Hứa Dương đem "Cửu Mệnh Tụ Hình Đan" nhét vào trong tay Hoàng Phủ Bá Hàn, ôn nhu mà cười:
"Nếu phải nói, thì có thể lấy được đan dược này cũng có một phần công lao của sư tỷ ngươi. Huống hồ sư tỷ không phải là muốn lấy được ba vị trí đầu trong so tài tông môn lần này sao? Nếu chờ trên vài năm mới đem thương dưỡng xong, còn đi tranh Phụng Thiên Lệnh kia như thế nào nữa chứ?"
Hoàng Phủ Bá Hàn vuốt ve đan dược chữa thương, sững sờ ở ngay tại chỗ nửa ngày nói không nên lời, trải qua nhiều hiểm cảnh sinh tử như vậy, Hứa sư đệ lại vẫn nhớ rõ việc mình muốn giành được phần thưởng "Phản Âm Đan" của Phụng Thiên Lệnh.
Dù sao lần sau có thể nhìn thấy được "Phản Âm Đan" vô cùng trân quý, còn không biết phải tới năm nào tháng nào, mà lúc này lại gần như là cơ hội duy nhất để thay đổi thể chất của chính mình.
Nàng hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn phía trên trần nhà, rất nhanh nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, nức nở nói:
"Hứa sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Dù sao ta cũng đã nợ ngươi quá nhiều, liền lại nợ ngươi nhiều thêm một lần đi. Hy vọng về sau ông trời có thể cho ta một cơ hội, để cho ta có thể hồi báo một phần cho ngươi mới tốt."
Hứa Dương xua tay, ấm áp cười nói "Sư tỷ sao lại nói mấy lời này chứ, ngươi nhanh nuốt đan dược vào đi, an tâm dưỡng thương, mau chóng khiến thương thế phục hồi như cũ, chúng ta vẫn còn phải tham gia so tài tông môn cùng với nhau."
Hoàng Phủ Bá Hàn dùng sức gật mạnh đầu, không hề nói một câu nào, xoay người đi vào phòng của chính mình, chỉ sợ lại trì hoãn thêm giây lát, nước mắt sẽ bị trào ra ngoài mất.
Hứa Dương nhìn về phía tiểu Trà ở một bên đang kinh ngạc nhìn chăm chú vào chính mình, nâng tay vò nặn cái đầu nhỏ bé của nàng, nhíu lông mày nở nụ cười, nói:
"Gần đây vẫn luôn bôn ba chém giết, muội còn không đi nghỉ ngơi một chút đi?"
Tiểu nha đầu há miệng thở dốc làm như muốn nói cái gì, phải một lúc lâu sau, mới gật đầu nói "Vậy sư huynh cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta có thể quay trở về núi Huyền Hoa rồi."
Nàng lập tức đẩy cửa rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy thái độ làm người của sư huynh mình khẳng khái lại ôn nhu, đối với đồng môn cùng bằng hữu lại cực kỳ quan tâm bảo vệ. Đan dược trân quý như vậy, huynh ấy ngay cả lông mày cũng chưa nhíu một cái liền đưa cho Hoàng Phủ sư tỷ. Nhân phẩm như vậy thế gian quả thực hiếm có, mà huynh ấy tướng mạo lại vậy anh tuấn tiêu sái, hoàn mỹ như thế, thật không hiểu phải là nữ tử như thế nào mới có thể xứng đôi được với huynh ấy?
Nghĩ đến đây, nàng trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại sinh ra một loại cảm xúc ngơ ngẩn, giống như đáy lòng có người bé nhỏ đang mơ hồ nói, không thể, không thể để cho sư huynh bị nữ tử khác cướp đi mất...
"Nữ tử khác?" Tiểu Trà cắn chặt môi dưới, lại nhớ đến ánh mắt ân cần và bộ dáng quan tâm thân thiết của sư huynh đối với Hoàng Phủ sư tỷ kia, chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát cực kỳ, thậm chí không hy vọng hai người bọn họ gặp lại.
"Ta đây là làm sao vậy nhỉ?" Nàng dùng sức lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho chính mình không đi nghĩ tới chuyện của sư huynh cùng Hoàng Phủ sư tỷ nữa, nhưng vẻn vẹn chỉ một lát, giọng nói và dáng điệu nụ cười của sư huynh liền lại hiện lên ở trước mắt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, vội tập trung tinh lực bắt đầu tu luyện công pháp, lúc này mới hơi bình tĩnh một chút.
Hứa Dương căn bản không biết tình cảm khác của tiểu cô nương, trước tiên ở trong phòng vận chuyển một vòng công pháp, tàn phiến hồn phách của Tinh Lị biến thành linh lực cuồng bạo đã gần như toàn bộ luyện hóa rồi, chỉ cảm thấy trong cơ thể bình tĩnh không ít, cái loại cảm giác xé rách kinh mạch này cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn cảm thụ được linh mạch bị linh lực tẩm bổ đến mức cực kỳ tráng kiện, không khỏi cảm thán:
"Có vẻ như lần này mình đã sống sót được rồi. Tuy là ở trong Diêm Vương Điện đi dạo nửa vòng trở về, ngược lại cũng nhân họa đắc phúc, ngắn ngủn không đến một tháng thời gian này, thu hoạch ít nhất đủ để tu luyện bình thường được vài năm."
Hắn lại nhớ tới kiện "Ngọc La Sơn" mà sư phụ cho mình kia, không khỏi mỉm cười, lật tay từ trong Càn Nguyên Đại đem "Bát trà nhỏ" lấy ra, đem linh lực chú nhập vào trong đó.
