Chương 369: "Chiến Tranh" Của Tiểu Trà

Long Hoàng gật đầu.

Hứa Dương lại ghé sát vào một ít, nhỏ giọng hỏi "Vậy ngươi hiện tại tu vi đề cao tới trình độ nào? Thất Mạch cảnh hậu kỳ?"

Sa Hoàng Giao lắc đầu.

"Ơ, sẽ không phải là trung kỳ đấy chứ?"

Lại lắc đầu.

"Ờ?" Hứa Dương trước mắt sáng ngời, "Chẳng lẽ nào đã đột phá Thất Mạch cảnh cực hạn rồi? !"

Yêu xà đắc ý gật đầu, phun lưỡi xà tuôn ra một cỗ yêu khí làm cho người sợ hãi, khiến da đầu của Hứa Dương gần trong gang tấc một trận run lên, cổ gáy trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh ướt sũng, cảm giác đó giống như là vừa mới đem đầu nhét vào trong miệng cá sấu vậy.

"Được, được rồi, ta hiểu rồi." Hắn vội vàng xua tay, uy áp của loại yêu lực này thật là khiến cả người khó chịu.

Đợi khi Long Hoàng thu hồi yêu lực, Hứa Dương chợt nhớ tới một chuyện, "Ngươi là nói, vẫn còn có một nửa yêu đan chưa luyện hóa?"

Long Hoàng gật đầu.

"Cục cưng của ta," Hứa Dương nuốt nước bọt, "Mới luyện hóa một nửa, liền đột phá liên tiếp hai tiểu cảnh giới, chờ khi một nửa còn lại kia tất cả đều luyện hóa xong, ngươi còn không phải đột phá Tam Hải cảnh rồi sao? !"

Long Hoàng ngẩn người, chợt "Tê tê" kêu hai tiếng, liên tục lắc đầu.

"Không được sao?" Hứa Dương nghi hoặc nói, "Vì sao vậy?"

Tiểu Trà đúng lúc từ một bên đi tới, cười khanh khách nói "Sư huynh, huynh đang chơi gì với Long Hoàng đấy?"

Hứa Dương đem nàng kéo đến phụ cận, "Vừa đúng lúc, muội quen thuộc đối với con gia hỏa này, nhìn xem nó nói có ý gì."

Long Hoàng lại "Tê tê" lặp lại một lần, khoa tay múa chân sau một lúc lâu, tiểu Trà rốt cuộc miễn cưỡng hiểu được, "Sư huynh, nó nói nó hiện tại gân cốt quá yếu, còn không thể thừa nhận được năng lượng của một nửa yêu đan còn lại, chỉ sợ phải chờ mất vài năm nữa mới có thể luyện hóa được."

Hứa Dương gật đầu, Long Hoàng dù sao cũng chỉ là một ấu xà mấy tháng, dùng yêu đan "Chín ép" đối với nó sẽ có hại cho sự phát triển sau này.

Hắn vỗ vỗ Sa Hoàng Giao, "Được, cứ từ từ."

Người sau hất cái đuôi, "Tê tê" kêu vài tiếng, quay đầu lại chìm vào giấc ngủ ở phụ cận đầu thuyền.

Một lát sau, Linh thuyền Tứ Hải bắt đầu chậm rãi dâng lên, nhắm phương hướng đông bắc bay nhanh mà đi.

Lí Nhã San bưng một chén lớn canh gà nóng hầm hập đi vào trước mặt Hứa Dương, cười tủm tỉm nói "Hứa công tử, đây là canh gà đen do ta bảo binh lính nấu ăn vừa mới nấu xong, ngươi nếm thử xem."

"Cái này, đa tạ Lí giáo úy." Hứa Dương chỉ đành phải tiếp nhận lấy cái bát.

"Mau nếm thử xem."

"Ơ, được." Hứa Dương bưng bát lên, đang định ghé miệng vào, dư quang liền nhìn thấy tiểu Trà đang ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm vào chính mình, vì thế cười quay đầu hỏi, "Sao vậy, muội cũng muốn ăn à?"

Tiểu nha đầu lập tức dùng sức gật mạnh đầu, Hứa Dương mới vừa đem bát đưa qua, liền bị nàng một tay "Cướp đi".

"Này, không, đây là cấp cho..." Lí Nhã San muốn ngăn trở, rồi lại khó mà nói cái gì.

