Chương 445: Người Câu Thông Được Với Hạch Tâm Của Chí Bảo

"Không nghĩ tới, ta không đi tìm ngươi, ngươi ngược lại lại tự mình đưa tới cửa." Trầm Tỉ Lam thúc dục thuật Ngự Phong bay nhanh, một mặt đắc ý nói, "Chỉ cần có ngươi ở trong tay, những sai lầm của ta khi trước liền có thể xóa bỏ, tiên quân hơn phân nửa còn phải trọng thưởng cho ta."

Nàng nói xong, nhìn thoáng qua về hướng phía sau, nữ nhân mặc đạo bào kia tuy là đuổi tới được, nhưng khoảng cách vẫn còn khá xa. Trước mắt tốc độ của song phương cơ bản là gần bằng nhau, nhưng chỉ cần mình có thể trì hoãn qua được một hơi thở này, thì trong nháy mắt có thể đem nàng vứt bỏ.

Hứa Dương bị một cái vòng tròn màu xanh sắc bén kề ở cổ, tiếng gió gào thét thoảng bên tai, cỏ cây không ngừng thối lui về phía sau.

Hắn biết rằng, bản thân mình chỉ cần hơi có dị động, Trầm Tỉ Lam sẽ không chút do dự đem chính mình giết chết.

Hắn buộc chính mình phải bình tĩnh lại, dù sao rơi vào trong tay cường giả Lưỡng Cực cảnh, chạy là không cần phải suy nghĩ tới, tốt hơn là nên nhân cơ hội nghĩ cách.

"Này, Trầm đại tỷ," Hứa Dương ra vẻ kiểu khiếp đảm, lại nói, "Chúng ta, đây là đang đi đâu?"

"Hừ, tới nơi rồi ngươi sẽ biết."

"Nói cho ta nghe một chút đi, để cho trong lòng ta cũng đỡ tò mò. Đúng rồi, tay của ngài nới lỏng ra một chút đi, eo của ta sắp bị ngươi cắt đứt rồi."

Trầm Tỉ Lam hừ lạnh một tiếng, nói "Bớt lôi kéo làm quen ta ở chỗ này đi, lúc ấy ta rơi vào trong tay ngươi, ngươi đã xử lý ta như thế nào, ta cũng không quên được đâu."

Hứa Dương cười gượng nói "Cái đó à, oan gia nên giải không nên kết, sao phải làm thế chứ? Ngươi xem, tiên quân gì đó của các ngươi kia nóng lòng muốn mời ta tới, nói không chừng còn là người quen của ta, làm người nên lưu một đường, ngày sau dễ..."

"Ngươi á?" Trầm Tỉ Lam trợn mắt xem thường một cái, nói, "Còn quen biết cùng với tiên quân á? Đang nằm mơ đấy à. Không sợ nói cho ngươi, mệnh lệnh mà ta nhận được là 'Tốt nhất có thể đem ngươi tóm trở về, nếu bất đắc dĩ, thì giết chết ngay tại chỗ'."

Hứa Dương nghe thấy vậy ngược lại trong lòng hơi thả lỏng, nói như vậy, ít nhất Trầm Tỉ Lam sẽ tận khả năng để cho mình còn sống, chỉ là không biết khoảng cách tới mục tiêu của nàng còn có bao xa nữa, thời gian để cho mình nghĩ ra biện pháp rất có thể cũng không nhiều.

Hắn lại thử cố gắng lấy thông tin từ miệng Trầm Tỉ Lam bằng các loại câu chuyện khác nhau, nhưng chỉ nói được một lúc, người sau liền nhíu mày nói "Ngươi im lặng một chút cho ta, nếu cứ lèm bèm nữa ta sẽ cắt cái lưỡi của ngươi đấy!"

