Chương 432: Bọn Bắt Cóc

"A, vâng, ta đây sẽ đi ngay." Tiểu Triệt cuống quít cúi đầu trốn trở về sau bếp.

Không bao lâu, vị lão bà bà kia cầm vò rượu, khom người cười làm lành nói với ba nữ tử cường tráng "Nam hài tử gia không hiểu chuyện, khách quan xin chớ trách."

"Không sao." Nữ tử cao lớn đĩnh đạc xua tay, xua đuổi lão bà bà rời đi, rồi quay đầu thấp giọng nói với hai người ở bên cạnh, "Tiền sư muội quả nhiên không có nhìn nhầm, tiểu tử kia quả thật là 'Huyền Đỉnh' Chi Khu."

Nữ tử mắt hổ lập tức vui mừng nói "Xem ra lần này đến thành Túc Dương là đúng rồi! Cho dù không thể tìm ra được tung tích của cái tên Hứa Dương kia, chỉ cần tóm được tiểu nam oa này, chúng ta coi như là kiếm lời lớn rồi."

Nữ tử có vết sẹo đắc ý nói "Có lẽ thượng thiên mở mắt, thực sự để cho chúng ta gặp được tên họ Hứa, thì phần thưởng lớn của Nguyên Thiên tông là của chúng ta rồi!"

Ba người nhìn nhau cười rồi tiếp tục uống rượu.

Đêm khuya.

Hứa Dương đang tu luyện công pháp ở trong phòng khách bình thường của chính mình, khi trước tu vi chợt đề cao trên diện rộng, trước mắt phải mau chóng củng cố cảnh giới mới được, vì vậy không thể không chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, bỗng nhiên nghe thấy chưởng quầy của cửa tiệm như là bị cháy nhà vậy, lên tiếng hô to "Triệt nhi! Có người bắt mất Triệt nhi rồi!"

Ngay sau đó, lão bà bà buổi tối từng gọi qua đồ ăn cho Hứa Dương cũng đi theo khóc lóc hô nói "Ai cứu Triệt nhi với a... bắt cóc hài tử từ trong nhà, còn có thiên lý nữa không..."

Hứa Dương nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi ra ngoài, ở trên hành lang ngăn lão bà bà lại, hỏi "Bà bà, tiểu Triệt đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Người sau như túm được cọng rơm cứu mạng vậy, run giọng nói "Có, có người đem Triệt nhi đoạt đi rồi, cầu ngài mau giúp ta truy hắn trở về a!"

Hứa Dương sửng sốt, trầm giọng nói "Là ai làm? Người đang ở chỗ nào?"

"Ta, ta cũng không biết, chỉ kịp nhìn thấy qua bóng dáng của người nọ, chạy trốn cực nhanh, chờ khi nữ nhi của ta đuổi tới cửa, người đã không thấy đâu rồi..."

"Lại còn có loại sự tình này!" Hứa Dương nhớ tới bộ dáng của tiểu nam hài khi đưa cho mình dụng cụ hóa trang, đồng thời còn thật sự dặn dò bản thân mình phải cẩn thận, không khỏi âm thầm cắn răng.

Chẳng lẽ là các nàng? Hắn bỗng nhiên nhớ tới ba khách nhân buổi tối ngồi ở cách đó không xa kia, một người trong đó từng sờ qua cổ của tiểu Triệt.

Hắn hỏi lão bà bà kia nói "Khách nhân đêm nay đang ba phòng chữ thiên kia ở đâu?"

"Phòng chữ thiên hôm nay chỉ có ba người bọn họ," lão bà bà chỉ về hướng lầu hai, "Ngay ở đằng kia."

Hứa Dương thả người nhảy lên lầu hai, đem cửa phòng chữ thiên đá văng, quả nhiên thấy trong đó không có một bóng người.

"Nguy rồi." Hắn chau mày, lại đột nhiên nhìn thấy trong góc phòng có một miếng phù Tĩnh Âm đã dùng phế, lập tức trong lòng khẽ động, "Là Tu Linh giả sao?"

Hắn lập tức thúc dục thuật Thăm Dò —— nếu là cường đạo bình thường, bởi vì trong cơ thể không có linh lực, thuật Thăm Dò này sẽ không thể có hiệu quả, nhưng nếu là Tu Linh giả, thì có thể tìm ra được tung tích của các nàng.

Trong nháy mắt, Hứa Dương liền cảm thấy được hơn ba mươi đoàn linh lực ở phụ cận, trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, nói cách khác, thì trên một tiểu trấn như vậy, chỉ là Tu Linh giả tu vi thấp hơn so với chính mình đã tụ tập mấy chục người rồi sao?

Có điều cũng may đây là buổi tối, tuyệt đại đa số Tu Linh giả đều đang ở nguyên tại chỗ chưa động, chỉ có ba đoàn linh lực đang lấy tốc độ cực nhanh chạy như điên về phương hướng trấn khẩu.

Hứa Dương ánh mắt ngưng tụ, thầm nghĩ: hơn phân nửa chính là các nàng ! Lập tức thi triển Thiên Ba Vũ Trì Thuật, từ lầu hai cửa sổ bay vút ra, truy nhanh về phương hướng ba người đang đào tẩu kia.

Hắn bay thẳng qua những mái nhà nhấp nhô của tiểu trấn, bớt khỏi việc đi đường vòng so với ba tên bắt cóc đang chạy bảy quành tám rẽ dọc theo ngã tư đường, cộng thêm vốn dĩ tốc độ của hắn đã nhanh hơn rất nhiều so với ba người kia, trước sau cũng là nửa chén trà nhỏ thời gian, hắn liền đã nhìn thấy ba đạo thân ảnh dưới ánh trăng từ xa xa.

