Chương 447: Chạy Tới Tiên Ẩn Phong

Sau hơn nửa ngày, Dao Trì mới đứng dậy, lại nhìn xa về hướng mặt bắc, lông mày hơi giãn ra.

Long Hoàng ở một bên lo lắng "Tê tê" kêu lên, Dao Trì vỗ vỗ nó, nói "May mà linh trận Tinh Di này bị hủy hoại không quá nghiêm trọng."

Nàng làm một động tác xoay tròn, và vẽ một vòng cung trước mặt, "Trầm Tỉ Lam hẳn là thi triển linh thuật bay ra, sau đó tự mình khởi động linh trận rời đi, rồi lại đem linh thuật bắn ra triệu hồi lại. Sau khi nàng truyền tống đi, linh thuật đánh trúng linh trận.

"Có điều linh trận Tinh Di phi thường kiên cố, một kích của nàng vội vàng như vậy, chỉ phá hủy được một cái góc mà thôi. Bản cung lúc vừa rồi chú nhập linh lực vào bị linh trận đưa tới phía mặt bắc ngoài trăm vạn dặm, đại khái ở Ngũ Ninh Châu phía đông Bắc Vực, đang cùng phương vị với Tiên Ẩn Phong mà Trầm Tỉ Lam trước đây đã từng nói tới."

Long Hoàng lập tức dùng sức chỉ chỉ về hướng bắc.

Dao Trì gật đầu, "Chúng ta phải đi Tiên Ẩn Phong chờ hắn. Vừa đúng lúc bản cung vốn dĩ cũng tính toán đi tới chỗ đó một chuyến, ngược lại cũng là tiện đường."

...

Hùng Tư Diễn một đường bay về hướng tây, mất cả ngày trời cuối cùng cũng đến được đại thành gần nhất.

Sau khi nàng nuốt đan dược mà Trương sư muội đã cấp cho nàng vào, thương thế cuối cùng hơi có chuyển biến tốt đẹp, nhưng dưới sự bay nhanh không tiếc linh lực, vẫn là sắc mặt tái nhợt, dưới chân suy yếu.

Nàng lấy tốc độ nhanh nhất tìm được phủ thành chủ, viết xuống một tờ giấy, lệnh thành chủ dùng Chu Mục Phong gửi tới điểm liên lạc khoảng cách gần nhất của Thanh Khâu, lúc này mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bên kia, Hứa Dương bị Trầm Tỉ Lam bắt cóc, một đường đi vội hơn mười ngày, theo người sau dần dần tụ tập lại càng nhiều linh lực hơn, đệ tử Thanh Khâu đuổi theo từ phía sau càng ngày càng xa, Hứa Dương gần như đã vô pháp cảm nhận được sự tồn tại của người nọ.

Có điều hắn cũng vẫn không nhàn rỗi. Mấy ngày trước đây ăn vào ấu quả của Phệ Hồn Ma Thảo năng lượng còn ở trong cơ thể hắn tồn lại hơn phân nửa, vừa đúng lúc dùng trong khoảng thời gian này để luyện hóa.

Trầm Tỉ Lam mặc dù cảm nhận thấy được hắn đang càng không ngừng vận chuyển công pháp, lại do phía sau có người đuổi theo, cho nên cũng không quá bận tâm.

Hơn nữa trong con mắt của nàng, thì Hứa Dương chỉ có tu vi Thất Mạch cảnh, kể cả là lại nắm chặt tu luyện thì như thế nào, trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ còn có thể vượt qua được chính mình hay sao?

Nhưng quả của cây Phệ Hồn Ma Thảo không hổ là bảo vật mà đại tông phái như Thanh Khâu cũng đều cực kỳ coi trọng, tiếng nói của nó đối với người có tu vi thấp thực sự đủ kinh người, Hứa Dương gần đây chỉ cảm thấy tiếng sóng ở bên trong "Hải Nguyên" của chính mình đang tăng lên từng ngày, tập trung tinh lực thậm chí đã có thể cảm ứng được bên trong có tồn tại một phương đại dương mênh mông.

Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu "Chuẩn bị bài" tầng thứ ba của Thiên Vận Triền Tâm Công. Tuy rằng công pháp tầng thứ ba cần tu vi Tam Hải cảnh mới có thể vận chuyển được, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc làm quen trước của hắn, một khi đột phá như vậy, liền có thể quen thuộc được cảnh giới mới với tốc độ nhanh nhất.

Hơn nữa tầng thứ ba "Ma linh" của Mị Thuật sở mang theo cũng cực kỳ hữu dụng —— có thể làm giảm xuống tạm thời tu vi của đối thủ! Đồng thời khi giao thủ, còn có thể rót tâm ma vào về phía địch nhân không một chút dấu vết.

Mị Thuật này quả thực mạnh đến biến thái! Hứa Dương mấy ngày trước đây đã cân nhắc đi cân nhắc lại phương sách để thoát thân, cuối cùng phát hiện, chỉ có đột phá Tam Hải cảnh, thi triển ra "Ma linh", mới là đường thoát duy nhất.

Trầm Tỉ Lam tuy rằng là tu vi Lưỡng Cực cảnh, nhưng nàng trước mắt bị thương không nhẹ, phỏng chừng tu vi có thể phát huy ra được cũng ở trên dưới Tam Hải cảnh cực hạn.

Nếu là có thể sử dụng "Ma linh" làm giảm xuống tu vi của nàng, đồng thời tự mình đạt tới Tam Hải cảnh, như vậy có thể dùng "Mê tâm" hoặc là "Hoặc ảnh" để quấy nhiễu nàng, cho dù không thể đánh bại được nàng, nhưng ít nhất bản thân mình cũng có thể lấy đủ được thời gian để chạy trốn.