Hứa Dương âm thầm lắc đầu, dựa theo thông tin hiện có, đầu tiên là "Tiên quân" gì đó kia hẳn là thực lực rất mạnh, cường giả Lưỡng Cực cảnh như Trầm Tỉ Lam nàng nói giết là giết, còn có cái tên gia hỏa Huyền Vực cảnh phóng "Cương châm" kia nữa, cũng là thủ hạ của nàng.

Nếu là rơi vào trong tay loại người này, bản thân mình khẳng định là lành ít dữ nhiều.

Thứ hai, tên "Tiên quân" này dường như có cừu oán cùng với chính mình. Muốn bắt sống mình hơn phân nửa là muốn dùng khổ hình tra tấn, để trút mối hận ở trong lòng.

Chỉ là, mình từ khi nào lại chọc tới cái tên gia hỏa lợi hại như vậy chứ? Cho dù là mình từng đắc tội qua sư môn, trưởng bối của người nào đó, hẳn là cũng không thể mạnh đến nông nỗi như thế.

Cuối cùng, Trầm Tỉ Lam dám ngang nhiên động thủ đối với đệ tử Thanh Khâu, cũng giết chết hai người trong số họ, chứng tỏ rằng "Tiên quân" sau lưng nàng thậm chí không e ngại tam Thánh ngũ Tông.

Hứa Dương nghĩ đến đây, không khỏi nắm chặt hai nắm đấm, thầm nghĩ: nửa đường nhất định phải nghĩ cách để chạy thoát, tuyệt không thể để Trầm Tỉ Lam đem mình tới cho cái tên "Tiên quân" kia được!

Lúc này sắc trời đã bắt đầu sáng hơn, Hứa Dương nhìn qua khắp mọi nơi, chỉ thấy khắp nơi nơi đều là hoang sơn dã lĩnh, xem ra là Trầm Tỉ Lam vì sợ bị người ngăn chặn, nên đặc biệt chọn loại nơi hoang vắng này để đi.

Hắn quay đầu lại mạnh mẽ nhìn về phía sau, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người vọt qua dãy núi cách đó một hai dặm, dường như đang đuổi theo mình.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, Hứa Dương rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, người ở phía sau nọ trên người mặc đạo bào màu vàng xám.

Chẳng lẽ là người của Thanh Khâu sao? Hắn trong lòng khẽ động, tu vi của Hùng Tư Diễn chỉ có Tam Hải cảnh hậu kỳ, hơn nữa tối hôm qua hẳn là đã bị thương, nhưng nàng lại có thể theo sát Trầm Tỉ Lam Lưỡng Cực cảnh, hơn nửa buổi tối cũng không bị vứt bỏ.

Hắn lập tức lại nghĩ tới, với sự chênh lệch của thực lực giữa hai người, vì sao Trầm Tỉ Lam lại không dứt khoát quay trở lại đem Hùng Tư Diễn giết chết, mà lại bỏ chạy một cách chật vật như thế?

Hứa Dương lập tức nhớ ra, Dao Trì từng nói qua, Trầm Tỉ Lam bị "Thượng cấp" của mình hạ lệnh đuổi giết, làm cho thân chịu trọng thương, nói như vậy thì, thương thế của nàng hiện tại rất có thể vẫn còn chưa lành.

Như vậy thì nếu Hùng Tư Diễn ở phía sau có thể đuổi theo kịp, mình lại phối hợp thêm một chút, nói không chừng có thể thoát khỏi tay của Trầm Tỉ Lam.

Hắn lập tức trong lòng càng thêm kiên định một ít, nếu muốn phối hợp động thủ cùng với Hùng Tư Diễn, thì bản thân chính mình trước tiên buộc phải điều chỉnh tốt trạng thái mới được.

Hứa Dương vừa nghĩ đến điều này, lập tức ổn định tâm thần, bắt đầu âm thầm vận chuyển lên Thiên Vận Triền Tâm Công, tạm thời ôm chân phật, có thể phát huy một chút tác dụng.

Khi công pháp của hắn vận chuyển, những năng lượng tinh hoa của ấu quả Phệ Hồn Ma Thảo trong cơ thể vẫn còn chưa luyện hóa kia bắt đầu thong thả tràn ra, theo linh lực chảy vào trong đan điền...