Ba nữ tử to lớn đang ngự phong chạy như điên, liền chợt thấy trước mắt hoa lên một cái, một người đội mũ rộng vành, dáng người không cao đã chắn ở phía trước lối ra.

Ba người cuống quít dừng cước bộ lại, nữ tử mặt sẹo đang khiêng tiểu Triệt lạnh lùng nói "Đêm hôm khuya khoắt ngăn trở đường đi của sư tỷ muội chúng ta, không biết các hạ muốn làm gì?"

Hứa Dương giọng lạnh lùng nói "Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi mang theo hài tử của nhà người khác, vội vội vàng vàng muốn chạy đi đâu?"

Một nữ tử cao tiến lên từng bước, chắp tay nói "Chúng ta là Phục Hổ môn, hài tử này chỉ là một người thường, không đáng để chúng ta gây chiến.

"Các hạ nếu tránh đường ra, tại hạ nguyện nhớ ngươi một cái nhân tình, ngày sau các hạ đến Phục Hổ môn, nhất định sẽ khoản đãi long trọng!"

"Ừm." Hứa Dương gật đầu, "Ta cũng không muốn đánh nhau cùng với các ngươi, cho nên, ngươi đem tiểu gia hỏa kia buông xuống, sau đó theo ta đi phủ thành chủ thành Túc Dương lĩnh tội."

Nữ tử mắt hổ nghe thấy giọng nói của Hứa Dương còn rất trẻ, lập tức sinh ra ý khinh thường, vuốt chuôi kiếm thật mạnh hừ một tiếng, nói "Hừ! Ta thấy ngươi là muốn chết! Không sợ nói cho ngươi biết, sư tỷ của ta đã đột phá Thất Mạch cảnh hậu kỳ, ta cùng Tiền sư tỷ cũng có tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn ba người chúng ta lại sao?"

Nàng tự cho rằng với tuổi tác của Hứa Dương, hẳn là rất khó đạt tới trình độ Thất Mạch cảnh, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của các nàng. Có điều bây giờ trên trấn này Tu Linh giả rất nhiều, nếu mà động thủ lên thì khó tránh khỏi sẽ dẫn những người khác tới, cho nên nếu có thể đem hắn dọa chạy thì đó chính là cách làm tốt nhất.

Hứa Dương cũng mỉm cười, nếu là nửa tháng trước, gặp phải ba địch nhân như vậy, thì bản thân mình thật đúng là nên suy nghĩ một chút.

Nhưng bây giờ tình thế đã khác. Hắn bây giờ chính là tu vi Thất Mạch cảnh cực hạn, cộng thêm Thiên Vận Triền Tâm Công, cùng với linh bảo trên người, đối phó với ba người các nàng hẳn không phải là vấn đề lớn.

Hơn nữa từ lần trước sau khi đột phá, còn vẫn chưa có cơ hội thử xem thực lực của chính mình, trước mắt vừa đúng lúc có thể lấy các nàng thử một chút xem sao.

Nữ tử cao lớn ở phía đối diện kia thấy hắn vẫn là bất vi sở động, lập tức mỉm cười, lại tiến lên hai bước, chắp tay nói "Xem ra các hạ cũng tới đây vì 'Huyền Đỉnh' này, không bằng như vậy, trước tiên để cho sư tỷ muội chúng ta dùng mười ngày, rồi sau đó liền tặng lại cho các hạ..."

Nàng từ "Hạ" vừa nói ra, trong tay một viên đá hình vuông cực kỳ quang hoa đột nhiên ném ra, mang theo tiếng rít chói tai, bắn thẳng về hướng trước mặt Hứa Dương.

Cùng lúc đó, nữ tử mặt sẹo cùng nữ tử mắt hổ cũng cực kỳ ăn ý, một đạo lôi quang cùng một mảng lớn băng chùy phân biệt bắn ra, từ hai bên trái phải đem khoảng không né tránh của Hứa Dương bịt kín.

Nhưng mà, ngay khi Hứa Dương nhìn như đã không còn đường lui, trên người hắn đột nhiên diệu ra một mảnh kim quang, màn hào quang vẫn luôn thủ sẵn úp ngược như hình cái bát xuất hiện ở bên cạnh người hắn.

Đầu tiên là viên đá vuông kia hung hăng đánh mạnh vào bên trên màn hào quang, viên đá đó nhìn qua chỉ có một thước vuông, lại giống như nặng hơn ngàn cân, lập tức phát ra một tiếng nổ cực kỳ nặng nề.

Nhưng mà, dưới lực xung kích khủng bố, màn hào quang màu vàng ngay cả rung cũng không có rung một chút nào, ngược lại là viên đá kia bị bắn bay ngược ra ngoài, suýt nữa đem nữ tử mặt sẹo bắn chết.

Về phần lôi quang cùng băng chùy kia, lại ngay cả bản thể của màn hào quang cũng chưa đụng tới, liền bị linh lực tản mát ra của nó "Thổi" cho bay sang một bên, đem một loạt cây đại thụ ở bên đường đâm cho nát nhừ.

"Đây, đây..." Ba nữ tử cường tráng liếc nhau, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin được cùng sự kinh hãi.

Hứa Dương khẽ ấn ngón tay, phát ra tiếng vang "Ba ba", cười lạnh nói "Bây giờ đến lượt ta rồi."