Chương 12: Có quan trọng hay không.

Chương 12: Có quan trọng hay không.

Sau một lúc, chỉ thấy Bạch Thuần Linh mặc đồ cho Bạch Phong, sau đó tất cả nhà tập chung trước giường, Lúc này Bạch Phong đang miên mang vì hắn hiện tại cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì hắn nhớ đời trước cho dù thế nào cũng trả ai quan tâm ngoại trừ Ca hắn, hắn cũng đang thắc mắc nhưng cũng không nói gì.

Mà cả Bạch Gia muốn nói gì nhưng không ai mở miệng được, trong những ngày qua mọi người cũng biết thêm về Bạch Phong. Vì khi hắn còn hôn mê và có nhắc về một chút tiền kiếp khi hắn còn là cô nhi và được cha mẹ hắn nhận nuôi, mà điều họ ngạc nhiên là cả Bạch Khang Kiện và Bạch Phong điều nhớ về tiền kiếp mà cùng một nơi, mà lúc đó.

"Cha, nương , có phải lúc tròn 1 tuổi Đệ Đệ chọn thanh trúc này phải không", Bạch Khang Kiện vừa nói vừa đưa ra 1 cây trúc nhặt ở hang động.

"Sao con lại hỏi như vậy" Bạch Thanh Lang hỏi.

"cha, con muốn xác minh 1 chuyện, mà chuyện này rất trọng yếu"

"ta cũng không nhớ, chỉ nhớ là thanh trúc này ta làm cho con chơi khi còn nhỏ, có lẽ lúc tròn 1 tuổi lại bị Phong nhi lấy"

"đúng,Tôn nhi lúc đó nãi thấy thanh trúc này đang ở mép rìa, khi ngươi cả nhà chú ý ngươi lấy thứ gì, thì ta thấy Phong nhi bò lại thanh trúc này ôm không chịu bỏ" Triệu Tú Ninh hình như nhớ ra thứ gì đó quay sang Bạch Khang Kiện nói.

"có lẽ ta đã biết, tại sao đệ đệ luôn cố chấp như vậy cho đến khi chết", Bạch Khang Kiện nói chuyện mặc dù giọng nói có chút không rõ nhưng mọi người điều hiểu ý.

"đây là suy đoán của ta, chỉ là cần phải đợi, để đệ ấy tỉnh lại mới xác nhận được chuyện này có phải hay không", Thế là Bạch khang Kiện nói về suy nghĩ cùng những lời nói mơ hồ khi Bạch phong mơ, mà khi nói ra cả nhà điều kinh ngạc đến há hóc mồm, nếu mọi người không quay về quá khứ có lẽ đã mời đạo sĩ hay cao tăng đến trừ tà, họ không thể tin là cả 2 người điều có trí nhớ tiền kiếp, mà khi nói đến Bạch Phong cả nhà điều trầm mặc lại vì suy đoán của Bạch Khang Kiện kể lại, Bạch Phong là cô nhi và được nhận nuôi, thế nhưng có lẽ cha mẹ nuôi đã chết không lâu khi nhận nuôi Bạch Phong và có sự cố chấp về gia đình như vậy, Bạch Khang Kiện cũng nói về trước khi chết cùng mua đồ với ông chú trung niên kia.

quay lại hiện tại cả nhà điều nhìn Bạch Phong, chỉ thấy hắn cũng chịu mở mắt, nhưng mà ánh mắt này đã không còn sức sống chỉ cần một điều gì đó cũng đủ để cho sinh mệnh này về cát bụi.

"Ông chú, ông còn nhớ ta hay không, người thanh niên mua con tì hưu" Một câu nói Tiếng Anh được thốt ra từ miệng Bạch Khang Kiện.

Bạch Phong quay lại nhìn Bạch Khang Kiện sao đó chú ý đến cây trúc trên tay, hắn cũng không nói chỉ nhẹ gật đầu 1 cái rồi quay lại nhìn lên nóc giường, Thấy Bạch Phong gật đầu Bạch Khang kiện nhìn mọi người 1 cái rồi cũng gật đầu, ý bảo suy đoán mình đã đúng, điều này cũng làm cho tất cả mọi người không nói gì.

"ta không biết các ngươi chết dưới tay của Ninh Vương Hay Hoàng đế, đời này ta sẽ không làm điều thừa thải, các ngươi không cần quan tâm đến ta, lần này ta sẽ không làm phiền các ngươi", trong lúc mọi người im lặng, chỉ nghe được âm thanh suy yếu của hài tử nói chuyện, mọi người nhìn lại thấy Bạch Phong đang nhìn lên nóc giường vừa nói, Nhưng mà mọi người điều nhất thanh nhị sở nếu không làm gì chắc chắn sẽ hối hận.

"Phong nhi, ngươi đã biết tất cả?" Bạch Thanh Lang lên tiếng hỏi.

"Ta không biết, chỉ là suy đoán, từ những hành động các người, ta đại khái đã hiểu tình hình, hang động đó chỉ có 2 người biết. Ta không biết vì sao nàng lại đưa các người đến đó, và 1 điều nữa đó là tất cả các ngươi điều chết cùng một khoảng thời gian nhất định, tuy không biết nguyên nhân, thế nhưng ta chắc chắn là vậy, cũng vì thế tất cả điều từ tương lai trùng sinh về hiện tại", tuy Bạch Phong nói một chuyện không đáng kể, thế nhưng Bạch Gia điều chấn động chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhìn thấu tất cả.

Trong lúc mọi người do dự không biết như thế nào mở miệng lại nghe "ta muốn biết, nàng ở đó có sống hảo hay không", nghe câu này của Bạch Phong cả nhà lại im lặng chốc lát.

