Chương 449: Sự Báo Thù Của Thanh Khâu

Hứa Dương nhìn chằm chằm vào Trầm Tỉ Lam đang nằm trên vũng máu, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ cùng khó có thể tin.

Vừa rồi nữ tử mi dài kia cùng Trầm Tỉ Lam đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau, lại đột nhiên ra tay tập kích người sau. Trầm Tỉ Lam hiển nhiên không hề phòng bị, ngay cả linh lực cũng không tụ khởi, liền bị mấy ngàn cái cương châm đâm cho thành cái sàng ngay tại chỗ.

Nữ tử mi dài thu hồi tư thế, vỗ vỗ tay về hướng bên ngoài động, trầm giọng nói "Đã xong rồi, các ngươi vào đi."

Ba người bộ dạng khác nhau nghe thấy tiếng lần lượt đi vào sơn động.

Một người trong số đó trước tiên khắc ra một cái linh trận đơn giản ở bên cạnh thi thể trước mặt, chú nhập linh lực vào, quát nhẹ một tiếng, thi thể kia nhất thời khẽ co, nhanh chóng mất đi vẻ sáng bóng.

Rồi sau đó nàng chắp tay nói với nữ tử mi dài "Đại nhân, đã thần hồn câu diệt, hoàn toàn một chút cũng không có dấu vết nữa rồi."

"Tốt." Người sau gật đầu, chuyển người quay lại nhìn về phía Hứa Dương, mỉm cười, nói, "Hứa công tử, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

Hứa Dương nhìn vào nữ tử mi dài, nhíu mày nói "Ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha, Hứa công tử khẩn trương làm cái gì chứ?" Nữ tử mi dài nói, "Ồ, đúng rồi, ta chính là một trong số thiên tướng của Tiên Ẩn Phong, Hòa Trúc. Lần này chính là mang ngươi đi gặp một chút tiên quân của chúng ta mà thôi."

Hứa Dương lại liếc mắt nhìn thi thể ở trên mặt đất, hỏi "Trầm Tỉ Lam nói ngươi là sư phụ của nàng, vì sao phải hạ độc thủ như vậy?"

"Sư phụ á?" Hòa Trúc sắc mặt trầm xuống, "Cái tên phế vật này ngay cả ngươi một cái tên Thất Mạch cảnh cũng đều không giết được, mà lại còn bị bắt giữ, quả thực mất hết thể diện của Tiên Ẩn Phong! Ta cũng vì nàng mà bị tiên quân trách cứ, đồng thời tiếp nhận lấy nhiệm vụ của nàng đi bắt ngươi, lại bị dẫn vào Linh Vụ Hải, cứ thế người bị trọng..."

Hứa Dương chán ghét nói "Cho dù nàng có làm việc bất lợi như thế nào đi nữa, thì ngươi cũng không cần phải giết nàng đúng không?"

Hòa Trúc ra hiệu với người bên cạnh đem Hứa Dương bắt lấy, rồi thản nhiên nói "Trước mắt ta đang cần lập công, để cho tiên quân giúp ta chữa thương. Nếu nàng đã đem ngươi đưa tới cửa, ta đây dĩ nhiên sẽ không dễ cự tuyệt phần hiếu tâm này của nàng rồi.

"Hiện giờ nàng đã thân tử, đại công bắt được ngươi liền chỉ có thể thuộc về một mình ta."

Hắc y nhân ở một bên áp giải Hứa Dương, đi ra ngoài động, rồi sau đó theo Hoà Trúc ngự phong bay đi, đi qua trạm kiểm soát ở ven đường cũng không ai dám hỏi, hơn phân nửa ngày liền đã đi ra được mấy ngàn dặm.

Hứa Dương nhìn vào quan ải của những thủ vệ sâm nghiêm kia, lúc này mới hiểu ra rằng Trầm Tỉ Lam vì sao không dám tự mình quay trở về —— ở trong mắt những thành viên thủ quan của Tiên Ẩn Phong, nàng chính là một công huân bài hành tẩu. Chỉ là nàng cuối cùng lại lựa chọn đem khối công huân bài này của mình đưa cho Hòa Trúc.

