Những Tu Linh giả trong những bộ phục sức khác nhau bước đi không ngừng ở bên cạnh, cả toàn bộ Thái Đức tông đều rất đông đúc, sơn môn tuy là chiếm một diện tích cực rộng, nhưng lúc này vẫn có vẻ chật chội không chịu nổi, quả thực giống như khu phong cảnh 5A trong kỳ nghỉ dài hạn của hậu thế vậy.
Trần Tuyển nhỏ giọng nói thầm với Hoàng Phủ Bá Hàn, "Thái Đức tông một đại tông phái như vậy, sao cũng không phát cho mỗi người một cái ngọc bay? Nếu cứ chậm dãi mà hành tẩu như thế này, thì phải đi đến khi nào chứ?"
Đúng vào lúc này, có một hoàng sam đệ tử giá một cái "Lông chim" cực lớn bay qua từ đỉnh đầu, Trần Tuyển bất mãn nói "Các nàng đây không phải cũng có thứ cùng loại với ngọc bay đó sao?"
Đệ tử dẫn đường của Thái Đức tông vội quay đầu lại chắp tay xin lỗi, "Vị sư tỷ này thứ lỗi, khi tổ chức buổi lễ Phụng Thiên Lệnh người đến tông môn quá nhiều, thật khó để phát cho mỗi người một cái 'Vân Linh'. Vị lúc vừa rồi bay qua kia là một vị sư bá chủ sự của bổn môn."
Trần Tuyển lúc này mới ngậm miệng không nói. Tu Linh giả các phái tới tham gia tranh đoạt Phụng Thiên Lệnh không có mười vạn thì cũng phải có bảy tám vạn, Thái Đức tông bình thường không có khả năng chuẩn bị được nhiều linh văn khí phi hành như vậy. Hơn nữa nhiều người bay loạn ở tông môn như thế, cũng rất dễ xảy ra chuyện, thậm chí có hạng người mượn việc này để trộm cắp, vì vậy chỉ có thể để cho mọi người đi bộ.
Cũng may nhà khách để tiếp đón khách đều được an bài ở trên mấy toà đỉnh núi khoảng cách gần sơn môn nhất, đám người Hứa Dương lại đi thêm hơn nửa canh giờ nữa, rốt cuộc cũng nghe thấy đệ tử dẫn đường nói "Nơi này chính là chỗ ngủ nghỉ của chư vị, do mấy ngày gần đây người tới quá nhiều, nên đệ tử còn phải quay trở lại sơn môn bên kia, còn thỉnh chư vị đi nghỉ ngơi trước."
Nguyên trưởng lão dẫn đầu đám người đi vào chỗ sân kia, bên trong đã có không ít người của môn phái khác. Nàng chọn một loạt ốc xá, phân phó nói "Mọi người tận lực không cần phải đi lại lung tung, ngày mốt chính là ngày buổi lễ Phụng Thiên Lệnh sẽ bắt đầu, vạn chớ xảy ra cái sai lầm gì."
"Vâng"
Mọi người chắp tay tuân mệnh, đều tự chọn một gian phòng ở rồi đi vào.
Hứa Dương phản thủ đóng chặt cửa phòng lại, lập tức đem Đại Nhật Thiên Sứ Y lấy ra, trước tiên lật xem toàn thể một lần, rồi lại chú nhập linh lực vào bên trong miếng niệm ngọc kia, dán ở trên trán.
Nhất thời, đại lượng thông tin về cái linh bảo này dũng mãnh tràn vào bên trong đầu hắn, khiến hắn không khỏi trước mắt sáng ngời —— linh bảo này quả nhiên là thiên giai thậm chí cấp bậc càng cao hơn, thông tin trong đầu mình cho thấy rằng, linh bảo này chính là đoạt được từ tiên giới trên vạn năm trước, từng dưới sự điều khiển của chủ nhân trước, ngạnh kháng được một kích của cường giả Nhã Tiên cảnh!
