Chương 368: Yêu Thú Của Hứa Dương

Đám người Lữ trưởng lão quả thực dở khóc dở cười, vội chắp tay nói "Lí giáo úy, bọn ta đây đi là muốn quay trở về núi Huyền Hoa, để tới được ngoài hơn ngàn vạn dặm ở phương bắc, buộc phải sử dụng linh trận Tinh Di trong linh quặng ở hướng Đông Tuyên Quốc, những quân nhu này thật sự không tiện mang theo."

"Vậy à..." Lí Nhã San gãi gãi đầu, lại bỗng nhiên lộ ra sắc mặt vui mừng, cao giọng nói, "Nếu phải đi về phía bắc, thì nơi đóng quân của Nam Quân ta cũng có linh trận Tinh Di, nếu chư vị không ngại thì trước tiên theo tại hạ quay trở về trong doanh, cả một xe đồ vật này đều có thể dùng Linh thuyền Tứ Hải mang đi theo, rồi lại dùng linh trận đưa đi qua."

Dứt lời, nàng dùng ánh mắt chờ đợi cười tủm tỉm nhìn về phía Hứa Dương, "Hứa công tử, ngươi xem..."

Hứa Dương lập tức gật đầu, "Vậy thì tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

Đừng có đùa, dùng linh trận Tinh Di đem một người đưa đi ra ngoài hơn ngàn vạn dặm, chỉ tính mỗi tiêu hao Thanh Linh Dịch cũng phải hơn mười khắc. Cao thủ các phái đồng hành cùng với đám người Lữ trưởng lão tổng cộng có ít nhất hai mười người, phỏng chừng các nàng trên người cũng không mang theo bao nhiêu tiền, khoản tiền phí truyền tống này làm không tốt còn phải do Hứa Dương hắn xuất ra.

Mà linh trận của Nam Quân bên kia khẳng định là dùng miễn phí, lập tức có thể tiết kiệm được hơn hai trăm khắc, cộng thêm xe lễ vật kia, đến lúc này một hồi ít nhất phải có ba trăm khắc trở lên.

Lí Nhã San lại mừng rỡ, một tay tiếp nhận lấy hành lý của Hứa Dương, ân cần chỉ về hướng ngoài thành, "Linh thuyền đang dừng ở ngay chỗ cửa đông thành, ta lĩnh Hứa công tử, khụ, ta lĩnh chư vị đi qua."

Lữ trưởng lão đám người vội chắp tay nói "Vậy thì thật sự là rất phiền Lí giáo úy rồi."

"Không sao, không phiền, không phiền."

Thị vệ ở một bên của Lí Nhã San túm túm cánh tay của nàng, nháy nháy mắt nói "Đại nhân, cuộc hành trình này sẽ mất ít nhất bảy hoặc tám ngày thời gian, ngài cần phải nắm chặt cơ hội a, nghe nói Tôn phó úy, Thành Kì Quan bọn họ có tâm tư với Hứa công tử đấy nhá."

Lí Nhã San lập tức thu hồi tươi cười, trợn trừng mắt, "Nàng dám cùng lão nương cướp người, lão nương phải..."

Nàng lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên cảm thấy không ổn, một cước đá vào mông của thị vệ kia, ánh mắt ra hiệu về hướng tiểu Trà, "Thất thần làm cái gì, còn không đi giúp xách hàng lí đi?"

"Úi, vâng"

Lữ trưởng lão đám người theo Lí Nhã San một đường ra khỏi Tiêu Quan, Thời Dịch Dung cũng đến đưa tiễn —— dù sao Tiêu Quan là do Nam Quân người ta tới cứu, trước khi đi không tiễn một đoạn đường thì thật sự không còn gì để nói —— từ xa xa liền nhìn thấy Lí Nhã San vây quanh cái tên Hứa Dương kia lượn trước lượn sau, thần tình ý cười, quả thực ân cần đến kỳ cục.

