Cho dù ba người kia có ngốc, giờ phút này cũng đều hiểu ra rằng mình còn lâu mới trên cùng một cái cấp bậc với người đang chặn đường này.
Tên nữ tử cao cầm đầu cuống quít lui về phía sau hơn mười bước, nói với hai sư muội "Không đúng! Đi mau!"
Ba người phối hợp vẫn là cực kỳ ăn ý, gần như đồng thời xoay người, không chút do dự đem thuật Ngự Phong thúc giục đến mức tận cùng, bỏ chạy về phương hướng ngược lại như không muốn mạng.
Nhưng mà, các nàng chợt thấy trên đỉnh đầu một trận gió nhẹ phất qua, rồi sau đó thân ảnh trẻ tuổi kia liền xuất hiện ở ngoài bảy trượng như một bóng ma vậy.
"Không! Không có khả năng!"
Nữ tử cao run rẩy thối lui về phía sau, người chặn đường này là như thế nào chạy tới được phía trước các nàng vậy? Bản thân mình vậy mà ngay cả bóng dáng của hắn cũng chưa nhìn thấy!
Đương nhiên, nàng vĩnh viễn không có khả năng đoán ra được, Hứa Dương dùng chính là Thiên Ba Vũ Trì Thuật đã học được từ chỗ của Không Lôi Hành, bay qua đầu các nằng từ chỗ cao ba trượng, một lần nữa chặn đường các nàng lại.
Nữ tử mặt sẹo kia thấy tình thế không đúng, đột nhiên một tay bóp chặt lấy cổ của tiểu Triệt, điềm nhiên nói "Tránh ra, bằng không ta sẽ đem 'Huyền Đỉnh' này bóp nát, chúng ta ai cũng đừng nghĩ có được nó!"
Nữ tử cao cũng "Thả lỏng lời" nói "Chúng ta đều thối lui từng bước. Nếu các hạ không gây khó xử cho chúng ta, thì 'Huyền Đỉnh' này chúng ta chỉ dùng năm ngày, sau đó sẽ đưa tới cho ngươi. Ta có thể thề với Thiên đạo!"
Hứa Dương lại là mỉm cười, "Đầu tiên, các ngươi không có tư cách để nói điều kiện với ta, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ chỉ làm cho tâm tình của ta càng kém hơn, sẽ dẫn tới kết quả thảm hại hơn cho các ngươi.
"Tiếp theo, ngươi không thể giết được đứa trẻ kia, cho nên lời đe dọa của ngươi đối với ta chỉ là một trò đùa."
Nữ tử mặt sẹo nghe thấy vậy nhìn sư tỷ của mình liếc mắt một cái, nảy sinh ác độc nói "Vậy thì chúng ta cứ thử xem, xem ta có thể giết nó được hay không!"
Nàng khi đang nói chuyện, đã đem linh lực tụ vào tay phải, liền muốn phát lực bóp nát cổ của tiểu Triệt, lại chợt thấy người nọ đứng ở phía đối diện tháo mũ rộng vành xuống, lộ ra một đôi con mắt tuyệt mỹ mà nàng chỉ thấy được ở trong giấc mơ mới có.
"Hắn là nam nhân..."
Nữ tử mặt sẹo chỉ kịp toát ra một cái ý niệm trong đầu như vậy, liền thấy cặp mắt đẹp tràn ngập ý nhị kia nháy mắt, tiếp theo bên tai vang lên một tiếng ngâm khẽ khiến nàng yếu mềm đến tận xương tủy, "Ưm ——"
Tiếp theo sau đó thế giới ở trước mắt nàng liền thay đổi bộ dáng, gió xuân chậm dãi, màu hồng phấn bay khắp nơi, các loại mĩ nam làm cho nàng muốn ngừng mà không được đang vờn quanh bốn phía.
Hứa Dương dù bận vẫn ung dung tiếp nhận lấy tiểu Triệt từ trong tay của nữ nhân mặt sẹo, cũng may đây là một nam hài, ngược lại cũng không bị ảnh hưởng gì.