Tuy rằng cũng có quan hệ rất lớn cùng với thực lực tự thân của nguyên chủ, nhưng linh bảo này không bị cường giả Nhã Tiên cảnh phá huỷ, cũng đủ thấy trình độ kiên cố của nó.
Có thứ này, chẳng khác nào thêm được một bảo đảm cho cái mạng nhỏ. Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng: giá khởi điểm tuy rằng không rẻ, nhưng tiền này tiêu cũng vẫn là rất xứng đáng.
Sau đó hắn liền tĩnh tâm lại, bắt đầu luyện hóa linh bảo này theo các bước đã được sư phụ chỉ dạy khi trước.
Thẳng cho đến khi sắc trời dần tối, hắn rốt cuộc mới thở dài ra một hơi, đứng dậy chỉ một chỉ về hướng Đại Nhật Thiên Sứ Y đặt ở trước mặt.
Linh bảo kia lập tức giống như nhận được mệnh lệnh vậy, bật "Nhảy" lên, xoay nửa vòng ở giữa không trung, tự động mặc lên trên người Hứa Dương, rồi sau đó hơi hơi xiết chặt, trở nên cực kỳ vừa vặn với dáng người của hắn.
Hứa Dương lại là tâm niệm khẽ động, đem một chút linh lực chú nhập vào trong linh bảo.
Trong phút chốc, kim quang trong phòng lấp lánh, một cái "Kim sứ" úp ngược trong suốt đột nhiên xuất hiện, đem hắn bao phủ ở trong đó.
Cái bàn gỗ ở một bên bị kim quang gạt đi, lập tức bay ra ngoài phía bên cạnh, đụng vào trên vách tường rồi vỡ nát.
Hứa Dương xấu hổ cười, cũng may linh lực chú nhập vào không quá nhiều, nếu không lại sẽ xuất hiện một màn hỗn loạn như khi luyện hóa Ngọc La Sơn lần trước.
Hắn thử đi vài bước, "Kim sứ" úp ngược lập tức di chuyển đi theo hắn.
Hắn lại phất tay, nhún nhảy tại chỗ, chỉ cảm thấy không có cảm giác trì trệ gì, hoạt động rất tự nhiên.
"Rốt cuộc là thiên giai linh bảo, quả nhiên bất phàm." Hứa Dương trên mặt hiện ra ý cười, lại mặc sức tưởng tượng nói, "Nếu có thể tìm được cái loại bí pháp thúc dục linh bảo này thì càng tốt hơn rồi..."
Cùng lúc đó, trên bãi đá của một tòa đỉnh núi nguy nga ở Thái Đức tông, Trình Nhiễm đang đùa nghịch linh bảo nàng vừa mới mua về, đó chính là một cái thạch thuẫn to bằng bàn tay.
Chỉ thấy nàng đem một cỗ linh lực chú nhập vào, rồi sau đó khẽ quát một tiếng, "Đi!"
Thạch thuẫn kia lập tức bay ra, quay mấy vòng tròn ở giữa không trung, đã biến thành cao hơn một người, treo ở trước mặt nàng.
Điều kỳ diệu nhất chính là, nhất cử nhất động của Trình Nhiễm từ bên ngoài cạnh sườn không thể nhìn thấy được, mà từ bên phía nàng, lại có thể nhìn xuyên thấu qua thạch thuẫn để xem tình hình ở phía đối diện.
Rồi sau đó nàng chỉ về phía trước, thạch thuẫn kia lại nháy mắt bay ra, đem một khối núi đá to hơn ba trượng chặn ngang cắt thành hai đoạn từ xa xa, vết cắt bằng phẳng bóng loáng, giống như cắt đậu hũ vậy.
"Ba ba" truyền đến tiếng vỗ tay hoan hô từ bên cạnh người Trình Nhiễm, có người cao giọng nói " 'Trọc Nguyên Thạch' này của Trình sư điệt không hổ là địa giai linh bảo, uy lực quả nhiên bất phàm."