Nàng lập tức rất là hối hận, thì ra tiểu tử họ Hứa này có Lí Nhã San một chỗ dựa lớn vững chắc như vậy, nếu là sớm biết như thế, chính mình tuyệt sẽ không đi gây khó xử cho hắn, lần này tổn thất hai ngàn khắc Thanh Linh Dịch coi như là tìm cách giao tình cùng với hắn đi.

Nàng trong lòng lại cười lạnh nói: Uy quốc công cái tên ngu xuẩn kia, dám chọc vào một tên có bối cảnh sâu dày như vậy, thật sự là ngại bị chết quá chậm mà. Cứ như thế xem ra, giết nàng hơn phân nửa thật đúng là không phải Hứa Dương hay là tiểu nha đầu họ Hoàng Phủ kia, mà là cao thủ thần bí tùy thời bảo hộ ở phía sau bọn họ.

Nàng nghĩ đến đây, lập tức thần tình tươi cười nghênh đón lướt qua lên, cực kỳ khách khí đồng thời chào hỏi Hứa Dương, giống như chuyện ngày hôm qua căn bản là chưa từng phát sinh qua vậy —— để có thể xông pha giữa vòng xoáy chính trị của một quốc gia, chắc chắn da mặt của nàng tuyệt không chỉ dày như vậy.

Hứa Dương thấy nàng nhiệt tình như thế, thật cũng chỉ có thể xấu hổ hoàn lễ, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chào từ biệt, đi lên Linh thuyền Tứ Hải.

Chân hắn vừa mới tiếp xúc đến thuyền gỗ, chợt nghe đã có người kinh hô, "Cái thứ gì vậy? Cẩn thận!"

Là tiếng của sư phụ? Hứa Dương trong lòng cả kinh, thả người lướt qua, chỉ thấy Lữ trưởng lão, Trầm Thiên Mục đám người đều tự lấy ra linh bảo, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vào "Tiểu xà" ở trước mắt.

Lữ trưởng lão hạ giọng nói "Dường như là một con Sa Hoàng Giao, nhìn văn lộ trên người nó, có lẽ là sinh ra dị biến."

Một lão giả khác khẩn trương nói "May mắn chỉ là một con ấu xà vị thành niên, có điều từ nó tản mát ra yêu khí xem ra, ít nhất cũng có thực lực Thất Mạch cảnh hậu kỳ..."

Trầm Thiên Mục thoáng nhìn thấy Hứa Dương đang đi qua, vội xua tay nói "Dương nhi, ở chỗ chúng ta có yêu thú ngăn chặn, ngươi mau đi thỉnh Lí giáo úy đến đây để hỗ trợ."

Cũng khó trách các nàng khẩn trương, ở đây trừ bỏ đám người Lữ trưởng lão ba bốn người Tam Hải cảnh, những người còn lại chỉ sợ đều khó có thể kiên trì được nửa chén trà nhỏ thời gian ở trước mặt con yêu xà này.

Kể cả là đám cường giả Lữ trưởng lão, cũng chỉ dám nói có thể tự bảo vệ mình, muốn đánh bại yêu xà này, đều cũng có tâm vô lực.

Hứa Dương lại dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bước đi về hướng con Sa Hoàng Giao kia, ngữ khí vui sướng nói "Long Hoàng, ngươi tỉnh rồi à?"

"Dương nhi, cẩn thận..."

Hứa Dương xoay người cười, vỗ vỗ vào đầu Long Hoàng, nói với Trầm Thiên Mục "Sư phụ không cần lo lắng, đây là… bạn tốt của đồ nhi đi, nó tên là Long Hoàng, nó sẽ không công kích mọi người."

Sau đó hắn lại nói với Sa Hoàng Giao "Long Hoàng, những người này đều là trưởng bối của tông môn ta, làm lễ chào hỏi mọi người đi."

Long Hoàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có tu vi gần với Tam Hải cảnh, linh trí không thua kém gì so với một hài tử, lập tức thân thể dựng thẳng đứng lên, phun ra lưỡi xà về hướng Lữ trưởng lão, Trầm Thiên Mục đám người liên tiếp gật đầu, bộ dáng cực kỳ nhu thuận.

