch chuyện gì cũng lên tiếng hỏi lại.
"chỉ cần cứu được gia đình nàng, lời lúc nãy điều tính", Bạch Phong quả quyết nói.
"được, đầu tiên ta muốn ngươi đổi lại xưng hô giống như đề trước, Nào kêu Gia Gia", Bạch Tùng Vân như nhớ ra điều gì liền nói.
Bạch Phong trầm mặc lại, chỉ là xưng hô mà thôi cũng không phải là không nói qua, sao đó bạch phong cắn răng nói "Gia Gia".
Khi nghe được Bạch Phong cũng chịu xưng hô như vậy trong lòng liền vui hẳng lên, trời mới biết khi hắn tỉnh lại không còn xưng hô mọi người như trước, hầu như chỉ cần không ai hỏi, hắn liền im lặng lại như một người câm, mà khi trả lời cũng không còn xưng hô cứ như là 2 người không có mối quan hệ nào giao lưu.
"Được, lần này đi cũng tốn hơn 1 tháng ta sẽ khi cùng ngươi", Bạch Tùng Vân cũng giải thích lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người, sao đó đánh chủ ý mà lên tiếng.
Mọi người cũng hiểu chuyện gì sảy ra cũng biểu thị động ý, thế nhưng "công công, ta cũng muốn đi theo, có ta cũng tiện chăm sóc cho Phong Nhi", Quân Tiểu Muội lên tiếng nói.
Nghe tức phụ của con trai mình nói vậy Bạch Tùng Vân nghĩ nghĩ cũng phải cần một 1 nhân châm sóc cũng đồng ý, thế là Bạch Tùng Vân cùng Quân Tiểu Muội sẽ đi theo Bạch Phong đén Quý Dương Huyện.
Sáng hôm sau cả nhà đang bận rộn tìm xe bò nhưng mà không có, cũng đành phải đi lên trấn mướn xe, nhưng đang đi được nữa đoạn đường chỉ thấy Bạch Phong có vẽ đi chậm hơn thấy vậy Quân Tiểu Muộn liền hỏi "Phong Nhi, chân ngươi có sao", Mà nghe tiếng con dâu mình hô Bạch Tùng Vân cũng quay lại nhìn Bạch Phong chỉ thấy trên mặt Bạch Phong không biểu hiện gì "Nương ta không sao, ta còn có thể đi tiếp", Bạch Phong cũng không muốn nói gì sao đó đi tiếp.
Ở một bên Bạch Tùng Vân là người từng trải biết chuyện gì, chỉ thấy hắn lại gần Bạch Phong sao đó cưỡng chế hắn lại mở đôi chân ra "Phong Nhi, chân ngươi đã nổi bong bóng nước nếu đi nữa sẽ chảy máu, nào để ta bế ngươi đi", Bạch Tùng Vân muốn bế Bạch Phong nhưng chỉ thấy hắn né một bên.
"gia gia, không cần ta còn đi được", Bạch Phong quả quyết nói.
"Phong nhi, ngươi nên nghe lời gia gia ngươi, nếu còn đi nữa sẽ ảnh hưởng đến tốc độ đi đường" Quân Tiểu Muội thấy nhi tử mình như vậy cũng nghẹn ngào trong lòng.
Bạch Phong trầm mặc hắn nghe nương nói có đạo lý, hiện tại hắn còn quá tiểu nếu tự đi không biết khi nào tới nên cũng gật gật đầu.
Thấy cháu trai mình cũng gật đầu Bạch Thanh Vân ôm Bạch Phong vào lòng rồi lên đường, Phải nói là hiện tại Bạch Tùng Vân cũng mới hơn 40 tuổi mặc dù ở cổ đại có thể xưng lão phu nhưng thực tế đây vẫn là trong thời kì đỉnh cao nhất.
Cứ như vậy 3 người tiếp tục lên đường, nhưng được một lúc Bạch Tùng Vân thấy có gì đó sai sai, nhìn nhìn lòng ngực của mình đã ướt sủng, mà Bạch Phong cứ hồn nhiên ngủ mà còn chảy nước miếng, chảy nước miếng.
