Chương 331: Gặp Nam Quân Trên Đường Đi

Nhưng mà, tuy rằng Hứa Dương tụ tập được nhiều linh lực hơn so với tối hôm qua, nhưng linh mạch vẫn không hề dao động như trước, cũng không có dấu hiệu thông suốt.

Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra đột phá Thất Mạch cảnh cũng không phải là việc một sớm một chiều, mình từ khi Luyện Khí nhập môn đến bây giờ, cũng chỉ là hơn năm tháng mà thôi, nếu phải nói thì căn cơ cũng coi như không vững chắc lắm.

Sau này phải từng bước tích góp từng tí thực lực một, cho dù có thể đột phá ngưỡng cửa Thất Mạch cảnh trong vòng hai ba năm, tốc độ cũng đã là cực kỳ kinh người rồi, cho nên nhất định phải nhẫn nại!

Hắn lại ngồi xuống, rồi thi triển lên Hám Hồn Thuật xông kích vào tàn phiến hồn phách của Tinh Lị, hơn nữa đem uy lực của linh thuật lại đề cao lên vài phần.

Ngay khi trời vừa sáng vào ngày hôm sau, cả ba người đứng dậy và tiếp tục lao về phía đông.

Chỉ là tiểu Trà nói cái gì cũng phải đem Truy Vân Quyển nhường cho Hứa Dương, tự mình thi triển thuật Ngự Phong đi theo ở một bên, mà một đường đều đang không ngừng tự trách, "Sư phụ cho Thương Nhai Tiên Tệ đều bị muội làm rơi mất, trở về nếu nàng hỏi đến, không biết phải nói như thế nào a..."

Hứa Dương cười nói "Muội cầm Lưu Ma Cung của Vu Phiên, đó chính là một kiện trung phẩm linh bảo! Lưu cho bọn họ một kiện linh văn khí mà thôi, sư phụ nếu là biết, khẳng định hô to 'Lời to rồi'."

Lại đi được hơn phân nửa canh giờ, tiểu Trà rốt cuộc là tâm tính tiểu cô nương, đã quên tất cả những trải nghiệm nguy hiểm trước đó, và sự quan tâm đã được chuyển sang trên người Sa Hoàng Giao.

"Con tiểu xà này của sư huynh hoa văn thật sự là xinh đẹp." Nàng cười tủm tỉm nhìn vào yêu xà, "Có thể cho tiểu Trà sờ nó một chút được không?"

Sa Hoàng Giao lập tức cảnh giác lùi về phía sau, không khỏi lắc đầu.

Hứa Dương mỉm cười, "Nếu muội đã thích thì cứ đi sờ thôi, nếu có thời gian rảnh thì cho nó ăn một chút, huynh cũng sẽ tiết kiệm được chút sức lực."

"Được a, về sau muội sẽ cho nó ăn!" Tiểu nha đầu vui vẻ gật đầu, đi lên vòng một tay ôm lấy cổ yêu xà, "Lành lạnh, thật bóng loáng. Đúng rồi, tiểu xà, ngươi tên là gì?"

Hứa Dương nói "Cả trận này luôn không ngừng bôn ba chém giết, thật đúng là chưa có đặt tên cho nó."

Tiểu Trà đảo đôi mắt to một vòng, rồi vươn ngón trỏ nói "Muội sẽ đặt cho nó một cái tên nhé, liền gọi là... Trơn Trượt đi?"

Sa Hoàng Giao "Tê tê" kêu lên, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với cái tên này.

"Không thích hả?" Tiểu nha đầu nhìn hoa văn ở trên thân xà, nói, "Vậy thì gọi là 'Hoàng Hồng' được rồi."

Hứa Dương lập tức nghĩ ngay đến một diễn viên tiểu phẩm nào đó ở đời sau, lập tức nén cười lắc đầu, "Vẫn là đổi một cái tên khác nữa đi."

"Hồng Hoàng Hoàng?"

"Đầu Lưỡi Hồng?"

"Ặc..."

Tiểu Trà chu cái miệng nhỏ nhắn nói "Vậy thì muội không nghĩ ra được cái tên khác nữa rồi."

