Chương 446: Muôn Người Nhìn Chăm Chú

Hòa Trúc bước nhanh đi vào đại điện, cẩn thận liếc liếc mắt một cái với tử y nhân đang ngồi ở phía trên, hành đại lễ nói "Thuộc hạ bái kiến đại nhân."

Tử y nhân tùy ý nâng tay, nói "Miễn lễ. Vậy nữ tử thúc dục Luyện Thiên Lô kia bây giờ đang ở nơi nào?"

"Cái này... thuộc hạ cũng không biết."

Tử y nhân nhíu nhíu mày, lại nói "Nàng tên họ là gì?"

Hòa Trúc mí mắt mãnh khiêu, lắc đầu nói "Thuộc hạ cũng không biết."

"Tàn phiến Luyện Thiên Lô của nàng là từ đâu đến?"

"Thuộc hạ... cũng không biết."

"Phế vật!" Tử y nhân vỗ mạnh bật đứng lên, cả giận nói, "Ngươi nếu cái gì cũng chưa điều tra ra, đáng lẽ phải theo sát nàng, chờ thời cơ lưu lại ấn ký là xong, vì sao lại tự mình chạy trở về? !"

Hòa Trúc nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt đau khổ nói "Bẩm đại nhân, thuộc hạ bị Luyện Thiên Lô đốt cháy, bất ngờ không kịp đề phòng, vì để bảo mệnh đã tiêu hao mất quá nửa hồn tinh căn nguyên... còn thỉnh đại nhân thi triển thủ đoạn, giúp thuộc hạ bảo trụ căn cơ."

Nàng lại lập tức bổ sung nói "Hơn nữa lúc ấy thuộc hạ thân ở bên trong khí độc của Linh Vụ Hải, người của Thanh Khâu cũng nghe thấy tin chạy tới, nên thuộc hạ kể cả là không đi, cũng vô pháp tiếp tục truy tung được nữ tử kia."

Tử y nhân thở hắt ra, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, hiển nhiên cực kỳ bất mãn.

Hòa Trúc chắp tay nói tiếp "Đại nhân, có điều thuộc hạ lúc ấy một đường truy tung Hứa Dương đến tận cùng, đã phát hiện ra hắn cùng với nữ tử kia dường như có quan hệ rất thân thiết, nếu là bắt tay vào đi thăm dò từ trên người hắn, hơn phân nửa là có thể điều tra ra được các chi tiết của nữ tử kia."

Tử y nhân âm thầm trầm ngâm: tên Hứa Dương này... có chút không đơn giản a. Lần trước chính là hắn đã nhắc tới cái tên "Cảnh Hào", Trầm Tỉ Lam đi giết hắn, kết quả lại bị bắt giữ, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Lúc này lại có liên quan tới Luyện Thiên Lô, hắn rốt cuộc là cái lai lịch gì?

Nàng nhìn về hướng Hòa Trúc, xua tay nói "Ngươi trước tiên lui xuống đi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi bảo trụ hồn phách."

"Tạ ơn đại nhân!"

Đợi khi Hòa Trúc rời đi, tử y nhân nghiêng đầu nói với một bóng mờ ở phía sau "Truyền lệnh, bảo Khúc Minh điều tra kỹ càng các chi tiết về cái tên Hứa Dương kia, tốt nhất có thể làm rõ được tình hình giữa hắn cùng với nữ tử kia. Nhớ kỹ, bảo nàng làm việc cẩn thận, không cần đả thảo kinh xà, lần này đã phải kinh động tới Thanh Khâu, không cần lại chọc tới các đại tông phái khác nữa."

"Vâng, thuộc hạ liền đi ngay."

Trong bóng tối lóe lên một người mặc quần áo đen, trùm mũ đen che kín mặt, chắp tay với tử y nhân, thân hình nhoáng lên một cái liền đã xuất hiện ở trước cửa đại điện.

Hắc y nhân đẩy cửa đi ra, thả người nhảy lên giữa không trung, hóa thành một đạo tàn ảnh bay vào bên trong mây mù giữa núi.

Trước cửa điện một người mặc giáp trụ thị vệ, cầm trong tay thiết mâu ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, liền lập tức mặt không chút thay đổi tiếp tục đứng sừng sững ở ngay tại chỗ.

Thẳng cho đến khi sắc trời dần tối, có một thị vệ khác tiến đến đổi chỗ gác, thị vệ mặc giáp trụ kia mới quay trở về chỗ ở của mình, ăn cơm chiều xong lại tu luyện một cái canh giờ, lúc này mới làm bộ như không có việc gì chậm rãi đi về phương hướng sườn núi.

Nàng cực kỳ quen thuộc với những bụi cây trên núi, đi giữa những tảng đá, không bao lâu thì đến trước một ngôi nhà gỗ đổ nát không dễ thấy, cẩn thận nhìn mọi nơi xung quanh, xác nhận phụ cận không ai, lúc này mới nâng nhẹ tay gõ ba cái, thấp giọng nói "Là ta."

Cửa phòng "Cọt kẹt" một tiếng mở ra, thị vệ kia lắc mình đi vào nhà, lập tức đi đến trước tủ đá trong góc nhà, không biết loay hoay mấy cái như thế nào thì sau tủ đá hiện ra một cái động tròn sẫm màu.

Nàng cùng người trong phòng không chút do dự chui vào bên trong "Hắc động". Không gian bên trong động không lớn, tối đa có thể chứa được ba bốn người, nhưng các loại cấm chế cũng đầy đủ mọi thứ.