"Nàng sao khi chôn cất ở hang động, rồi biết mất không biết là đã đi đâu" Bạch Tùng Vân là người mở miệng, hiện tại hắn minh bạch đứa cháu này của mình yêu nghiệt đến mức nào, chỉ sợ mọi người nói ra có sơ hở gì.

Bạch Phong không nói gì chỉ là quay sang nhìn Bạch Khang Kiện với ánh mắt thâm thúy "ta và ngươi đã từng cùng thời đại, ngươi hiểu ý của ta sao". Bạch Khang Kiện run lên khi bị nhìn như vậy, tuy hiện tại Bạch Phong đang nằm đó với hình hài là tiểu nhi nhưng mà hắn biết với người này tuyệt đối không nên nói dối.

"Ta sẽ nói hết tất cả, nhưng nhất định tin tưởng cả nhà điều xem ngươi là người 1 nhà" Bạch Khang Kiện cắn răng mở nói.

"Phong nhi ta luôn xem ngươi là hài tử của ta".

"Tôn nhi ta biết đời trước xem nhẹ ngươi, nhưng khi trả qua sinh tử ta đã nhìn rõ tâm ý của ngươi".

"Đệ đệ ngươi phải tin tưởng cả nhà lần này sẽ không còn hồ đồ nữa"

Khi nghe Bạch Khang Kiện nói cả Bạch Gia điều lên tiếng, thế nhưng chỉ thấy Bạch Phong không nói gì mà nhắm mắt lại. Thấy cảnh này Bạch Khang Kiện biết tâm tư mình bị nhìn thấu thế là dứt khoát nói ra tất cả, từ khi nghe được đoái thoại trong nhà giam tới lúc địa chấn nhấn chìm cả hang động.

Bạch Phong sao khi nghe "haha ta có hài tử ta có hài tử" cả bạch gia chỉ nghe Bạch Phong nói rồi lại cười, lúc tất cả mọi người do dự có nên hay không ngăn cản thì lại thấy Bạch Phong phun ra ngụm huyết rồi ngất đi.

Cả Bạch gia thấy vậy rối loạn cả lên mà ở một bên Bạch Thanh Lang phản ứng lại chạy ra cửa tìm Đại Phu đến xem.

"Bạch Thúc, Phong nhi như thế nào", Bạch Thanh Lang hỏi.

"Hắn Khí huyết công tâm cộng thêm cơ thể suy nhược" Bạch Khánh An nói xong liền lấy ra bộ kim châm chuẩn bị châm cứu."ta sẽ châm cứu, giúp hắn lưu thông máu". Bạch Kháng an bất đầu châm cứu chỉ sao 1 lúc.

"tốt, nhưng sao khi hắn tỉnh không nên để cho hắn chịu kích thích, nếu không thần y khó cứu", Bạch Khánh an nói xong liền thu thập lại đồ rồi rời đi.

"Tam ca, cảm ơn ngươi" Bạch Tùng Vân đưa Bạch Khánh An ra khỏi cửa, sau đó lại đưa 10 đồng tiền.

"ngươi cầm lại đi, đứa trẻ này cách vài hôm lại đưa thảo dược cho ta, lúc ta hỏi thì nói là trên núi tiện đường hái". Bạch Khánh an nói xong liền quay người rời đi.

Bạch Tùng Vân trong tay còn 10 đồng tiền cũng trầm mặc lại.

2 Ngày sau.

"cha, tiểu đệ sau khi tỉnh lại không nói gì", Bạch Cát Cát vừa nói vừa nhìn gian phòng Bạch Phong.

Nghe nữ nhi mình nói vậy Bạch Thang Lang cũng không biết làm sao, từ khi mà Bạch Phong Tỉnh lại cứ như 1 cái xác khô nằm đó. "Tốt ta sẽ qua đó xem như nào, ngươi cũng đừng có lo lắng, Phong nhi sẽ hảo thôi", Bạch Thanh Lang nói vậy chỉ để an ủi nữ nhi, còn trong lòng hắn như nào cũng chỉ một mình hắn biết rõ.

Khi tới phòng Bạch Phong chỉ thấy Nương hắn cũng thê tử đang bên cạnh để chăm sóc cho Bạch Phong. 'nương, thê tử các người về nghỉ ngơi đi ta sẽ chăm sóc cho Phong Nhi, 2 người về phòng nghỉ ngơi đi", Bạch Thanh Lang thấy 2 người chưa ngủ cả đêm chưa ngủ bèn lên tiếng.

"Phong nhi, ngươi không nên như vậy, ta biết là cả nhà lúc đó xem nhẹ con nhưng mà hiện tại mọi người nhất định sẽ yêu thương xem con là một phần gia đình", Bạch thanh lang mở miệng khuyên bảo Bạch Phong, ở một bên bạch phong không nói gì, hiện tại hắn đã có thể tự hoạt động bản thân, chỉ là còn rất yếu cần vài ngày để hồi phục.

"Phong nhi, ta biết hiện tại nói gì cũng vô dụng, ta sẽ chứng minh cho thấy, điều mà con bỏ ra là xứng đáng" Bạch Thang Lang ở một bên nói luyên thuyên không ngừng nghĩ. Thấy Vậy Bạch Phong cũng mở miệng "Không, ta hiện tại muốn yên tĩnh, đời trước ta làm tất cả và cũng không hối hận, ta không cần sự quan tâm mà trong đó có những điều ấy nấy, thứ ta muốn biết cũng đã có đáp án" Bạch Phong nói chuyện như là tự thuật lại 1 chuyện nào đó.

"Phong nhi ta ...", khi nghe Bạch Thanh Lang muốn nói gì nữa thì bạch phong đánh gãy hắn, "ta muốn nghỉ ngơi", sao đó nhấm mắt lại.