Trên Tiên Ẩn Phong giống như phiêu phù ở trong đám mây, một nữ tử mi dài bay qua dãy núi, thủ vệ cảnh giác ở ven đường liếc mắt nhìn nàng một cái, liền lập tức thần sắc như thường, cũng không quá để ý tới.

Nữ tử mi dài kia thần thái có chút chật vật, lấy tốc độ cực nhanh đi tới trước ngôi đền nguy nga rực rỡ trong núi xanh nắng vàng mới dừng cước bộ lại, từ không trung chậm rãi hạ xuống, trước tiên đơn giản sửa sang lại một chút quần áo, lúc này mới nói với thị vệ ở cửa "Thỉnh thông bẩm đại nhân, thuộc hạ Hòa Trúc cầu kiến."

Nàng lời còn chưa dứt, cửa chính đại điện liền tự "Ù ù" mở ra từ bên trong, một nữ tử áo trắng nhanh nhẹn đi ra, vái nói với Hòa Trúc "Đại nhân thỉnh ngài đi vào."

"Uh" Hòa Trúc cúi đầu, thần sắc khẩn trương tiến vào đại điện, đi qua một đạo hành lang rất dài, rồi lại vòng qua một tòa kiến trúc cao lớn, đi vào trước điện mà "Vị đại nhân kia" thường xử lý sự vụ hằng ngày.

Đại môn tự động mở ra, trong phòng truyền đến tiếng nói của nam tử, "Hòa Trúc, ngươi đã trở lại rồi? Sự tình dường như không quá thuận lợi a?"

Hòa Trúc nhất thời mồ hôi rơi xuống như mưa, vén áo quỳ xuống ở ngay ngoài phòng, nói "Bẩm đại nhân, thuộc hạ làm việc bất lợi, đã để cho tên Hứa Dương kia chạy mất..."

Nàng không đợi người trong phòng nọ đáp lời, liền lập tức nói tiếp "Có điều việc này của thuộc hạ lại có thu hoạch khác."

"Ừm, nói ta nghe một chút xem sao."

Hòa Trúc lau mồ hôi lạnh, nói "Khi thuộc hạ đuổi theo Hứa Dương, đem hắn bức tới Linh Khâu ở bên trong Linh Vụ Hải, một nữ tử ở bên cạnh hắn dưới sự cùng đường, vậy mà lại dùng Luyện Thiên Lô công kích thuộc hạ."

"Cái gì?" Người trong phòng nọ hiển nhiên đã không còn giữ được trấn định như lúc trước nữa, ngữ tốc cực nhanh nói, "Ngươi có nhìn thấy rõ không, có đúng là Luyện Thiên Lô không? !"

"Bẩm đại nhân, nó giống hệt như bức vẽ trong quyển sách mà ngài đã cho thuộc hạ xem." Hòa Trúc nói, "Hơn nữa nữ tử kia tu vi không tới Lưỡng Cực cảnh, dưới sự thúc dục Luyện Thiên Lô, vậy mà lại đem thuộc hạ đốt thành trọng thương."

"Không đúng..." Người trong phòng nọ trầm ngâm nói, "Bên trong tám khối tàn phiến của Luyện Thiên Lô, có ba khối đều ở Tiên Ẩn Phong, nàng sao lại có thể vận dụng được bảo vật này chứ?"

Hòa Trúc ngẩn ra, suy nghĩ nói "Đại nhân vừa nói như vậy, thì thuộc hạ ngược lại cũng nghĩ tới, ngoại hình của Luyện Thiên Lô kia nhợt nhạt suy yếu, nhiều chỗ thấu quang, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là ngưng thực."

Người trong phòng nói "Ngươi vào đi."

Hắn chợt lại thấp giọng tự nói, "Chẳng lẽ, có người có thể câu thông được với hạch tâm của chí bảo sao? !"