Thấy đứa cháu mình như vậy không khỏi kẻ cười, sau đó ra hiệu cũng cho Quân Tiểu Muội xem, thấy vậy "Không ngờ Phong Nhi còn nhỏ đáng yêu như vậy", Nghe Quân Tiểu Muội nói vậy Bạch Thanh Lang cũng gật gật đầu sao đó đi tiếp, khi tới trấn đi 1 vòng tìm xe nhưng không có cũng đành tìm xe đi huyện thành, lúc đang trao đổi với người đánh xe thì Bạch Phong tỉnh lại, thấy miệng mình còn chảy nước miếng thậm chí còn cảm nhận được ngực gia gia hắn toàn là nước miếng của hắn làm cho hắn đỏ cả mặt.
Bạch Tùng Vân thấy ngực mình có động tỉnh thì nhìn xem Bạch Phong thấy mặt hắn đỏ lên, cũng biết chuyện gì liền cười cười mà nhìn hắn, thấy bị phát hiện Bạch Phong khong giả vờ ngủ liền nhìn gia gia hắn soa đó tự mình đứng không để cho gia gai hắn ôm nữa.
Quân Tiểu Muội Thấy toàn bộ quá trình, mà khi thấy nhi tử mình lại mắc cở nàng cũng muốn cười thế nhưng nhịn lại, khi bạch Phong xuống đất phát hiện nương hắn cũng nhìn hắn lại càng đỏ mặt thêm, "gia gia trời không còn sớm chúng ta tìm khách điếm qua đêm rồi lại đi Kính Gia Huyện", Bạch Phong lúng túng mở miệng.
Bạch Tùng Vân nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, hiện tại nếu đi tới huyện thành thì trời đã tối, Bạch Tùng Vân lại thương lượng với người đánh xe bò sáng mai cùng bọn họ đi tới huyện thành.
Sau khi giải quyết vấn đề đi lại thì 3 đi tìm khách điếm để dừng chân.
"khách quan, ngài muốn dùng cơm hay ở lại", tiểu nhị khách điếm thấy 3 người vào liền qua chào hỏi.
"Chuẩn bị 2 gian phòng và 1 bàn thức ăn", Bạch Tùng Vân đáp sau đó 3 ngươi dọn đồ lên phòng.
"tối nay ngươi cùng nương ngươi ngủ", sau khi dùng bữa tối Bạch Tùng Vân liền nói.
"Nương ngủ trên giường đi, ta lớn rồi sẽ ngủ dưới đất", sau khi về phòng Bạch Phong liền nói sau đó muốn lấy chân trải dưới nền đất.
Quân Tiểu Muội nghe Bạch Phong nói, sao đó nhìn nhìn rồi ôm Bạch Phong lên giường ngủ chung.
"Nương người cũng biết ta không phải hài tử...", Bạch Phong cố vùng vẫy nhưng với cơ thể đứa trẻ sắp 5 tuổi thì làm được gì, thế nên đành phải thuyết phục bằng lời nói.
"nương xin lỗi, Phong nhi là nương đã sai, đánh lẽ ra nương không nên lãnh đạm với ngươi như vậy, nương đời này sẽ bảo hộ ngươi,..." Quân Tiểu Muội không khỏi cầm lòng được mà ôm Bạch Phong vào lòng vừa khóc vừa nói, Bạch Phong lúc đầu còn muốn kháng cự, nhưng khi nghe nương hắn nói lại nằm im để nương hắn ôm vào trong lòng, không biết có phải được nương hắn ôm hay không, để hắn cảm nhận lại được tình yêu thương từ ba mẹ nuôi hắn làm cho hắn ngủ đi lúc nào không hay, Quân Tiểu muội sao một hồi tự nói thì thấy nhi tử mình đã ngủ nàng cũng ôm bạch phong cũng ngủ tiếp đi.