Chương 400: Lục Dương Đồng Tâm Đan

"Chính là lão thân." Trịnh cẩn gật đầu, nói, "Nghĩ đến tên của lão thân ngươi cũng nghe nói qua, hơn ngàn khắc Thanh Linh Dịch với ta mà nói chỉ là một chút việc nhỏ. Để cho ta chậm mấy tháng, cùng nhau trả lại cho ngươi là được."

Hứa Dương trong lòng nói: anh đây thật đúng là không có quen biết ngươi... Hơn nữa, qua mấy tháng nữa ta đến chỗ nào tìm ngươi đây?

Một bên Yến Phi vội giảng hòa nói "Trịnh đại sư, ngài như vậy sợ là không hợp quy củ a."

Trịnh Cẩn hai mắt trợn trừng, "Lão thân trước mắt là không có nhiều Thanh Linh Dịch như vậy, ngươi cứ xem mà làm đi chứ?"

Yến Phi khó xử nói "Hay là, Hứa công tử đem yêu đan thu hồi. Tại hạ giúp ngươi thu xếp Xướng Mại một lần nữa?"

"Không được!" Trịnh Cẩn chém đinh chặt sắt nói, "Lão thân khó khăn lắm mới cướp được từ chỗ của tên họ Võ, sao có thể nhường lại được?"

Vãi cức, ngươi đây là muốn ăn cướp giữa ban ngày à? Hứa Dương không hiểu rõ lắm ngọn ngành của Trịnh đại sư này, cũng không dễ trực tiếp trở mặt, suy nghĩ nói "Như thế này đi, Trịnh đại sư, ngài còn có đồ vật nào khác có thể gán nợ được không? Chúng ta lấy vật giao dịch vật cũng thành."

Trịnh Cẩn hai mắt híp lại, gật đầu nói "Cũng được. Lão thân cái gì khác thì không có, chứ linh dược, đan dược ngược lại cũng có một chút, ngươi xem một chút xem có thể sử dụng được hay không?"

Nàng ngửa đầu suy nghĩ một chút, rồi báo nói "Ngọc Hành Đan, Huyễn Li Đan, Bát Bình Nguyên Dương Đan..."

Nàng nói năm sáu loại đan dược, thấy Hứa Dương bất vi sở động, nhíu nhíu mày, nói tiếp "Còn có chút linh dược, Mộc Cổ Thảo, Trọng Văn Định Sinh Đằng, Tà Túc Thảo, Hư Linh Thảo, Khí Tụ Thiên Chuyển Lộ..."

Hứa Dương bỗng nhiên lông mi một nhếch, nâng tay nói "Chờ chút, ngài vừa mới nói, có Hư Linh Thảo?"

"Đúng, thiên giai linh dược Hư Linh Thảo." Trịnh Cẩn đắc ý nói, "Còn có một gốc cây rưỡi, ngươi nếu là muốn mà nói liền đều cho ngươi hết, để bù cho việc lão thân nợ Thanh Linh Dịch của ngươi."

Yến Phi một bên nhỏ giọng nói "Trịnh đại sư, Hư Linh Thảo này tuy là thiên giai, nhưng cách sử dụng không tính là rộng, bình thường một cây nhiều nhất cũng là hơn trăm khắc Thanh Linh Dịch. Hơn nữa đây chỉ là nửa gốc..."

Bình thường nửa gốc linh dược khó có thể tồn lâu, cho nên giá cả tuyệt đối không đạt tới một nửa bằng một gốc hoàn chỉnh.

Trịnh Cẩn tức giận trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, "Sao ngươi lại thích nói nhiều thế."

Nàng lại nhìn về phía Hứa Dương, "Tiểu tử, ngươi lại chọn thêm một chút linh dược khác nữa đi, cũng không kém mấy trăm khắc nữa đâu."

Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng: vị Trịnh đại sư này dường như ở phương diện luyện dược rất có tạo nghệ, vừa đúng lúc chỗ nàng có Hư Linh Thảo, cũng chính là thành phần nòng cốt của "Lục Dương Đồng Tâm Đan", sao không để cho nàng hỗ trợ đem đan dược này luyện chế ra, về sau cũng đỡ lại phải đi tìm luyện dược sư.

