Chương 448: Oan Gia Ngõ Hẹp

Mấy người cầm đao khác cũng lướt qua, cười dâm tà nói "Không thành vấn đề, tỷ muội chúng ta có đan dược, đan dược hiểu không? Bệnh gì mà không chữa được chứ?"

"Không dám, không dám phiền mấy vị đại nhân lo lắng..."

"Khách khí cái gì, đem đệ đệ ngươi giao cho chúng ta, trong vòng ba ngày sẽ khiến cho hắn khôi phục như lúc ban đầu." Một nữ nhân thần tình mặt rỗ nói rồi thò tay đi lôi kéo Hứa Dương.

Trầm Tỉ Lam nhất thời nóng nảy, đẩy tay của người nọ ra, nói "Sao lại làm vậy được chứ?"

"Ta nói ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?" Mặt rỗ giận dữ, một tay túm lấy áo của Trầm Tỉ Lam, nhấc đến trước mặt chính mình, "Các tỷ muội chúng ta có thể coi trọng đệ đệ ngươi, đã là phúc của hắn rồi! Tiên Ẩn Phong nghe nói qua chưa? Các tỷ muội đây đều người hầu ở Tiên Ẩn Phong..."

Nàng đang nói, đột nhiên nhìn về phía đôi mắt của Trầm Tỉ Lam lại là là sửng sốt, nhíu mày nói "Ta hình như... gặp qua ngươi ở đâu?"

"Đại nhân cứ nói đùa, ta là lần đầu đến phụ cận đây."

"Không đúng!" Mặt rỗ quay đầu ngoắc tay đối với một người ở phía sau, "Lão Hồ, ngươi qua đây nhìn xem, người này là ai?"

Người lớn tuổi nhất phía sau nàng vội vàng bước tới, nhìn chằm chằm vào Trầm Tỉ Lam cẩn thận đánh giá, đột nhiên lấy tay chỉ vào nàng nói "Đây không phải cái người kia, cái người họ Trầm gì đó kia sao?"

Trầm Tỉ Lam sắc mặt cứng đờ, không nghĩ tới ở cái nơi nát này còn có người có thể nhận ra được mình, cuống quít bạo lui về phía sau, chỉ vào Hứa Dương nói "Từ từ hãy động thủ, các ngươi có biết hắn là ai không? Chỉ cần ta đem hắn trở về..."

Mặt rỗ lập tức rút đao ra, hừ lạnh nói "Hắn? Có lẽ là một tiểu hoa dại ngươi tìm thấy được từ ở chỗ nào đó đi? Các tỷ muội, lên cho ta!"

Trầm Tỉ Lam còn muốn nói nữa, nhưng bốn lưỡi dao sắc bén chói lọi liền đã bổ về hướng nàng, nàng chỉ đành phải thán khổ một tiếng, nâng tay quăng ra hai cái đĩa tròn màu xanh, trong nháy mắt đem mặt rỗ cùng một người bên cạnh nàng cắt thành bốn khúc.

Hai người cầm kiếm kia đột ngột dừng thế tiến lên, lúc này mới nhớ tới, Trầm Tỉ Lam tuy là người mà bề trên muốn tập sát, nhưng đồng thời cũng là cường giả Lưỡng Cực cảnh, các nàng còn lâu mới có khả năng đối phó được.

"Mau! Đi thông bẩm với bề trên..." Một người trong số đó mới nói được một nửa, liền bị một mảng quang mang thanh sắc bao phủ.

Rồi sau đó Trầm Tỉ Lam ngoắc tay với cái đĩa tròn màu xanh bay lên giữa không trung, lưỡng đạo thanh quang lập tức giao nhau bay qua, đem một người cuối cùng cắt thành vô số mảnh, thi thể rơi rụng xuống đất.

Trầm Tỉ Lam vẫn lo lắng, đem căn phòng nhỏ ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác nhận không còn ai khác, rồi quay người lại đem thi thể trên mặt đất huỷ đi, lúc này mới cuống quít đi vào sơn khẩu.

Đợi khi nàng lại về hướng bắc được vài dặm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía bắc một hồi, xoay người phản hồi căn phòng nhỏ ở phụ cận sơn khẩu, từ bên trong lật ra vài thứ, không lại tiếp tục đi về hướng bắc nữa, mà ngược lại xoay người chui vào bên trong núi hoang.

Trên sườn núi của Tiên Ẩn Phong, có một tòa nhà bằng gỗ khá uy nghiêm được xây dựng trên vách núi đá dựng đứng, người thường nếu là muốn đi lên, chỉ sợ đều phải tiêu phí mất nhiều năm thời gian.

Lúc này một người thân mặc hắc y lại đi thẳng lên trên vách núi, như đi trên mặt đất bằng vậy.

Sau một lát, người nọ đi vào trước căn nhà gỗ, khom người nói "Bẩm đại nhân, có Chu Mục Phong từ 'Trước sơn quan' đưa tới văn kiện khẩn cấp."

Trong căn nhà gỗ truyền ra một tiếng không kiên nhẫn, " 'Trước sơn quan' có thể có cái đại sự gì chứ, để cho Tư Vụ bên dưới xử lý là được."

"Nhưng, đại nhân, phía trên đây viết bảo ngài đích thân đọc, cũng ghi chú rõ là 'Tuyệt mật'."

Một lúc sau, một nữ tử mi dài mặt mày ủ rũ bước ra khỏi căn nhà, cầm lấy mật thư mở ra, hờn nói "Nếu là những việc nhỏ vặt vãnh, thì ta không thể không đem các nàng..."

Nàng đột nhiên đồng tử co rụt lại, lại không nói ra thêm được nửa từ nào nữa, chờ khi xem xong toàn bộ thư mật tín, đột nhiên từ đầu ngón tay bắn ra một cỗ linh lực, đem mật tín nghiền đến nát vụn.