Chỉ cần nàng không giết chết được mình trong chốc lát, vậy thì hiệu quả "Ma linh" rót tâm ma vào sẽ dần dần hiện ra, đến lúc đó nàng sẽ phát điên hay là phát cuồng mà công kích lung tung, đó cũng không biết được rồi.

Thẳng cho đến hơn mười ngày sau, Trầm Tỉ Lam mang theo Hứa Dương đi vào một tòa tiểu trấn, bảy vòng tám rẽ đi vào trong một tòa tạp viện.

Hứa Dương rất nhanh nhìn thấy được linh trận Tinh Di ở ngay bên trong chính giữa sân viện, trong lòng không khỏi căng thẳng, giả vờ lơ đãng nói "Linh trận này thông tới đâu a?"

Trầm Tỉ Lam liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng nói "Tiên Ẩn Phong."

Rồi sau đó nàng cùng một nữ tử trung niên ở trong phòng nói nhỏ vài câu, người sau lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, dùng sức lắc đầu.

Trầm Tỉ Lam không kiên nhẫn phất tay, trong nháy mắt đem nữ tử kia đánh chết, quẳng thi thể vào trong chính giữa linh trận, lập tức mang theo Hứa Dương, cũng đứng ở phía trên linh trận.

Hứa Dương âm thầm nhíu mày, làm bộ dáng như kiểu khiếp đảm hỏi "Bây giờ truyền tống qua, có phải là tới 'Tiên Ẩn Phong' kia phải không ?"

Trầm Tỉ Lam ngưng tụ linh lực, đem một cái đĩa tròn màu xanh quăng lên giữa không trung, tiếp theo đem Thanh Linh Dịch đổ vào linh trận, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý, nói "Còn có mấy ngày lộ trình nữa. Có điều đợi lát nữa linh trận này sẽ bị phá hủy, sau đó sẽ không còn ai có thể làm phiền ta ở phía sau được nữa rồi."

Đợi khi quang mang của linh trận Tinh Di dần dần dập tắt, Hứa Dương liền cảm thấy sự ớn lạnh khắp người đánh úp lại, cũng may tu vi của hắn lúc này đã không thấp, một chút sự rét lạnh này với hắn mà nói ngược lại cũng không thành vấn đề.

Trầm Tỉ Lam đi ra ngoài phòng, trên bầu trời đang là bông tuyết tung bay, người qua lại đều là đang khoác áo bông áo da kín mít.

Hứa Dương thầm nghĩ: Thượng Lai Châu to như vậy tuy rằng cũng là mùa đông, nhưng nhiệt độ còn lâu mới thấp bằng so với nơi đây, có vẻ như nơi này có khả năng là Bắc Vực.

Trầm Tỉ Lam nhìn thấy bốn phía trắng xóa như tuyết, lại có vẻ còn muốn khẩn trương hơn so với lúc trước, cẩn thận chui vào con hẻm bên cạnh, rồi đặc biệt chọn một đường đi không có ai, thẳng cho đến khi ra khỏi thành, mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Cũng may, lệnh đuổi giết của tiên quân không có truyền tới nơi này."

Sau khi nàng lại đi ra được bảy tám mươi dặm về hướng bắc, nghênh diện một sơn khẩu bất ngờ chặn đường đi.

Nàng tránh ở sau cây, cẩn thận nhìn về phía bốn người cầm đao đang canh giữ ở sơn khẩu kia, rồi nhìn hai tiều phu đang ung dung đi vào trong sơn khẩu, chuyển đem Hứa Dương vác ở sau lưng, hung tợn nói "Đợi lát nữa không cho phép nói thì không được nói, nếu không ta lập tức bóp gãy cổ của ngươi."

Hứa Dương theo suốt cả chặng đường đi này đều biểu hiện cực kỳ phối hợp, lập tức gật đầu nói "Rồi. Ngươi cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ không nói bất cứ một lời nào."

Trầm Tỉ Lam lúc này mới đi vòng ra từ sau gốc cây, cúi đầu bước nhanh đi đến sơn khẩu.

Người canh giữ ở sơn khẩu nghiêng người tựa vào lỗ châu mai lớn tiếng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, cũng không để ý tới hai người đi ngang qua trước mặt.

Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng: tên Trầm Tỉ Lam này bộ dáng như là phi thường kiêng kị đối với những người này, mình nếu cứ thực sự thành thành thật thật để cho nàng thuận lợi qua ải, đợi đến được cái nơi "Tiên Ẩn Phong" kia, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, dùng sức hắt xì một cái rất, rất lớn, "Ah hắt xì ——"

Bốn người cầm đao đang nói chuyện phiếm không hẹn mà cùng trông qua hướng hắn bên này, lập tức bị dung mạo tuyệt thế trước mắt mê hoặc đến mức hoảng hốt một trận.

Một người trong số đó thay đổi sang một bộ mặt tươi cười "Hòa ái", đi vài bước tiến đến, nhìn Hứa Dương nói "Yo, tiểu công tử của nhà ai đây? Ta sao lại chưa từng nhìn thấy qua ngươi nhỉ?"

Hứa Dương làm bộ như không thể nói chuyện, từ trong cuống họng phát ra hai tiếng "Ô ô", lại lặng lẽ chỉ chỉ Trầm Tỉ Lam đang vác chính mình.

Người cầm đao kia cười đến mức càng đáng khinh hơn, nói với Trầm Tỉ Lam "Thì ra là một tên câm điếc. Ê, hắn là người như thế nào với ngươi vậy?"

Trầm Tỉ Lam không dám ngẩng đầu, chỉ khúm núm nói "Là đệ đệ ta, sinh bệnh nặng."