Nàng lại nhìn về phía Hoàng Phủ Bá Hàn, "Hoàng Phủ sư tỷ, nếu không ngươi đặt cho nó một cái tên đi."

Người sau hơi làm suy nghĩ, mỉm cười nói "Giao Giả, Á Long Dã. Trở thành một con rồng thực sự là mục tiêu cả đời của tất cả loài Giao, mà nó là Sa Hoàng Giao, vua của bãi cát. Ta suy nghĩ rằng, nên gọi nó là 'Long Hoàng' đi."

Sa Hoàng Giao nghe thấy vậy nhất thời đôi con mắt nhỏ sáng ngời, hưng phấn mà gật đầu lia lịa, "Tê tê! Tê!"

Tiểu Trà cũng là dựng lên ngón tay cái, "Hoàng Phủ sư tỷ quả nhiên có học vấn, cái tên này thực sự có khí thế! Tiểu xà, vậy ngươi về sau sẽ gọi là 'Long Hoàng' nhé."

Ba người liền cứ vừa nói vừa cười một đường chạy như bay, hơn bốn ngày thời gian liền chạy ước chừng năm sáu ngàn dặm đường, khoảng cách tới nơi đóng quân Nam Quân của Nam Li Châu chỉ còn sót lại hơn ba ngàn dặm.

Trong mấy ngày này, Hoàng Phủ Bá Hàn trải qua trị liệu một đống lớn đan dược của Hứa Dương, thương thế đã cơ bản ổn định, tuy rằng cánh tay trái, chân trái còn không thể phát lực kịch liệt, nhưng hành tẩu đã không thành vấn đề, hơn nữa có thể đơn giản thuyên chuyển linh lực được rồi.

Sau khi tiểu Trà đã hoàn toàn luyện hóa xong dược lực của Bổ Hồn Đan, Hứa Dương rõ ràng lại đem mấy loại linh dược Ngưng Tâm Thảo, Thanh Minh Đài vốn dĩ chuẩn bị dùng cho luyện chế Bổ Hồn Đan để cho nàng ăn vào, khiến thương thế hồn phách của nàng giảm bớt không ít.

Hồn phách phục hồi như cũ, lại khiến tiểu Trà nhớ lại không ít sự việc, thậm chí một ít chi tiết cuộc sống ở trong hoàng cung cũng đều nhớ lại được, nhưng thủy chung không nhớ ra quốc gia của chính mình.

Hứa Dương theo suốt quãng đường đi này cũng thu hoạch không nhỏ, sau khi hắn trải qua việc thử đi thử lại, hiện giờ đã có thể sử dụng hoàn toàn uy lực của Hám Hồn Thuật xông kích vào tàn phiến hồn phách của Tinh Lị, mỗi lần mảnh vụn bong ra từng mảng rơi xuống cũng càng ngày càng nhiều.

Chỉ là linh lực trong cơ thể hắn tuy rằng càng ngày càng dư dả, nhưng lại thủy chung không thể giải khai được một cái linh mạch.

Một ngày này, sắp tới hoàng hôn, mấy người đang hăng hái bay vút đi, liền thấy Long Hoàng bỗng nhiên giảm tốc độ, cảnh giác nhìn về phía sơn cốc ở mặt phía đông "Tê tê" phun ra lưỡi xà.

Hứa Dương lập tức gọi hai nữ tử dừng lại, thấp giọng hỏi Sa Hoàng Giao nói "Có phải phát hiện ra cái gì khác thường không?"

Yêu xà gật đầu, con ngươi dựng thẳng đứng kiên định nhìn chằm chằm về phía xa, đuôi xà điểm năm cái vào trong lòng bàn tay của Hứa Dương.

Hứa Dương nhíu mày nói "Có hơn năm mươi người?"

Long Hoàng lập tức lắc đầu, lại điểm thật mạnh xuống năm cái nữa.

"Hơn năm trăm người? !"

Lần này yêu xà rốt cuộc cũng gật đầu.

Hoàng Phủ Bá Hàn trầm giọng nói "Những ngọn đồi cằn cỗi quanh đây không thuộc biên giới lãnh thổ của bất kỳ một quốc gia nào, sẽ không phải là một đám thổ phỉ thế lực cực lớn đấy chứ?"