Hắn đem đứa trẻ đặt sau một ngôi nhà bên đường, phân phó nó bất luận nghe thấy được cái gì, cũng tuyệt không cần phải nhìn nhiều thêm một cái, rồi sau đó phản hồi ngã tư đường.
Chờ khi hắn lại nhìn về hướng ba tên bắt cóc trước mặt, lại không khỏi sửng sốt —— kế tiếp phải dùng cái gì để đối phó với các nàng? Bản thân mình bình thường là thi triển xong Mị Thuật, chuyện phía sau liền giao cho người khác, đây từ đầu tới cuối đều phải tự thân vận động, thật là vẫn hơi không có kinh nghiệm.
Thiên Tiêu Châm à? Có chút quá độc ác rồi phải không...
Lôi Trạch Diệt Hành Thuật? Uy lực của linh thuật này quá mạnh mẽ, một chiêu đi xuống, cho dù các nàng không chết, thì phỏng chừng cũng phải biến thành ngốc tử.
Đem các nàng trói từng người lại? Hiệu quả của "Mê tâm" cũng không đủ kéo dài thời gian được như vậy.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới linh bảo của Tiêu Hưng Hòa đã cho mình —— Thiên Canh Võng. Thứ này có thể dùng để đánh cho thân thể bị thương, nhưng uy lực lại không bá đạo giống như Thiên Tiêu Châm, vừa đúng lúc dùng để trừng trị ba cái tên gia hỏa này.
Nghĩ đến đây, Hứa Dương lấy ra một con "Tiểu trùng tử" màu trắng từ trong Càn Nguyên Đại, chú nhập linh lực vào, tùy tay ném về hướng không trung.
Con "Trùng tử" kia bay lên phình dài tới hơn sáu thước, theo phương hướng của tay Hứa Dương chỉ, từ trong miệng phun mạnh ra một sợi tơ mảnh ngân quang lập lòe, bắn thẳng về hướng nữ tử mặt sẹo.
Giống như một mũi tên sắc nhọn, sợi chỉ bạc dễ dàng xuyên qua bắp chân của người sau, khiến nàng "Phịch phịch" một tiếng lật mình ngã xuống đất, lúc này mới bừng tỉnh lại từ trong giấc mơ màu hồng phấn.
"A ——" theo đó là một tiếng hét thảm, nữ tử mặt sẹo ôm chân lăn lộn ở trên mặt đất, nhưng ngay sau đó lại là hai sợi chỉ bạc phóng tới, đem một chân khác cùng cánh tay trái của nàng bắn xuyên qua thành một cặp lỗ thủng trong suốt.
Tiếng kêu thảm thiết lại dần dần yếu xuống, bởi vì nàng đã đau đến mức hét không ra tiếng nữa rồi.
Hứa Dương đang định điều khiển linh bảo chuyển sang hướng nữ tử cao ở một bên, lại thấy nàng đột nhiên mở hai mắt ra, hoảng sợ liếc mắt nhìn chính mình một cái, lại nhìn về phía đồng lõa đang bị trọng thương ở trên mặt đất, rồi sau đó vậy mà lại không một tia do dự xoay người liền bỏ trốn, đồng thời còn dắt trong cuống họng hô lớn "Cứu mạng a ——"
Nàng từng đặc biệt tu luyện qua hồn lực, hồn phách tráng kiện hơn nhiều so với người thường, lúc này mới có thể nhanh chóng chuyển tỉnh, nghĩ đến vừa rồi nhận phải công kích "Linh lực hồn phách", sớm đã sợ tới mức ruột gan nứt ra, nào còn có tâm tư bận tâm tới đồng môn nữa.
Hứa Dương suýt nữa bị này con hàng cấp cho cười đến tắc thở, lão ngài bỏ lại đồng lõa một mình chạy trối chết còn chưa tính, nhưng tốt xấu cũng nên có chút bộ dáng của bọn bắt cóc được không? Đây giống như kẻ gian phu dâm phụ gặp phải kẻ biến thái vậy, vừa chạy vừa hét kêu cứu mạng còn ra cái thể thống gì nữa chứ?