Lục Dương Đồng Tâm Đan đó chính là cái loại địa giai đan dược có thể trị liệu thương thế hồn phách trước kia Dư Hi từng nhắc tới qua. Trọng thương hồn phách của tiểu Trà, vẫn luôn chờ loại đan dược trị liệu này.

Hứa Dương chắp tay nói với Trịnh Cẩn "Trịnh đại sư, không biết ngài có luyện chế được 'Lục Dương Đồng Tâm Đan' không?"

"Thiên giai đan dược á?" Trịnh Cẩn cười đắc ý, "Ngươi thật đúng là đã tìm đúng người rồi. Nhìn khắp cả Thượng Lai Châu, dám nói có người nắm chắc luyện chế được đan dược này không vượt quá ba người, vừa đúng lúc lão thân chính là một trong số đó."

Hứa Dương mừng rỡ, vội hỏi "Vậy Trịnh đại sư có thể giúp ta luyện chế một viên 'Lục Dương Đồng Tâm Đan' được không?"

Trịnh cẩn nhíu mày nói "Đan dược này còn cần hơn mười loại linh dược, luyện chế cũng có chút khó khăn..."

Hứa Dương sao mà nghe không ra ý tứ trong lời nói của nàng chứ, mang theo hơi mỉm cười chắp tay nói, "Đại sư vất vả luyện chế đan dược, ta dĩ nhiên cũng không thể để cho ngài làm không công rồi, chỉ là không biết đan dược này luyện thành, cần bao nhiêu Thanh Linh Dịch?"

Trịnh Cẩn thấy hắn nói lên như thế, vươn một ngón tay ra, "Không nhiều lắm, tổng cộng một ngàn khắc, những linh dược khác kia ta cũng giúp ngươi tìm đủ."

Hứa Dương trong lòng âm thầm líu lưỡi, khá lắm, một viên đan dược ngay cả tài liệu mang giá thành cũng phải gần hai ngàn khắc thanh linh dịch!

Hắn ghé mắt nhìn về phía Yến Phi, thấy người sau khẽ gật đầu, biết lần này Trịnh đại sư không có công phu sư tử ngoạm, vì thế liền gật đầu nói "Được, vậy thì vất vả cho đại sư rồi."

Song phương thương lượng giá xong, rồi đem khoản nợ tính toán lại một lần.

Hứa Dương vì để phòng ngừa khi luyện đan có cái gì sai lầm, dứt khoát đem nửa gốc Hư Linh Thảo kia cũng mua xuống, cộng thêm phí dùng để luyện dược, tổng cộng là hai ngàn khắc.

Trịnh Cẩn lại xuất ra một ngàn sáu trăm khắc Thanh Linh Dịch giao cho hắn, song phương xem như hai bên thoả thuận xong.

Yến Phi cũng không nhàn rỗi, đem hơn mười loại linh dược đã mua bó chặt lại, đồng thời lấy danh nghĩa của Thiên Vật Phường làm người chứng kiến cho song phương.

Cuối cùng, Hứa Dương hỏi Trịnh Cẩn nói "Trịnh đại sư, không biết đan dược này cần bao lâu mới có thể luyện thành?"

Người sau suy nghĩ một chút, rồi nói "Nếu thuận lợi mà nói, thì nửa tháng đi. Nếu là không thuận, chỉ sợ phải mất hơn hai tháng."

Hứa Dương gật đầu, dù sao cũng là địa giai đan dược, tốc độ này đã xem như rất nhanh rồi.

Hắn lại nói "Vậy thì chờ sau khi đại sư luyện thành đan dược, cứ tồn ở chỗ Thiên Vật Phường này đi."

"Thành." Trịnh Cẩn lên tiếng, đĩnh đạc đẩy cửa đi ra.

