Chương 11: Trở Về

Kiến long 7 năm, Bạch Gia Thôn.

Trong đêm bầu trời đang mưa rào, đôi khi có sấm chớp. Ngay lúc này, có một đứa trẻ đang ở trên giường, mà tầm mắt trước mặc là một bộ y phục hài tử 4 5 tuổi tuy vật liệu thô sơ nhưng còn rất mới.

Đúng vậy, người trước mặc là Bạch Phong sau khi hắn tự hoả chính mình lại không chết, mà còn thần kì là hắn lại trùng sinh về năm 4 tuổi ngày mà nương hắn làm cho hắn bộ y phục này, thế nhưng ngay lúc này trong đầu hắn liền suy nghĩ mình nên làm gì mục tiêu sống là gì, hắn bắt đầu suy nghĩ, chính mình ý nghĩa nhân sinh sống ở đâu, mà trời lúc này mua đã tạnh mặt trời bắt đầu có chút lên cao, dấu hiệu cho một ngày mới và Bạch Phong cũng đã có quyết định của mình, chỉ thấy trong mắt hắn đã là không còn sinh cơ, hắn bắt đầu sắp xếp giường của mình, sao đó lại nhìn vào bộ y phục được xếp ngay ngắn trên giường không tự chủ được mà rơi nước mắt, thế nhưng rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy Bạch Phong đi vào đầu giường lấy ra một cây trúc sau đó bước ra cửa đi thẳng lên núi.

Mà sau khi Bạch Phong đi được 1 canh giờ, thì cả Bạch gia điều bật người ngồi dậy cùng lúc, nếu để người ngoài biết được còn tưởng gần cả Bạch gia điều bị thứ dơ bẩn nhập vào. Nhưng cũng chỉ có cả Bạch gia biết đó là tất cả bọn họ điều quay về quá khứ.

Trong phòng Bạch Tùng Vân cùng vợ điều nhìn nhau, cả 2 điều kinh ngạc thế nhưng họ cũng rất nhanh phản ứng lại liền chạy qua phòng của Bạch Phong, sao khi mở cửa gian phòng thì thấy Phu thê Bạch Thanh lang cùng Quân tiểu muội đang ôm Bạch Khang Kiện cả 5 người điều nhìn sau không nói sau đó điều đi tới gian phòng Bạch Phong, mà vừa bước vào thấy Bạch Thuần Linh cùng Bạch Cát Cát chạy ra làm đụng vào Bạch Tùng Vân và Triệu Tú Ninh, "Gia Nãi, Đệ Đệ không thấy", cả 2 khi thấy Bạch Tùng Vân liền nói. Nghe 2 người nói vậy cả nhà liền chạy lại giường của Bạch Phong, chỉ thấy đã được sấp xếp gọn gàng, mà ở trung tâm giường lại là bộ y phục. Thấy vậy " Nhanh mau chia ra đi tìm Phong nhi" chỉ nghe Bạch Tùng Vân ra lệnh cho mọi người, nhưng được 1 lúc đi tìm, thì không phát hiện được tung tích của Bạch phong.

Lúc này ở sảnh đường, cả nhà Bạch gia điều đang tập trung lại, "gia gia, Đệ đệ có phải là đi lên núi hay không" chỉ nghe âm thanh của 1 hài tử nải thanh nải khí nói, mà nghe được câu này mọi người điều nhìn lại chỉ thấy Bạch Khang Kiện đang nói.

"đúng vậy, Phong nhi trong thôn không giao du với ai, có thể là đang ở trên núi", Bạch Thanh Lang nói chuyện nhưng rất lo lắng sợ là có việc gì, "cha, ta lên núi đi tìm phong nhi trở về", khi nói đến đây muốn đi ra lại nghe được " Tốt ta cũng sẽ đi, Tiểu Hinh các ngươi thân thể còn tiểu ở lại trong nhà" Bạch Tùng Vân cũng rối gấm thế là khuyên bảo sao đó đứng dậy cùng nhi tử ra khỏi môn.

"Cha, ta và đệ đệ là song bào thai nên có thể cảm nhận được đệ ấy ở đâu" Nghe nhi tử mình nói vậy Bạch Thanh Lang ôm nhi tử lên sau đó cùng 3 người đi ra núi tìm Bạch Phong.