Hắn trước tiên dùng Thiên Canh Võng đem hai chân của một tên bắt cóc khác đánh cho bị thương, lúc này mới chạy về hướng nữ tử cao kia.
Chỉ còn cách đó không đến một con phố, khoảng cách giữa hắn và người sau còn sót lại không đến dưới ba trượng, lập tức chỉ một chỉ con "Bạch trùng tử" về hướng bên cạnh người, lập tức liền có sợi chỉ bạc mang theo tiếng xé gió sắc nhọn bắn ra.
Nhưng đúng vào lúc này, trong một gian khách trại ở bên đường bỗng nhiên lóe ra một bóng người, quang kiếm trong tay chớp lên, "Đinh" một tiếng đem sợi chỉ bạc kia hếch lên giữa không trung.
Hứa Dương nhíu nhíu mày, nhìn về phía người nọ nói "Sao lại, vẫn còn có đồng lõa?"
Người cầm kiếm thân mặc đạo bào, chắn ở trước người nữ tử cao, mỉm cười, chắp tay nói "Ta thấy ngươi ra tay quá nặng, không lưu đường sống. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt thế chứ?"
Hứa Dương lặng lẽ lấy ra Thiên Tiêu Châm cùng Tỉnh Thần Trâm, ngưng thần đề phòng, hỏi "Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với nàng?"
"Ta chỉ là một người qua đường, nghe thấy có người kêu cứu, nên qua đây xem."
Hứa Dương cười "Ha ha" lên tiếng, "Các hạ là chỉ nghe thấy nàng kêu cứu, nhưng cũng không hỏi xem nàng phạm cái gì à?"
"Ồ?" Nữ tử cầm kiếm quay đầu lại liếc mắt nhìn người phía sau, lại chắp tay với Hứa Dương, "Nguyện nghe kỹ càng."
"Tên gia hỏa này nửa đêm đem hài tử của người khác bắt đi, sau khi bị ta đuổi theo, còn muốn giết đứa trẻ đó để uy hiếp ta." Hứa Dương bĩu môi một cái đối với người ở phía sau nàng, "Ngươi nói, ta nên xuống tay nặng với nàng bao nhiêu mới tính là thích hợp?"
Nữ tử cao bị trì trệ một chút, bỗng nhiên nhảy ra, chỉ vào Hứa Dương hét to quát "Vị tiên sư này chớ nghe hắn nói bậy! Hắn, hắn trộm Thanh Linh Dịch của ta, bị ta tóm được, thẹn quá thành giận nên muốn giết ba người các sư tỷ muội ta để diệt khẩu."
Nàng chỉ ngóng trông có thể đem tình thế nguy hiểm trước mắt kéo dài thêm, đợi lát nữa cho dù muốn đi tìm người giằng co, nàng cũng dễ tìm kiếm cơ hội để chạy trốn.
"Thanh Linh Dịch?" Nữ tử cầm kiếm hơi hơi nhíu mi, xoay người hỏi, "Hắn trộm bao nhiêu Thanh Linh Dịch của ngươi?"
"Hai mươi... không, là ba mươi khắc!" Nữ tử cao cứng cổ nói. Trong khái niệm của nàng, ba mươi khắc Thanh Linh Dịch đã là một tài khoản to lớn rồi.
Nữ tử cầm kiếm lại lắc đầu cười lạnh, "Ăn nói bừa bãi!"
"Ta, ta nói đều là sự thật..."
Nữ tử cầm kiếm nâng tay cắt ngang lời nàng, ra hiệu chỉ về phía Hứa Dương "Cái thứ ở bên cạnh hắn kia chính là một loại hạ phẩm linh bảo, hơn nữa uy lực bất phàm, phỏng chừng ít nhất giá trị năm trăm khắc Thanh Linh Dịch."