Đợi khi Hứa Dương bị nhóm Hòa Trúc mang tới trên một mảnh núi thấp, hắn đã nhìn thấy những đỉnh núi hùng vĩ hiểm trở chìm vào trong mây và sương mù ở phía xa xa.

Đỉnh núi đó cắm thẳng lên tận trên trời xanh, chắn ngang đường chân trời trong toàn bộ tầm nhìn, quả thực giống như tiên sơn rơi xuống đất vậy.

Hòa Trúc chỉ về hướng ngọn núi cực lớn kia, nói "Đó chính là Tiên Ẩn Phong, lại có một ngày lộ trình nữa, là ngươi có thể nhìn thấy tiên quân ở ngay trước mặt rồi."

Hứa Dương hết sức bảo trì sự bình tĩnh, hỏi "Cái tên tiên quân của các ngươi kia rốt cuộc muốn tìm ta làm gì?"

"Thượng ý khó dò, ngươi rất nhanh có thể sẽ biết được ngay thôi." Hòa Trúc dứt lời, ra hiệu với mấy người khác, thả người lao về hướng dưới chân núi thấp.

Thân hình của bọn họ vừa mới động, dưới đám lá cây xum xuê tươi tốt của một cây bách thụ ở cách đó nửa dặm, một nữ tử mặt mày thanh lệ cảm nhận thấy được vài đạo linh lực lướt nhanh qua, quay đầu nhìn sang hướng bên này, lập tức hàn quang trong mắt chớp động, mạnh mẽ đứng lên nói "Đó là Hứa Dương?"

Nàng lập tức thả người bay lên, đuổi theo thẳng về hướng đám người Hòa Trúc.

Hòa Trúc bên kia cũng cảm nhận thấy được có người đang bay nhanh tới gần, không khỏi nhíu mày nhìn lại, cũng là cả kinh —— có thể ngự không phi hành, nói cách khác, người tới ít nhất là thực lực Huyền Vực cảnh!

Cường giả Huyền Vực cảnh của Tiên Ẩn Phong nàng đều phi thường quen thuộc, mà người nọ cũng không phải là một trong số đó. Hòa Trúc khẽ nói với mấy tên thủ hạ "Có cường địch, cẩn thận!"

Nếu là nàng không có bị thương, lúc này khẳng định sẽ lựa chọn mang theo Hứa Dương chạy thẳng tới Tiên Ẩn Phong, để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, nhưng trước mắt với tình hình của nàng, tốc độ bay còn lâu mới nhanh được bằng người tới kia, cho dù là lập tức bỏ chạy, không cần bao lâu cũng sẽ bị đuổi theo kịp.

Người tới trong giây lát liền đã tới trước mặt đám người Hòa Trúc, quét mắt liếc nhìn nam tử đang bị kèm ở hai bên của người sau, tức giận nói "Ngươi là Hứa Dương phải không?"

Hứa Dương mặc dù không biết nàng, nhưng dù thế nào cũng sẽ không tệ bằng so với tình huống hiện tại, vì thế hào phóng gật đầu, "Là ta. Ngươi là vị nào?"

Nữ tử mặt mày thanh lệ kia cũng không trả lời, linh lực giữa hai tay cuồn cuộn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hòa Trúc, tiếng như hàn băng nói "Ngươi vì sao phải giết biểu tỷ ta? !"

Hòa Trúc ngẩn ra, chần chờ nói "Biểu tỷ á? Ngươi là biểu muội của Trầm Tỉ Lam sao?"

Nữ tử thanh lệ trong mắt lửa giận mãnh liệt, cắn răng nói "Nửa tháng trước ngươi đã giết đệ tử Thanh Khâu là Điền Chỉ Lăng cùng Chân Tuệ, người sau chính là biểu tỷ ta!"

"Đợi một chút!" Gương mặt của Hòa Trúc sắp tái xanh lại rồi, lui về phía sau hai bước, nói, "Hai người mà ngươi nói này ta cũng không quen biết, lại càng không có giết các nàng..."