Cùng lúc này, trong hang động chỉ thấy bạch phong ngồi bên cạnh hồ nước nhìn chăm chú vào vào 1 cây trúc làm đồ chơi. Mà ở một bên cả 4 người Bạch Tùng Vân, Triệu Tú Ninh và phu thê Bạch thanh lang đang tìm Bạch Phong thế nhưng không tìm ra manh mối gì " Cha có phải hay không đệ đệ đang ở trong hang động" Nghe được nhi tử mình nói Bạch Thanh Lang liền hô qua "Cha, Chúng ta đi qua hang động có thể Phong nhi đang ở đó"Nghe tiếng nhi tử mình nói vậy Bach Tùng Vân nghĩ cũng có đạo lý thế là, đánh giá xung quanh, rồi xác định được phương hướng "Mau đi hướng này" có lẽ là trùng sinh về quá khứ nên hiện tại 2 vợ chồng Bạch Tùng vân chỉ vừa qua 40 tuổi nên còn rất tráng kiện.

Nghe Bạch Tùng Vân chỉ phương hướng, tất cả mọi người điều đi theo, trong chốc lát thì thấy có dấu hiệu người đã đi qua đây bọn họ lần theo, sao nữa canh giờ họ thấy cửa hang động, liền vội vàng chạy qua xem, Chỉ thấy 1 đứa trẻ đang bỏ thứ gì đó xuống dưới đất, tiếp theo đó lại ôm một tảng đá rồi trực tiếp nhảy xuống hồ, thấy vậy cả 5 người Bạch gia điều sợ ngây người và không thể tin vào mắt mình, tất cả bọn họ điều suy nghĩ kiếp này nhất định hảo hảo yêu thương Bạch Phong nhưng không ngờ lại thấy cảnh này, tiếp theo đó chỉ nghe một tiếng "đùng" là Bạch Tùng Vân phản ứng lại nhảy xuống hồ, nói thì chậm nhưng thực tế tất cả quá trình chỉ vỏn vẹn 1 phút hơn thì thấy Bạch Tùng Vân đa ôm Bạch Phong lên, chỉ thấy cả người Bạch Phong không còn chút huyết nào " Cha, Người phải tin ta", chỉ nghe Bạch Khang Kiện vừa nói hướng dẫn động tác cứu người khi bị đuối nước.

Mà lần này Bạch Thanh Lang liền làm theo, chỉ thấy 10 ngón tay đan vào nhau sao đó đặt trước ngực Bạch Phong "Cha ngươi ấn mạnh vào", chỉ thấy sao 2 đến 3 lần ấn xuống thì Bạch Phong đã phun nước ra. "cha người cứ như vậy" chỉ nghe Bạch Khang Kiện nói rồi đi lại trước mặt Bạch Phong sau đó bóp miệng rồi bất đầu hô hấp nhân tạo để hồi phục lại nhịp tim, sau nữa khắc đầu hồ chỉ thấy đầu ngón tay của Bạch Phong cử động "Cha, Đệ Đệ được cứu rồi, nhanh đưa đệ ấy về nhà tìm đại phu đệ ấy còn đang hôn mê", Bạch Thanh Lang nghe nhi tử mình nói vậy liền ôm Bạch Phong sao đó chạy về nhà. Ở một bên Quân Tiểu muội và Triệu Tú Ninh đã khóc đỏ cả mắt mà.

sao nữa canh giờ cả 5 người đã xuống núi, Bạch Tùng Vân thì đi tìm đại phu, mà 4 người còn lại thì đã về Bạch Gia.

"Đại Phu, Phong Nhi hiện tại là như thế nào", Thấy đại phu đang chuẩn đoán mà ở một bên Bạch Thanh Lang lo lắng mà hỏi.

"may mắn là đã cứu kịp thời, nếu không thì đến ta cũng bất lực, hiện tại chỉ là do chấn thương nên vào tình trạng hôn mê, có thể cần 5 đến 7 ngày mới có thể tỉnh lại" Bạch Khánh An nói, cũng là đại phu duy nhất của thôn và cũng là người trong gia tộc Bạch Gia địa vị chỉ sao tộc trưởng, tính cách cũng ôn hoà , cũng là người cầm máu cho Quân Tiểu Muội khi hạ sinh Bạch Phong.

Khi nghe được lời nói này cả nhà điều an tâm lại một chút.

"ta sẽ kê đơn thuốc, các ngươi cũng không cần lo", Bạch Đại Phu kê đơn thuốc xong rồi cáo từ quay về.

sau khi đưa Bạch đại phu ra cửa cả bạch gia điều quay lại phòng để xem Bạch Phong.