Lữ trưởng lão khó có thể tin được nhìn vào Sa Hoàng Giao, rồi lại nhìn về phía Hứa Dương, cả kinh nói "Đây, đây là yêu thú của ngươi? !"

Hứa Dương gật đầu, "À, cứ coi là như thế đi, dù sao nó cũng nghe ta."

Trầm Thiên Mục cẩn thận tiến lên vài bước, thấy yêu xà quả thật không có ý công kích mình, không khỏi vỗ đùi cười nói "Dương nhi thật sự là có thủ đoạn! Đây chính là yêu thú Thất Mạch cảnh hậu kỳ, ngươi đem nó thu phục như thế nào vậy..."

Nàng nói tới đây, vừa nghi hoặc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hứa Dương nhỏ giọng nói "Tiểu tử ngươi không phải là có điều gì giấu diếm với sư phụ đấy chứ, nói, ngươi trước mắt rốt cuộc là tu vi gì?"

Bình thường mà nói, muốn khống ngự một con yêu thú, tu vi của người thi pháp ít nhất phải tương đương cùng với yêu thú mới được, nếu là tu vi không theo kịp yêu thú, liền rất có thể sẽ bị Khống Ngự Thuật phản phệ, khiến chính bản thân mình biến thành tôi tớ của yêu thú.

Hứa Dương bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhỏ giọng nói với sư phụ về việc Không Lôi Hành đã trộm đi trứng của Sa Hoàng Giao, mình lại ở bên cạnh nó khi đúng lúc nó vừa mới nở ra, bị nhận làm "Thân phụ".

Trầm Thiên Mục nhìn trộm quét mắt về phía Lữ trưởng lão đám người, đồng dạng nói nhỏ "Lúc này vạn không thể nói cho người bên ngoài."

"Vâng, đệ tử ghi nhớ."

Trầm Thiên Mục lại cất tiếng cười to nói "Đồ nhi ngoan, có con Sa Hoàng Giao này tương trợ, lần này tranh tài tông môn đừng nói là đệ tử mới, kể cả là những đệ tử cũ kia, cũng không một ai là đối thủ của ngươi!"

Lữ trưởng lão liên tiếp gật đầu, "Xem ra, lần này Huyền Hoa tông ta nhất định có thể đoạt được ít nhất một miếng Phụng Thiên Lệnh rồi! Thật sự là ông trời đã phù hộ tông môn a!"

Nàng lại chỉ vào Long Hoàng, nói với Hứa Dương "Con yêu thú này thực lực quá mạnh mẽ, ngươi trước tiên vẫn là nên đem nó thu vào 'Ngự Dung Lạc' đi, miễn cho kinh động đến người bên ngoài."

"Cái này..." Hứa Dương lập tức vẻ mặt khó xử, Long Hoàng không phải do hắn sở khống ngự, thật đúng là không thể thu vào bên trong linh văn khí được.

Lữ trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ nói "Ồ, ngươi chắc chắn là không có 'Ngự Dung Lạc' ở trên người phải không? Không sao, chờ khi trở lại tông môn, lão thân tự mình tặng ngươi một cái."

"Ơ, đa tạ Lữ trưởng lão." Hứa Dương dĩ nhiên là sẽ không ngại nhiều thêm một cái linh văn khí.

Đợi khi Lữ trưởng lão, Trầm Thiên Mục đám người vào trong khoang thuyền, Hứa Dương lập tức lôi kéo Long Hoàng hỏi "Viên yêu đan kia ngươi tất cả đều luyện hóa rồi sao?"

Sa Hoàng Giao lắc lắc đầu, cái đuôi vẽ một vòng lên trên bụi đất ở boong tàu, sau đó lại xóa đi một nửa.

Hứa Dương chần chờ nói "Ngươi là nói, chỉ luyện hóa được một nửa?"