Yến Phi lại ân cần nói "Hứa công tử đây là muốn đi Thái Đức tông để tham gia buổi lễ Phụng Thiên Lệnh phải không? Nếu là đan dược luyện thành, tại hạ sẽ sai người đưa tới cho ngươi."

Hứa Dương vội chắp tay nói "Đa tạ, vậy làm phiền Yến quản sự rồi!"

Đợi khi hắn đi ra từ Thiên Vật Phường, chỉ thấy đám người Nguyên trưởng lão vẫn còn đang chờ mình ở ngoài cửa, vội ngoắc tay đi về phía trước.

Đoàn người phản hồi khách điếm, Liễu Văn nói đầu tiên "Lần này có địa giai linh bảo phụ trợ, Hứa sư đệ tính khả năng giành được vị trí đầu bảng của Phụng Thiên Lệnh lại lớn hơn vài phần a."

Hoàng Phủ Bá Hàn nói tiếp "Ta thấy Hứa sư đệ trước mắt muốn tranh đoạt căn bản không phải hạ đẳng Phụng Thiên Lệnh, mà là trung đẳng rồi."

Nguyên trưởng lão vuốt cằm nói "Đúng vậy. Có những linh bảo này trong tay, cộng thêm con Sa Hoàng Giao kia, kể cả là cường giả Tam Hải cảnh cũng đều không phải là không thể chiến một trận. Nếu là Hứa Dương thật có thể thu hoạch được một miếng trung đẳng Phụng Thiên Lệnh, vậy thì tuyệt đối là một khắc rạng rỡ nở mày nở mặt nhất của Huyền Hoa tông ta kể từ khi lập phái tới nay!"

Mọi người cười nói đi vào khách điếm, Lữ trưởng lão lôi kéo Nguyên trưởng lão thấp giọng nói "Nguyên sư tỷ, vốn liếng của Thiên Mục tích góp từ khi nào mà lại dày như vậy?"

Nguyên trưởng lão lắc đầu, "Nàng thường đi lang thang kiếm sống ở dị cảnh, có lẽ là có kỳ ngộ gì đó đi. Có điều cũng nói không chính xác, hoặc là tài lực của Hứa gia hùng hậu."

"Đúng rồi, Thiên Mục kể cả là lại có kỳ ngộ, cũng khó lấy được tư cách khách quý chí tôn ở Thiên Vật Phường a."

"Tông môn có thể lớn mạnh hơn trong tương lai được hay không, thì phải xem tên tiểu tử Hứa Dương này rồi..."

Hai người nhỏ giọng nghị luận, nhưng đều không bao giờ cảm thấy được rằng những số tiền đó đều là do Hứa Dương tự mình kiếm được, mà lại phí tâm suy nghĩ rất nhiều, về việc làm sao để đề phòng hắn lộ ra của cải, dọc đường bị người đánh cướp.

Ngày kế, đám người Huyền Hoa tông rời khỏi Thừa thành, lại đi thêm được bốn năm ngày, rốt cuộc cũng đi vào một tòa sơn đàn chôn vùi trong mây mù lân cận.

Có đệ tử trẻ tuổi thân mặc áo bào xám tro tiến đến ngênh đón, hành lễ nói "Đệ tử Long Hi của Thái Đức tông, không biết chư vị là?"

Nguyên trưởng lão vội đáp lễ nói "À, bọn ta chính là đệ tử của Huyền Hoa tông, tới tham gia buổi lễ Phụng Thiên Lệnh."

"Hóa ra là sư tôn của Huyền Hoa tông, mau mời vào sơn môn." Đệ tử Thái Đức tông lắc mình ra hiệu về phương hướng sơn đàn, "Để đệ tử dẫn đường cho chư vị."

"Được, vậy thì làm phiền rồi."

Thái Đức tông không hổ là đại tông phái đứng đầu ở Thượng Lai Châu, chiếm một diện tích lớn hơn mười lần so với Huyền Hoa tông. Đoàn người ngự phong mà đi, xuất phát từ sơn môn, ước chừng đi được hơn hai mươi dặm, rốt cuộc mới từ xa xa nhìn thấy được một tòa kiến trúc đầu tiên.