Lúc này Bạch Phong đang ở một nơi tối đen không 1 tia ánh sáng, "đây là đâu, không phải ta đã chết rồi à" sao đó Bạch Phong thấy dường như bị ảo giác vậy những hình ảnh khi bố mẹ nuôi nhận nuôi hắn, từng cảnh từng cảnh một, nhưng cũng rất nhanh hình ảnh đó kết thúc ở buổi tang lễ. Mà điều này cũng kích thích làm cho hắn bật người tỉnh dậy và thở dồn dập, Chưa kịp hắn hiểu chuyện gì thì thấy 2 gương mặt đập vào mắt, đó là Bạch Thuần Linh Và Bạch Cát Cát vì 2 người cùng gian phòng nên cũng đảm nhiệm chăm sóc.

"Đại Tỷ, Tiểu đệ đã tỉnh ta đi kêu tất cả mọi người" Bạch cát cát thấy Bạch Phong tỉnh lại liền chạy ra ngoài kêu người.

"Tiểu Đệ, ngươi thấy thế nào, có nơi nào không khoẻ" Bạch Thuần Linh nhìn thấy đệ mình tỉnh dậy liền hỏi.

Chưa kịp Bạch Phong hiểu chuyện gì sảy ra thì nghe Bạch Thuần Linh đang nói chuyện, hắn chỉ nhớ là đã vào hang động tự sát, thế nhưng tình trạng hiện tại là như thế nào, hắn quay lại nhìn Bạch Thuần Linh muốn tìm ra chút tin tức, thế nhưng cũng không được gì.

"Đệ Đệ ngươi nghe ta nói gì không" Thấy Bạch Phong không lên tiếng Bạch Thuần Linh liền hỏi. Nghe Bạch Thuần Linh hỏi Bạch Phong không nói gì chỉ là quay mặt đi sao đó muốn nằm xuống, nhưng mà có gì đó không đúng, hắn nhìn nhìn sao đó đỏ cả khuôn mặt như con tôm luộc, chỉ thấy chỗ bộ hạ của hắn đang hình thành 1 vũng nước. Mà Bạch Thuần Linh thấy đệ đệ mình đỏ mặt, nàng còn tưởng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn theo ánh mắt thì nàng cười tủm tỉm sao đó như có như không nhìn mặt đệ đệ mình. Tựa như thấy có ánh mắt đang nhìn mình Bạch Phong ngẳn đầu lên nhìn chỉ thấy Bạch Thuần Linh đang như có như không nhìn mình rồi cười, thấy vậy Bạch Phong muốn đi xuống giường thay đồ, nhưng cơ thể lại bất động sao đó hắn dứt khoác nhắm mắt lại rồi nằm xuống, 2 tay thì đang nắm chật cái chăn.

Thấy đệ đệ mình như vậy nàng cũng nghệch ra vì không tưởng khi còn nhỏ tiểu đệ mình còn 1 mặt như vậy, thế nhưng nàng rất lấy lại tinh thần, sao đó liền mở toàn bộ chăn ra rồi cởi sạch đồ Bạch Phong, Mà Bạch Phong thấy vậy liền muốn phản kháng thế nhưng 1 cơ thể 4 tuổi cùng đang bị đỗ bệnh, thì làm sao mà có thể làm gì chỉ mặc cho Bạch Thuần Linh muốn làm gì thì làm như cá trên thớt.

Bạch Thuần Linh vừa cới hết đồ của Bạch Phong ra thấy của phòng bị mở, Tất cả người Bạch Gia đi vào thì thấy Bạch Thuần Linh đang lấy bộ y phục ở đầu giường, trong khi mọi người đang nghi hoặc thì nhìn thấy Bạch Phong không một miếng vải che thân, sao đó nhìn nhìn Bạch Phong đang đỏ bừng cả mặt sao đó nhìn nhìn kế bên cạnh có bộ y phục và chăn đã bị ướt, nếu tinh tế để ý còn nghe được mùi khai của hài tử, thì mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra nhưng tất cả điều nhịn cười, thế nhưng đúng lúc này.

"Nương, không ngờ tiểu đệ lại trắng trẻo như vậy".

Quân Tiểu Muội bất ngờ nghe nữ nhi mình nói vậy cũng cười "đúng a, tiểu đệ ngươi trắng trẻo như vậy, ngươi nên hảo hảo mà yêu thương".

"Nương ta lần này chắc chắn sẽ thương yêu đệ đệ, sẽ không để đệ ấy uỷ khuất" Bạch cát cát đáp.

Mà điều này cũng làm cho tất cả mọi người ở đó im lặng lại, vì bọn họ đã trở về tuổi trẻ nhưng mà tâm trí bọn họ điều đã là người trưởng thành.