Trên đường khi tới đây, Trầm Thiên Mục đại khái đã nói cho hắn biết bí quyết quan trọng để luyện hóa linh bảo, lúc này theo linh lực tiến vào Ngọc La Sơn, linh bảo kia bắt đầu run lên nhè nhẹ, cũng sinh ra một cỗ lực kháng cự.
Hứa Dương trong lòng thất kinh, lực đạo trào ra từ trong linh bảo cực kỳ mạnh mẽ, bản thân mình dùng hết toàn lực cũng có thể miễn cưỡng ngăn chặn mà thôi, khó trách nói không có tu vi Thất Mạch cảnh, căn bản đừng nghĩ có thể thúc dục được linh bảo.
Theo linh lực của hắn dần dần xâm nhập vào, ước chừng một canh giờ thời gian, rốt cuộc cũng tràn ngập cả toàn bộ linh bảo.
Lập tức, Hứa Dương liền cảm thấy trong linh bảo giống như có người đang nói lời vô nghĩa đối với chính mình vậy.
Hắn lập tức dựa theo sự dặn dò của Trầm Thiên Mục, tập trung tinh thần, khiến tự mình biểu hiện ra thái độ cực kỳ ổn định, kiên nghị, đồng thời lấy linh lực không ngừng trấn an Ngọc La Sơn.
Lại là nửa canh giờ nữa, lực kháng cự của linh bảo kia bỗng nhiên biến mất, thay vào đó chính là một loại ba động cực kỳ thân thiết đối với Hứa Dương.
"Thành rồi!" Hắn trong lòng mừng rỡ, lập tức thử khu động Ngọc La Sơn, nhưng không ngờ rằng ngay khi một ý nghĩ vừa xuất hiện, "Bát trà nhỏ" kia liền nháy mắt phình to lên hơn trăm lần, giống như một tòa tiểu sơn vậy, đem cái bàn, cái giường trong phòng toàn bộ ép thành mảnh nhỏ một cách bá đạo, lại làm cửa phòng đánh ngã, lúc này mới rốt cuộc ngừng lại.
Hứa Dương hoảng sợ, mắt thấy linh bảo sẽ đem khung cửa đều cùng nhau ép bẹp, vội gọi "Bát trà" cự đại lui về phía sau, ai ngờ một trận tiếng gió gào thét xẹt qua từ trước mặt, tiếp theo "Oanh" một tiếng, vách tường của cửa phòng đối diện bị đập phá một cách dễ dàng, gạch ngói bay vào trong tường của phòng bên kia phát ra tiếng kêu "Bôm bốp".
"Vậy mà uy lực lại lớn như thế? !" Hứa Dương cực kỳ cẩn thận thu hồi linh bảo, cuối cùng không lại làm ra cái sai lầm gì, vội vừa khổ vừa nghiêm mặt nhìn tình hình của hàng xóm, chỉ thấy một cái lỗ thủng lớn ở trên vách tường phía đối diện, trong một cái thùng gỗ to có một nữ tử không một mảnh vải che thân đang ngồi trong đó, dường như là đang tắm.
Viên gạch trên đỉnh đầu của nử tử kia trượt xuống rơi vào trong thùng và phát ra một tiếng "Bõm" nữa.
Mặt nàng một màu xanh mét, đang định phát khùng lên, liền nhìn thấy một nam tử tuyệt mỹ đứng ở phía bên kia bức tường, thông qua một cái lỗ cực lớn kinh ngạc nhìn chính mình, đột nhiên xấu hổ.
Nàng thất kinh kéo qua một cái khăn tắm đem thân thể của chính mình bọc lấy, vội cúi đầu không ngừng xin lỗi với Hứa Dương, "Là Hứa công tử... tại hạ thật sự là không cố ý, đã mạo phạm nhiều, còn thỉnh Hứa công tử thứ lỗi."
Nàng thấy Hứa Dương mở to hai mắt ngây ngốc nhìn vào chính mình, lập tức sắc mặt trắng bệch, quả thực như sắp khóc ra vậy, liều mạng cầu xin nói:
"Hứa công tử, ngài muốn ta làm thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng đem việc này nói ra, nếu không Lí giáo úy tất sẽ đem ta cho rằng là một tên dâm tà khốn nạn mà luận tội..."
Thì ra là tướng sĩ của Nam Quân. Hứa Dương hơi có chút tiếc nuối nghiêng mặt đi, trong lòng thở dài: dáng người diện mạo đều cũng không tệ lắm, chính là động tác cũng quá nhanh một chút, anh đây vừa mới nhìn thấy được một chút mà thôi, có điều cũng ngon đấy...
Hắn "Rộng lượng" xua tay nói "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác."
Nữ tử kia lập tức ngàn ân vạn tạ, "Hứa công tử đại nghĩa, tại hạ suốt đời khó quên. Ngài lại chờ chút, ta đổi thân quần áo liền sẽ đem những gạch ngói vụn này thu thập lại, chớ làm vướng víu đôi chân ngọc ngà của công tử."
Sáng sớm ngày kế, Lí Nhã San mang theo một đám quan quân Nam Quân đem đám người Hứa Dương hộ tống ra khỏi nhà khách, một đường hỏi han ân cần, đợi đến chỗ cửa đại môn, nàng lại chỉ vào xe ngựa ở phía sau, nói với mọi người:
"Hứa công tử, mấy vị tiên sư, đây là những vật dụng thường ngày mà tại hạ đã chuẩn bị cho chư vị, còn có một chút tấm lòng của các tướng sĩ, xin vui lòng nhận cho."