Trình Nhiễm nhìn theo tiếng, chắp tay một cái về hướng người tới, "Hồ sư bá." Rồi sau đó lại lắc đầu nói, "Trọc Nguyên Thạch này cũng được coi như là một trong những địa giai linh bảo, nhưng vẫn còn kém xa so với Đại Nhật Thiên Sứ Y kia rất nhiều.
"Chỉ nói về phạm vi phòng ngự này, thì Trọc Nguyên Thạch cũng chỉ có thể ngăn cản được một mặt, mà Đại Nhật Thiên Sứ Y lại có thể đem cả trước sau người bảo hộ cực kỳ chu toàn.
"Ngoài ra, Đại Nhật Thiên Sứ Y cho dù bị đối thủ đánh nát quầng sáng, bản thể của nó còn có thể ngăn cản thêm được một đạo nữa. Trọc Nguyên Thạch thì không làm được..."
Nàng nói xong hiện ra sự tức giận, "Đều là do cái tên họ Hứa kia! Vậy mà lại dùng không đến hai ngàn khắc đã đoạt đi mất linh bảo ta lựa chọn hồi lâu!"
Nàng sao có thể không tức được chứ? Khối Trọc Nguyên Thạch này kém không ít so với Đại Nhật Thiên Sứ Y, lại cũng khiến cho nàng tiêu tốn mất hơn một ngàn tám trăm khắc Thanh Linh Dịch, giá gần như không có gì khác nhau.
Hồ sư bá cười tiến lên vài bước, nói "Lão thân tới đây là có một tin tức tốt muốn nói cho Trình sư điệt."
"Ồ? Tin tức gì?"
"Là về cái tên Hứa Dương kia." Hồ sư bá cười đến càng đắc ý hơn, "Theo ta đã nhiều ngày điều tra, tên tiểu tử họ Hứa này chính là một đệ tử bình thường của Huyền Hoa tông mà thôi, sư phụ hắn chỉ có tu vi Thất Mạch cảnh hậu kỳ, cũng không còn chỗ dựa vững chắc nào khác. Hứa gia cũng chỉ là một tiểu thế gia căn bản không có gì trong tay, gia chủ Thất Mạch cảnh sơ kỳ, trừ nàng ra, trong nhà cũng không có một tên Thất Mạch cảnh nào khác nữa."
Trình Nhiễm sửng sốt, "Điều này sao lại có thể? Vậy hắn lấy nhiều Thanh Linh Dịch như vậy từ chỗ nào, rồi vì sao lại là khách quý chí tôn của Thiên Vật Phường nữa chứ?"
Hồ sư bá nói "Dựa theo quản sự trong Thiên Vật Phường có quen biết cùng với lão thân nói rằng, tên Hứa Dương kia không biết lấy được một viên ngọc Lôi Nguyên cực kỳ tinh khiết từ chỗ nào, vừa đúng lúc Phàn phường chủ của Thiên Vật Phường đang có nhu cầu cấp bách vật ấy, liền lấy giá cao để mua xuống, đồng thời cũng tặng cho tiểu tử kia thân phận khách quý chí tôn."
Trình Nhiễm ánh mắt lạnh lùng nói "Hồ sư bá xác định hắn không có chỗ dựa vững chắc nào khác chứ?"
"Theo ta được biết, có lẽ là không có."
"Tốt!" Trình Nhiễm cắn răng nói, "Nếu như thế, thì trong buổi lễ Phụng Thiên Lệnh lần này, ta sẽ phải xử đẹp hắn! Ta muốn ở ngay trước mặt mọi người, đem tứ chi hắn đánh gãy, để cho hắn quỳ rạp ở trên mặt đất cầu xin sự tha thứ với ta!"
Hồ sư bá nhìn thấy thần sắc của nàng, thấp giọng nói "Trình sư điệt, vậy có cần lão thân giúp ngươi an bài một phen không?"
"Dĩ nhiên là cần." Trình Nhiễm gật đầu, "Hồ sư bá đem ta cùng hắn đều an bài ở trận đầu tiên. Để cho hắn biết kết cục đã đắc tội với ta!"