Tiểu Trà ngẩng đầu húp một ngụm canh lớn, lập tức cầm đũa trong bát lên, ba năm cái nhanh chóng đem một con gà ăn sạch sẽ, ợ lên một cái, đem bát nhét trả lại cho Lí Nhã San, "Ừm, ngon. Đa tạ Lí giáo úy."

Lí Nhã San mặt giống như trái khổ qua, trong lòng nói tiểu nha đầu này sao mà lại không hiểu chuyện như thế chứ, giống như nhịn đói mất mấy tháng rồi vậy.

Nhưng canh gà đã bị ăn hết, nàng chỉ đành phải phẫn nộ xoay người rời đi. Tiểu Trà thì xông về hướng phía sau lưng nàng đắc ý hếch cái mũi nhỏ lên, ý tứ đó chính là, dựa vào canh gà mà cũng đòi lôi kéo làm quen cùng với sư huynh ta!

Nhưng mà, Lí Nhã San vừa mới đi ra được hai bước, lại có một nữ tử thân hình cao lớn, gương mặt đỏ đậm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng ôm một chiếc bình sành đi đến.

Lí Nhã San lập tức cảnh giác dừng chân lại, nhíu mày nói với người tới "Tôn phó úy, ngươi không ở cương vị đuôi thuyền, tới đây làm chi?"

Tôn phó úy cười nói "Gặp qua giáo úy đại nhân, thuộc hạ đã đổi ca cùng với Lôi phó úy, nên đi nghỉ ngơi rồi. Ờ, ta đây vừa rồi lấy được một ít chân giò ở trên gác bếp, suy tính Hứa công tử có thể còn chưa có ăn cơm, liền đưa tới cho hắn một chút."

Dám học chiêu số của ta sao? Có điều ngươi đã tới chậm rồi! Lí Nhã San trong lòng hừ lạnh, đang chuẩn bị nói "Hứa công tử đã ăn qua rồi", lại bỗng nhiên ngẩn ra, không đúng a, tiểu Trà nha đầu kia là ăn qua rồi, Hứa công tử thật đúng là chưa có ăn cơm mà...

Ai da da, điều này thật phiền phức. Nàng hối hận không thôi, vậy mà lại để cho Tôn Phưởng nhặt được tiện nghi rồi!

Hứa Dương tiếp nhận lấy bình sành, mỉm cười gật đầu nói "Đa tạ Tôn phó úy."

"Hứa công tử khách khí rồi, thừa dịp còn nóng mau ăn đi."

Lí Nhã San khẩn trương, vội ho một tiếng, khóe mắt ngắm sang tiểu Trà ở một bên, lập tức cái khó ló cái khôn nói "A, tiểu Trà cô nương, ngươi không phải vừa mới nói còn chưa có ăn no hay sao?"

"Ơ?" Hứa Dương sửng sốt, liếc mắt nhìn bình sành trong tay, lại nhìn về phía tiểu Trà, "Muội có muốn ăn không?"

Tiểu nha đầu không chút khách khí tiếp nhận lấy bình sành, dùng sức gật mạnh đầu, "Ăn!"

Có điều nàng rốt cuộc là một tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi, lúc vừa rồi ăn hết một con gà, đã căng tức đến mức bụng tròn vo rồi, chân giò này chỉ ăn được hai khối, liền đã tức bụng đến nỗi muốn phun ra ngay lập tức.

Trong lòng nàng đang lo lắng, thì Hoàng Phủ Bá Hàn đúng lúc đi từ từ khoang thuyền, thần thái sáng láng nói với Hứa Dương "Hứa sư đệ, đan dược kia thực sự rất bất phàm, ta chỉ luyện hóa không đến một thành, thương thế này liền đã qua được gần một nửa rồi..."

Tiểu Trà lập tức cắt ngang lời nàng, đem một bình chân giò nhét vào trong tay nàng, "Hoàng Phủ sư tỷ, ngươi thương thế chưa lành, phải ăn nhiều một chút."

Hứa Dương vội gật đầu nói "Tiểu Trà nói đúng, ăn nhiều vào nghỉ ngơi nhiều vào, phối hợp đan dược mới có thể khỏi nhanh được."

Hoàng Phủ Bá Hàn không hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ đành phải gật đầu nói tạ, rồi gắp lên một miếng thịt bỏ vào miệng.

