Thời điểm khi bị nhốt ở trong Linh Vụ Hải, Dao Trì từng nhắc tới qua, Trầm Tỉ Lam bị đuổi giết được nàng cứu, đem giấu ở thành Túc Dương.
Dao Trì một lòng muốn tìm được những tàn phiến Luyện Thiên Lô khác, mà Trầm Tỉ Lam biết chỗ ở của "Đông Đường" từng cướp được nhiều khối tàn phiến, cho nên Hứa Dương đoán rằng, nếu Dao Trì có thể thoát thân an toàn, khẳng định sẽ đi tới thành Túc Dương...
Hứa Dương ngẩn người, một hồi lâu mới nhớ ra được, "Hình như là nhà khách Phúc Mậu, á đù, suýt nữa thì quên mất."
Hắn ngự phong mà đi, ven đường tận lực đi đường nhỏ hẻo lánh, để phòng ngừa gặp phải đệ tử Thanh Khâu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: trong lòng Dao Trì dường như ẩn tàng một cái bí mật cực lớn, nàng nói nàng phải đi đến một chỗ, chẳng lẽ là cố quốc của nàng?
Ừm, hơn phân nửa là muốn quay trở về tự tay đâm chết phản nghịch, đoạt lại ngôi vị hoàng đế của chính mình, chuyện như thế cũng là lẽ thường tình.
Hắn nhíu nhíu mày, sao mình lại cảm thấy có chỗ nào không quá đúng nhỉ...
Hắn suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên khẽ gật đầu, "Đúng rồi, nếu là phải phục quốc, như vậy thì lấy thực lực hiện tại của nàng, trừ bỏ 'Thiên Xương Quốc' đứng hàng tam Thánh ngũ Tông ra, sợ là đều có thể thoải mái lẻn vào hoàng cung, giết chết cừu nhân.
"Cho dù muốn ổn thỏa hơn, nàng cũng có thể mượn mối quan hệ với Nam Quân, tùy tiện điều tới mấy trăm Nam Quân, liền giống như Thừa Nguyên Quốc vậy, mười ngày nửa tháng là có thể giải quyết được phản quân. Nhưng nàng lại cực kỳ chấp nhất vào Luyện Thiên Lô."
Hứa Dương nhớ tới uy lực của Luyện Thiên Lô mấy ngày trước đó Dao Trì đã kích phát ra, trong lòng nhất thời rùng mình, gần hai khối tàn phiến, có thể khiến cho nàng lấy thực lực của Tam Hải cảnh cực hạn, làm trọng thương được cường giả Huyền Vực cảnh.
Nàng đây nào phải là muốn đi phục quốc, quả thực là muốn đối phó với loại cường địch trình độ của tam Thánh ngũ Tông này!
Phải biết rằng, trừ bỏ "Thiên Xương Quốc" ra, bên trong một trăm bốn mươi nước ở Thần Trì Giới, quốc gia có cường giả Huyền Vực cảnh còn không đến hai vị.
Hơn nữa Hứa Dương rất rõ ràng, bên trong những quốc gia này, không có một nước nào từng do nam tử làm hoàng đế cả, càng không có phát sinh qua mức độ phản loạn hành thích vua trong vòng hơn mười năm.
Hắn cực kỳ kinh ngạc nói "Vậy nàng rốt cuộc là muốn dùng loại thần khí Luyện Thiên Lô này để đối phó với ai nhỉ?"
Mười ngày sau.
Một thiếu niên đội mũ rộng vành, mặc áo choàng xám nhìn thành cổ kính dưới ánh hoàng hôn, tính ra một chút khoảng cách, lắc đầu rồi nhảy xuống từ trên "Cuộn giấy" cực lớn.
Chính là Hứa Dương đã thay đổi trang phục.
Dưới sự phụ trợ của đan dược cao giai chữa thương, trải qua sự điều dưỡng của mấy ngày này, cánh tay của hắn đã phục hồi lại một cái như cũ, miệng vết thương ở phần eo đã khỏi hẳn từ lâu, cả người diện mạo tinh thần tốt hơn rất nhiều so với khi rời khỏi Linh Vụ Hải.
Hắn thu hồi Truy Vân Quyển, lấy bản đồ ra xem xét, lẩm bẩm nói "Xem ra chỉ có thể nghỉ chân lại ở Lan Lạc trấn này trước rồi, sáng mai lại đi tới thành Túc Dương."
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Dương rẽ vào Lan Lạc trấn dọc theo một con đường rải sỏi, làm bộ như người qua đường bình thường dạo qua một vòng ở trong trấn, cuối cùng đứng ở bên ngoài một nhà khách kín đáo.
"Khách quan, mời vào bên trong!" Một lão bà bà nhiệt tình hô với hắn, "Khách quan là ăn cơm hay là ở trọ a?"
"Ờ, ăn chút đồ trước đi, phiền toái chuẩn bị giúp ta một gian phòng khách." Hứa Dương nói xong rồi đi vào cửa tiệm, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn ở trong góc.
"Dạ được." Lão bà bà lấy khăn tay lau mặt bàn một cách ân cần, nói, "Sáng nay tiểu điếm vừa mua về thịt dê rất ngon, còn có Nam Nhi Hồng Trần Nhưỡng, ngài xem có muốn dùng một chút hay không?"
Hứa Dương gật đầu, "Vậy thì xào hai đĩa thịt dê, lại thêm môt chút thức ăn chay cùng bánh màn thầu, rượu thì miễn đi."
"Vâng, xin ngài chờ một chút!" Lão bà bà cười gật đầu, xoay người rời đi, lặp lại những món ăn mà Hứa Dương vừa gọi cho một tiểu nam hài mười tuổi ở quầy, người sau vội vàng chạy vào bếp.