Thị vệ mặc giáp chắp tay đối với lão giả hơi béo phía trước, nói "Tướng quân, lúc vừa nãy Hòa Trúc đã quay trở về, nhắc tới có một nữ nhân, ở dưới chân núi Thanh Khâu thúc dục Luyện Thiên Lô, đem nàng đánh cho trọng thương."

Người sau kinh hãi, "Điều này sao lại có thể? Ít nhất có ba khối tàn phiến Luyện Thiên Lô ở trên Tiên Ẩn Phong này, sao lại có người có thể thúc dục..."

Thị vệ mặc giáp nói "Dựa theo Lang Thủy tiên quân... ý quên, tên gia hỏa Lang Thủy kia, nói là cái tên nữ tử kia câu thông được với hạch tâm của chí bảo, liền có thể đem nó thúc dục. Hòa Trúc còn nói rằng, nữ tử kia tu vi gần Tam Hải cảnh, nhưng dựa vào Luyện Thiên Lô làm nàng bị trọng thương."

Lão giả trong mắt lộ vẻ khó có thể tin, "Có thể bù đắp bằng một cái đại cảnh giới trở lên, đem một trong số 'Tam thiên tướng' của Tiên Ẩn Phong một kích đánh cho bị thương, chẳng lẽ thật sự là chí bảo đã hiện thế rồi sao? !"

"Rất có khả năng."

"Bọn họ có từng nhắc tới qua lai lịch của nữ tử kia không?"

Thị vệ mặc giáp lắc đầu nói, "Sau đó Hòa Trúc đi vào đại điện, đối thoại của bọn họ ta liền không thể nghe rõ được nữa rồi."

Nàng nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt của lão giả, vội nói "Có điều ta nghe thấy trong lời nói của bọn hắn đã nhiều lần nói đến cái tên 'Hứa Dương', nữ tử kia dường như là đang ở cùng một chỗ với Hứa Dương. Đúng rồi, Hòa Trúc khi trước rời khỏi Tiên Ẩn Phong, hình như chính là đi bắt giết cái tên Hứa Dương kia.

"Còn nữa, lúc vừa rồi Trường Duệ phụng mệnh rời điện, hình như là đi truyền lệnh cho Khúc Minh, cũng có quan hệ cùng với Hứa Dương."

"Hứa Dương..." Lão giả thấp giọng nhắc tới cái tên này, khẽ gật đầu, "Ngươi làm rất tốt, ta đây liền đi bẩm báo việc này với Vương Thượng. Sau khi ngươi quay trở về phải lấy lại tinh thần, nghe thấy được việc gì hữu dụng phải lập tức bẩm báo với ta ngay."

"Vâng, tướng quân!"

Ở phía bắc Trung Vực Thần Trì Giới, một tòa tiểu trấn cũ nát.

Nơi này khoảng cách thành Túc Dương đã có hơn mười ngàn dặm xa, bốn phía cực kỳ hoang vắng, trên trấn chỉ có mấy trăm nhân khẩu.

Lúc này, một nữ tử mắt hạnh nằm ở trên nóc nhà cao nhất trong trấn, nín thở nhìn một căn nhà khuất mắt ở phía xa xa. Ở bên cạnh người nàng, còn có một đứa trẻ béo mập diện mạo cực kỳ quái dị, thỉnh thoảng phun ra lưỡi xà vào trong không khí.

Chính là Dao Trì cùng Long Hoàng.

Nàng sở nhìn chăm chú vào trong viện, một nữ tử thân mặc đạo bào, bị chặt đứt mất cánh tay phải, đang nhíu mày nhìn vào căn nhà nát ở trước mặt, buồn bực dậm chân.

Long Hoàng ở một bên "Tê tê" kêu lên hai tiếng, Dao Trì ra hiệu với nó nói "Đừng vội, trước mắt quan trọng nhất là mau chóng tìm được Hứa Dương, các nàng còn có một cường giả Huyền Vực cảnh, chúng ta không nên xung đột cùng với nàng."

Đợi một hồi, lại có một nữ tử trẻ tuổi mặc đạo bào đi tới, nói chuyện vài câu cùng với người bị cụt tay lúc trước, cũng là thần tình lo lắng, vẻ phẫn uất lắc đầu.

Hai người cùng nhau đi vào trong phòng, sau một lúc lâu, các nàng lại cùng nhau rời khỏi căn nhà, chỉ là người trước thì bay về hướng bắc, mà người sau thì lại ngự phong bay về hướng phía đông nam.

Dao Trì đợi trong chốc lát, lại phân phó Hải Yến từ trên không trung thăm dò quan sát một vòng, xác định hai người đã thật sự rời đi, lúc này mới mang theo Long Hoàng băng qua mái nhà, đi vào trong tiểu viện kia.

Nàng trước tiên nhìn về phía một cái ấn ký rất mơ hồ ở trên hiên nhà, khẽ gật đầu, dọc theo quãng đường này nàng vẫn luôn đi theo đệ tử Thanh Khâu phía trước, đã gặp qua ấn ký này nhiều lần, hẳn chính là Thanh Khâu dùng để liên hệ với nhau.

Khi nàng đi tới chỗ nữ tử cụt tay lúc trước, nhìn vào căn phòng trước mặt, lập tức hiểu ra người sau vì sao mà buồn bực —— trong phòng kia có một phương linh trận đã bị tổn hại, vừa nhìn là biết ngay, đó hẳn là linh trận Tinh Di.

"Ngay cả linh trận quý giá như thế cũng đều phá hủy, xem ra người nọ là tình thế bắt buộc." Dao Trì lông mày nhăn lại, cất bước đi vào trong phòng, cúi người xuống cẩn thận xem xét phương linh trận Tinh Di đã bị thiếu mất một góc kia.