"Hừ, không cần nói sạo!" Nữ tử thanh lệ chỉ vào Hứa Dương, "Sau khi ngươi bắt cóc Hứa Dương, ta liền từ thành Túc Dương một đường đuổi theo, đặc biệt chờ ngươi ở chỗ này, chính là vì muốn giết ngươi để báo thù cho các nàng!"

Hòa Trúc thầm nghĩ: thật đúng là đen con mẹ nó đủi! Hơn phân nửa là do Trầm Tỉ Lam đã làm ra cái chuyện tốt đẹp này, cái tên ngu xuẩn này, giết người của Thanh Khâu, vậy mà còn lưu lại dấu vết, để cho người ta đuổi tới phụ cận Tiên Ẩn Phong!

Nàng trong lòng biết nếu cứ tiếp tục giải thích cũng vô dụng, lập tức thét ra lệnh mấy tên thủ hạ, "Lên, ngăn nàng lại!" Lập tức tự mình triệt thoái về phía sau hơn mười trượng, hai tay bao trùm bởi ô quang.

Nữ tử thanh lệ kia chỉ một chỉ về hướng phía sau, một thanh bảo kiếm tử quang lóng lánh như rồng ngâm bay ra, lượn một vòng ở giữa không trung, trong nháy mắt đem một hắc y nhân xông tới trước mặt nhất đâm xuyên thủng.

Vừa chậm một thời gian như vậy, Hòa Trúc đã phất tay ném một mảng lớn cương châm biến thành bởi linh lực về hướng nữ tử khống kiếm, giống như châu chấu bay đầy trời, đem nàng bao phủ ở trong đó.

Hứa Dương dưới sự ngưng tụ linh lực của Hòa Trúc, liền cao giọng nhắc nhở nữ tử kia, "Coi chừng phi châm."

Nữ tử thanh lệ không đợi cương châm bay tới gần, thân hình nhoáng lên một cái đã đứng ở phía trên tử quang bảo kiếm, nhẹ nhàng xẹt qua từ phía dưới mảng lớn cương châm, thuận tay đem một tên hắc y nhân khác đánh gục.

Mà những cương châm kia dưới sự điều khiển của Hòa Trúc theo sát bay tới, nữ tử đang ngự kiếm phi hành quay nhanh ngược trở lại một cái, hiện lên từ phía sau lưng của một tên hắc y nhân cuối cùng, người sau lập tức bị cương châm xuyên thủng.

Hòa Trúc kinh hãi, ba tên thủ hạ của chính mình kém cỏi nhất cũng là Tam Hải cảnh hậu kỳ, thậm chí có một tên Lưỡng Cực cảnh, không nghĩ tới trong mấy hơi thở liền tất cả đều thân tử.

Nàng cuống quít lại ném một phen cương châm, kẹp lấy Hứa Dương xoay người bay lên giữa không trung, bỏ chạy thẳng về phương hướng Tiên Ẩn Phong.

Nữ tử thanh lệ nhìn thấy cương châm dày đặc đang nghênh diện bay tới, từ trên bảo kiếm nhảy xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, quát khẽ nói "Thanh Long Lâm Thế!"

Tử mang kiếm ở trên không trung lập tức tăng vọt, trong nháy mắt hóa thành một con cự long màu tím dài hơn mười trượng, há ra cái mồm to như bồn máu xông vào bên trong cương châm.

Những cương châm kia ở trước mặt cự long giống như bụi đất vậy, khẽ chạm vào lập tức liền băng toái, cự long đem mấy ngàn cương châm đều chống đỡ lại, rồi ngửa đầu tê rống một tiếng, vọt mạnh về hướng Hòa Trúc.

Cự long nhanh như phi kiếm, trong chớp mắt liền đã đuổi tới phía sau lưng Hòa Trúc.

Trên tay Hòa Trúc triệu ra "Chùy gai" ô quang, ném mạnh về phía đầu rồng, lại phát giác một cỗ sức mạnh phản chấn khủng bố bay tới, lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, rơi xuống dưới từ trên không trung.