Ngoài cửa khách điếm, ba nữ nhân dáng người to lớn đi ngang qua, trong đó một nữ tử mắt hổ, mày rậm, hô to nói "Cái chỗ tồi tàn này, tửu lâu đàng hoàng một chút cũng đều là đầy kín khách."
Nữ tử có vết sẹo nơi khóe mày bên cạnh nàng nhìn lướt qua vào trong cửa tiệm, nói với nữ tử cao lớn đi phía trước "Sư tỷ, cửa tiệm này tuy hơi thô sơ nhưng vẫn sạch sẽ, hay là cứ ở đây một đêm đi?"
Người sau gật đầu, "Không nghĩ tới chuyện của thành Túc Dương nháo đến ồn ào huyên náo như vậy, ngay cả Lan Lạc trấn ở lân cận cũng đều tụ nhiều Tu Linh giả như thế."
Nàng nói xong cất bước đi vào cửa tiệm, đánh giá một phen khắp mọi nơi, ngạo nghễ ngoắc tay nói với lão bà bà đang chào đón "Cho ba gian phòng chữ thiên. Có rượu và thức ăn gì cứ việc bưng lên, phải nhanh."
"Dạ, vâng, vâng" lão bà bà vội không ngừng thở dài, thấy ba người đều mang theo binh khí, bộ dáng không giống với người thường, cực kỳ cẩn thận đích thân tự mình đi vào phòng bếp xướng đồ ăn, một lát sau lại ôm một vò rượu lớn đặt ở trên bàn các nàng, đã đặc biệt rót đầy cho các nàng.
Không bao lâu, tiểu nam hài trong cửa tiệm bưng đồ ăn mang tới cho Hứa Dương, đem bát điệp ở trên bàn dọn xong, quay đầu lại nhìn Hứa Dương một chút, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, nói nhỏ "Đại ca ca thật xinh đẹp, quả thực... quả thực còn phải đẹp hơn ngàn vạn lần so với tiểu thiếp của Vương Viên Ngoại mới lấy về ở trên trấn!"
Tiểu thiếp của Vương Viên Ngoại chính là nam tử đẹp nhất mà hắn đã gặp qua ở trên đời này.
Hứa Dương nghe thấy vậy suýt nữa đánh rơi chiếc đũa vừa cầm được xuống đất, trong lòng thất kinh, trời đ-, anh đây đều đã đem ngực độn cao như vậy rồi, tiểu tử ngươi vậy mà lại vẫn còn có thể nhận ra được mình là nam nhân sao?
Hắn quay đầu lại nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra, tiểu nam hài dáng người tương đối thấp, chỉ cần thoáng xoay người, cũng có thể nhìn thấy được khuôn mặt mình từ dưới chiếc mũ rộng vành.
Tiểu nam hài đem đồ ăn bày ra xong, thần bí chớp mắt nhìn hắn rồi nói tiếp "Tiểu Triệt biết, đại ca ca một nam tử xinh đẹp như vậy xuất môn ra ngoài cũng không phải dễ dàng, tiểu Triệt nhất định sẽ không nói cho người khác."
Hứa Dương xấu hổ mỉm cười, nhỏ giọng nói "Vậy thì đa tạ ngươi rồi."
Kỳ thật cũng khó trách, hắn đi suốt dọc đường này đều là núi rừng hoang vu, thật đúng là không có đồ hóa trang chuyên nghiệp, chỉ có thể tùy tiện tìm một ít nước ép cỏ cây gì đó bôi lên mặt, rất khó che khuất hoàn toàn được dung mạo tuyệt thế của hắn.
Tiểu Triệt xoay người rời đi, một lát sau lại cầm mấy cái hộp gỗ nhỏ trở lại, nhét vào trong tay Hứa Dương, cực kỳ lão thành dặn dò nói "Đại ca ca, đây là mấy loại bột son nước, bút chì kẻ của cha ta, ngươi cầm lấy mà dùng. Thế đạo hiểm ác, ngàn vạn lần chớ để bị người xấu theo dõi!"
Hứa Dương mỉm cười tiếp nhận lấy hộp gỗ, từ trong Càn Nguyên Đại lấy ra một thỏi bạc giao cho hắn, "Thật cám ơn ngươi rồi, đây chính là thứ ta đang cần gấp."
Tiểu nam hài vội đem nén bạc đẩy trở lại, sắc mặt đỏ lên xua tay, vội nói "Cái này không thể cầm được, không thể cầm được."
Trên chiếc bàn giữa cửa tiệm, nữ tử có vết sẹo ở khóe mày nghe thấy giọng nói của tiểu Triệt và vô tình liếc nhìn sang phía bọn họ bên này.
Khi ánh mắt quét qua trên người tiểu nam hài, nàng không khỏi khẽ giật mình, lập tức quay đầu nói nhỏ vài câu với nữ tử cao lớn bên cạnh.
Người sau hai mắt sáng lên, đặt bát rượu xuống, sải bước đi về phía Hứa Dương bên này.
Hứa Dương trong lòng căng thẳng, sẽ không phải là nàng cũng nhìn ra được mình là nam phẫn nữ trang đấy chứ? Chỉ thấy nữ nhân cao lớn kia vẫn chưa để ý gì tới hắn, mà là lập tức đi vào bên cạnh người tiểu Triệt, lấy tay ấn một cái ở trên xương gò cổ của hắn.
"Khách, khách quan muốn làm cái gì?" Tiểu nam hài hoảng sợ, cuống quít co lại vào hướng trước ngực Hứa Dương.
"À, không có việc gì." Nữ nhân cao lớn thu hồi tay lại, khóe miệng gợi lên một vòng ý cười, lại nói, "Chúng ta sắp uống xong rượu rồi, lại đi lấy thêm một vò nữa đến."