Hứa Dương sắc mặt ngưng trọng nói "Trước tiên cứ trốn đi đã, nếu có nguy hiểm, thì Long Hoàng sẽ cản ở phía sau, chúng ta lập tức chạy về phương hướng Cảnh An Quốc."

Hai "Tiểu nha đầu" gật đầu, cùng hắn trốn vào bên trong một sơn động, lại thi triển lên thuật Ẩn Nấp, nín thở nhìn về phía con đường dưới núi.

Qua một nén nhang thời gian, liền thấy hơn mười con lân mã chạy như bay mà qua, kỵ sĩ thân mặc áo giáp đỏ đậm trên lưng ngựa, phía sau lưng đeo các loại binh khí, lộ ra sát khí sắc bén.

Hoàng Phủ Bá Hàn nhíu mày thấp giọng nói "Giáp trụ của những tên thổ phỉ này vậy mà lại hoàn mỹ như thế, đội ngũ cũng có chút chỉnh tề."

Hứa Dương gật đầu nói "Hết thảy cẩn thận làm trọng..."

Bọn họ đang nhỏ giọng thương nghị, một chiếc thuyền gỗ dài hơn mười trượng theo sát phía sau con lân mã, lăng không bay tới.

Trên đầu thuyền mấy người đứng trang nghiêm đột nhiên đình chỉ nói chuyện với nhau, người cầm đầu quay đầu nhìn phía Hứa Dương bọn họ bên này, dường như nói chút gì đó.

Có một tiếng hú rõ ràng từ ai đó trên chiếc thuyền gỗ, kỵ sĩ lân mã phía trước lập tức giật dây cương, quay đầu lại phi nước đại về phía sơn động.

Con lân mã kia dường như là dị chủng, chạy cực nhanh, trong hơn mười hơi thở liền đã đến trước mặt đám người Hứa Dương xa trăm trượng.

"Lui!" Hứa Dương thấp giọng phân phó hai nữ tử, rồi sau đó vỗ Long Hoàng, lại vọt về phía người tới cao giọng nói "Đệ tử Hứa Dương Huyền Hoa tông, cùng hai vị sư tỷ muội đi ngang qua đây, không muốn có xung đột cùng với chư vị."

Hắn chỉ mong lôi đại danh Huyền Hoa tông ra, có thể khiến cho đối phương có điều cố kỵ.

Kỵ sĩ lân mã ánh mắt đảo qua từ trên người Sa Hoàng Giao, lập tức dừng thế mã lại, chắp tay trả lời "Thám báo quân tiên phong của Nam Quân, Lữ Diệu. Mấy vị nếu không phải là đạo tặc, thì không cần phải ẩn nấp nữa."

Hứa Dương dừng lại cước bộ triệt thoái về phía sau, kinh ngạc nói "Các ngươi là Nam Quân sao?"

Người tới lấy ra thẻ bài thắt lưng, "Đây là Huyền Thiết Bài của Nam Quân."

Hứa Dương nhìn về phía Hoàng Phủ Bá Hàn, người sau gật đầu, "Quả thật là thiết bài thắt lưng của Nam Quân không giả."

Hứa Dương vội triệu hồi Long Hoàng, tiến lên chắp tay nói "Quả thực đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút thời gian! Chúng ta đang muốn đi tới nơi đóng quân của Nam Quân để cảnh báo, lại gặp được ở đây."

"Cảnh báo?"

Hứa Dương đơn giản nói qua việc Vu Phiên cùng Ma tộc cấu kết, kỵ sĩ kia lập tức nói "Nếu là như thế, còn thỉnh chư vị kể rõ trước mặt Nhã tướng quân."

Một lát sau, đám người Hứa Dương theo Lữ Diệu kia đi lên trên một con thuyền gỗ cực lớn.

Người sau chắp tay với một võ tướng không đến ba mươi tuổi, "Tướng quân, bọn họ là đệ tử Huyền Hoa tông, nói có việc khẩn cấp muốn bẩm báo."