Hắc y nhân cẩn thận nói "Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"

Hòa Trúc trước tiên hỏi nói "Mật tín này đã từng có ai xem qua chưa?"

"Tuyệt đối không có, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy các nàng gỡ lá thư này xuống từ trên người Chu Mục Phong, lại trực tiếp đưa đến trong tay ngài."

Hòa Trúc lập tức nheo hai mắt lại, hơi làm suy nghĩ, thấp giọng phân phó nói "Kêu Lạc Thực các nàng tới gặp ta. Nhớ kỹ, đừng để cho ngoại nhân chú ý."

"Vâng!"

...

Hứa Dương nhìn về phía sơn động nơi mình đang ở, nói với Trầm Tỉ Lam đang ngồi ở phía đối diện "Nơi này sẽ không phải chính là Tiên Ẩn Phong mà ngươi đã nói đấy chứ? Cảm giác có chút khác biệt so với những gì mà ta tưởng tượng..."

Trầm Tỉ Lam tức giận nói "Khoảng cách tới Tiên Ẩn Phong vẫn còn có hơn tám ngàn dặm, nơi này là 'Trước sơn quan'."

"Thế sao lại không đi nữa vậy?"

"Phí lời!" Trầm Tỉ Lam căm tức hắn nói, "Lúc vừa nãy ngươi là cố ý để cho mấy người kia chú ý tới phải không? !"

"Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Ta chỉ là cái mũi hơi ngứa."

Trầm Tỉ Lam lạnh lùng cười, "Phụ cận đây mặc dù đều là người của Tiên Ẩn Phong, nhưng chỉ cần ta không tùy ý đi lại, các nàng cũng khó mà tìm thấy được ta."

Nàng lại thấp giọng căm giận nói "Những tên gia hỏa kia, lên một cái là muốn giết ta để tranh công, thật đúng là con mẹ nó chứ..."

Hứa Dương cười nói "Vậy ý của ngươi là tạm thời ở chỗ này phải không?"

"Ở cái rắm!" Trầm Tỉ Lam trừng mắt nhìn hắn nói, "Lúc vừa nãy ta đã đưa tin cho sư phụ, nàng rất nhanh sẽ tới đón ta trực tiếp đi gặp mặt tiên quân, đến lúc đó đem ngươi dâng lên, tiên quân sẽ đặc xá cho sai lầm của ta khi trước!"

Hứa Dương trong lòng trầm xuống, chỉ là một tên Trầm Tỉ Lam cũng đã rất khó đối phó được rồi, sư phụ của nàng tất nhiên thực lực lại càng mạnh hơn, chẳng lẽ lần này thật sự là trời muốn tuyệt mình sao?

Hắn lập tức không lại nhiều lời nữa, ngồi ngay ngắn ở nguyên tại chỗ, bắt đầu chuyên tâm tu luyện lên Thiên Vận Triền Tâm Công.

Trầm Tỉ Lam một đường bay nhanh, lúc vừa rồi lại đánh nhau cùng với người, linh lực sớm đã bị thiếu thốn, thấy Hứa Dương thành thật xuống, liền cũng tự cố vận chuyển công pháp, hấp thu Linh Nguyên thiên địa.

Sáng hôm sau, Trầm Tỉ Lam đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy cẩn thận nhìn về phía bên ngoài sơn động, đồng thời trên tay ngưng tụ lên hai luồng quang mang thanh sắc, trầm giọng nói "Ai?"

"Tỉ Lam? Là ta." Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng của một nữ tử, "Ngươi thật sự đã bắt được Hứa Dương rồi sao?"

Trầm Tỉ Lam nhất thời thu hồi lại vẻ đề phòng, chắp tay vui vẻ nói "Sư phụ, người cuối cùng cũng đến đây rồi! Đệ tử thật sự đã bắt được Hứa Dương."

Nàng dùng mũi chân đá đá vào Hứa Dương, nói "Này! Mau lên tiếng coi."

Hứa Dương trong lòng chua sót, bản thân chính mình chung quy là không thể đột phá kịp Tam Hải cảnh, mất đi cơ hội tự cứu cuối cùng. Sư phụ của Trầm Tỉ Lam một khi đã đến đây, thì mình tất nhiên sẽ bị áp giải đi Tiên Ẩn Phong rồi.

Một người bước nhanh đi vào sơn động, dùng sức vỗ vỗ bả vai của Trầm Tỉ Lam, "Làm rất tốt! Lần này sư phụ nhất định sẽ thỉnh công cho ngươi ở trước mặt tiên quân!"

Hứa Dương nương theo ánh sáng của phù Chiếu Sáng nhìn về phía người tới, nhất thời nhíu mày, đây không phải là nữ nhân mi dài khi trước luôn một đường đuổi giết chính mình, sau đó bị Dao Trì ở bên trong Linh Vụ Hải đánh cho bị thương kia sao? !

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, chưa đầy một tháng sau khi thoát khỏi tay nàng, liền lại gặp nhau ở chỗ này rồi...

Nữ tử mi dài cũng nhìn về phía Hứa Dương, lập tức hiện ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, "Thật đúng là hắn!"

Trầm Tỉ Lam cười chắp tay, "Đệ tử sao dám lừa gạt sư phụ chứ."

Nàng đang nói, đột nhiên ánh mắt rùng mình, linh lực trên tay mạnh mẽ xuất hiện, nhìn ra ngoài động nói "Sư phụ, bên ngoài hình như có người?"

"Ồ, là Lạc Thực các nàng." Hòa Trúc gật đầu, đồng thời trên hai tay ở phía sau lưng lại lặng lẽ dâng lên một mảng ô quang.