Lí Nhã San nhìn thấy Tôn Phưởng đang vò đầu bứt tai, trong lòng cuồng tiếu, ha ha, coi như ngươi đen đủi! Chợt nhớ tới chính mình hình như cũng là đồng cảnh ngộ, không khỏi cùng Tôn Phưởng âm thầm cùng nhau trừng mắt nhìn tiểu Trà liếc mắt một cái.

Sắc trời dần tối, Lí Nhã San nghe thủ hạ nói Hứa công tử vừa mới kết thúc tu luyện xong, lập tức vui tươi rạo rực tìm đến hắn "Nói chuyện về lý tưởng", lại nghe thấy tiếng lệ phong từ trên boong tàu truyền đến "U u" ở phía xa xa.

Đợi khi nàng đi vào vừa thấy, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy tiểu Trà đang quơ một cái cự chùy thu được từ bên chỗ của Ma tộc, đang nhảy múa mạnh mẽ sinh phong, thi thoảng còn nói với Hứa Dương ở một bên "Sư huynh, huynh thấy 'Trấn Thiên Thức' này của ta luyện như thế nào?"

Hứa Dương thì vẻ mặt khẩn trương, không ngừng dặn dò, "Ngàn vạn lần đừng sử toàn bộ đao pháp, nếu không sẽ đập hư Linh thuyền, chúng ta không bồi thường nổi đâu..."

Lí Nhã San mí mắt giật giật, nửa boong tàu này đều là chùy ảnh chớp lên, mình căn bản không đi đến gần phía trước mặt được a.

Mà thể lực của tiểu Trà quả thực giống như vô hạn, thẳng cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối om xuống, mới rốt cuộc dừng tay lại.

Lí Nhã San thấy Hứa công tử quay trở về khoang thuyền để nghỉ ngơi, ảo não cùng Tôn Phưởng ở bên cạnh liếc nhau, song song phủi tay rời đi.

Cứ như vậy, liên tiếp bảy ngày, dưới sự tử thủ canh phòng nghiêm ngặt của tiểu Trà, đám người Lí Nhã San vậy mà lại không thể tìm được chút khoảng cách một mình tới gần Hứa công tử, chỉ đành phải mỗi ngày nhìn vào "Nam tử" mà than thở.

Thẳng cho đến khi tới được nơi đóng quân của Nam Quân ở Nam Li Châu, Lí Nhã San đôi mắt trông mong nhìn thấy người trong lòng bước lên linh trận Tinh Di, thân hình dần dần phiêu hư, không khỏi cái mũi đau xót, suýt chút nữa không khóc ra.

Tình cảm chân thành của cả đời, liền cứ như vậy mà bỏ lỡ mất dịp tốt, quả thật là sự tiếc nuối lớn nhất của nhân sinh. Về sau gặp lại được Hứa công tử một lần nữa, liền không biết là năm nào tháng nào...

Lúc này ở biên cảnh của Khánh Quốc, bên cạnh linh quặng lệ thuộc vào Đông Tuyên Quốc, tam công chủ của Đông Tuyên Quốc đang dẫn đại quân liệt trận khổ chờ.

Một bên quan quân liếc mắt nhìn gắt trên đỉnh đầu nắng, cẩn thận vái nói với công chủ "Điện hạ, chúng ta đã đợi hơn nửa tháng rồi, tên Hứa Dương kia có lẽ đã chạy thoát từ nơi khác..."

"Không có khả năng!" Tam công chủ chắc chắc nói, "Để đi tới Thượng Lai Châu, chỉ có chỗ chúng ta đây, cùng với nơi đóng quân của Nam Quân ngoài mấy vạn dặm là có linh trận Tinh Di. Tên tiểu tử kia nếu muốn quay trở về, chắc chắn sẽ phải đi từ nơi này. Các ngươi cứ kiên nhẫn chờ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đến!"

Mãi cho đến nửa năm sau, nàng nghe nói về những sự tích của Hứa Dương ở Thượng Lai Châu, mới rốt cuộc kinh ngạc quay trở về Đông Tuyên Quốc.

Trên đại đạo ngoài núi Huyền Hoa, một hàng bảy tám người khu thuật Ngự Phong hoặc linh văn khí loại cưỡi đi bay nhanh đến.