Chương 330: Tiểu Trà Trở Lại

Hoàng Phủ Bá Hàn ở một bên nhất thời sợ ngây người, yên lặng xoay người sang chỗ khác, thầm nghĩ trong lòng: Hứa sư đệ vậy mà lại hào phóng ôm tiểu Trà sư muội như thế, chẳng lẽ nào hai người đã sớm...

Nàng nhất thời nhớ tới cái cảm giác xoa tay ấm ấp ở trên đầu mình kia của Hứa Dương, trong lòng không khỏi nổi lên một tia ghen tuông, chợt lại lắc đầu, Hứa sư đệ con cưng thiên tử như vậy, đúng là xứng đôi với tiểu Trà sư muội, mình đang suy nghĩ lung tung những cái gì vậy chứ? !

Một lát sau, tâm tình của tiểu Trà bình tĩnh lại một chút, lại liếc nhìn trộm về phía Hoàng Phủ Bá Hàn, cẩn thận hỏi "Hoàng Phủ sư tỷ cũng không sao đấy chứ?"

Hứa Dương cười mà gật đầu, "Sự tình đều đã qua rồi. Đúng rồi, tiểu Trà, muội thật sự một chút cũng không nhớ rõ sao?"

Tiểu nha đầu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói "Muội chỉ nhớ rõ sự việc ở trên Hồng Vân Phong, sau đó hình như nằm mơ thấy một giấc mộng rất dài, còn là ác mộng, chờ thời điểm khi tỉnh lại thì đang ở chỗ này rồi."

Hứa Dương lại hỏi "Vậy muội có biết Dao Trì là ai không?"

"Dao Trì?" Tiểu Trà nhíu mi suy tư, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, "Đúng vậy! Sư huynh vừa nói đến thì muội đã nhớ lại được rồi! Muội chính là Dao Trì, Dao Trì chính là muội a!"

Hứa Dương nói "Vậy muội biết suốt cả một trận này muội đều là lấy thân phận của Dao Trì để xuất hiện không?"

"Thân phận của Dao Trì?" Tiểu nha đầu kinh ngạc nói, "Dao Trì không phải là phong hào của muội hay sao?"

Nàng ưỡn thẳng ngực lên, bày ra một bộ tư thế nghiêm túc, "Muội từ lúc sinh ra, phụ hoàng liền phong là Dao Trì công chúa."

"Muội nhớ tới chút gì rồi à?" Hứa Dương kinh hỉ nói, "Tỷ như, muội là công chúa của quốc gia nào?"

"Quốc gia nào..." Tiểu Trà khổ tư sau một lúc lâu, lắc đầu nói, "Không nhớ ra nổi. Có điều muội hình như nhớ rõ, muội có hai hoàng huynh, họ Trương."

Hoàng Phủ Bá Hàn xoay người lại, suy nghĩ nói "Thần Trì Giới cùng sở hữu một trăm bốn mươi nước, có năm sáu hoàng thất họ Trương đi, ngược lại cũng không khó tìm."

"Ừm." Tiểu Trà cũng là có chút hưng phấn, "Lần này sư huynh cùng Hoàng Phủ sư tỷ đều không sao, muội cũng muốn nhớ lại được một chút sự tình, nói không chừng rất nhanh có thể tìm được nhà rồi!"

Hoàng Phủ Bá Hàn một bên nói "Cũng ngâm xong ở ôn tuyền này rồi, chúng ta liền tiếp tục lên đường đi thôi."

Hứa Dương gật đầu, "Được. Tiểu Trà trước tiên đi thay quần áo, rồi sau đó liền xuất phát đi tìm Nam Quân."

Không bao lâu, tiểu Trà thay đổi sang kiện trường sam màu tím nhạt kia, lưng đeo Lưu Ma Cung đi ra, mặc dù vẫn là cùng một kiện quần áo, nhưng lại mặc hiện ra khí chất hoàn toàn không giống so với Dao Trì.

Đôi mắt to thông minh lanh lợi của nàng, được tô điểm bởi bộ quần áo thủ công tinh xảo, hoàn toàn là dáng vẻ của một tiểu công chúa xinh xắn dễ thương đang đi ra ngoài săn bắn, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của Dao Trì.

Tiểu Trà nhìn về phía Hứa Dương nói "Sư huynh, chúng ta đây là đang ở nơi nào, lại phải tới chỗ nào?"

"Đây là Khánh Quốc, sườn biên giới phía tây nam của lãnh thổ quốc gia nhân tộc." Hứa Dương lấy ra Truy Vân Quyển, để cho tiểu Trà cùng Hoàng Phủ Bá Hàn đứng lên trên, tự mình lại thi triển thuật Ngự Phong, dọc đường đem những chuyện sau khi rời khỏi núi Huyền Hoa kể lại một lần.

Khi tiểu Trà nghe thấy được bản thân mình sắp chết, đột nhiên biến thành một người khác, cực kỳ kinh ngạc nói "Nói như vậy, trong cơ thể muội còn có một người tự xưng Dao Trì? Hơn nữa chiếu theo như lời sư huynh nói, nàng hình như phi thường hiểu biết đối với muội, muội lại hoàn toàn không biết gì đối với nàng cả."

"Là như thế không sai." Hứa Dương gật đầu, hỏi, "Tiểu Trà, muội hiện tại là tu vi gì?"

"Tu vi?" Tiểu Trà nhắm mắt thử một chút, nói, "Thất Mạch cảnh trung kỳ đi."

Hoàng Phủ Bá Hàn âm thầm khiếp sợ, tiểu cô nương này cũng chỉ là bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà tu vi lại con cao hơn so với chính mình!

Hứa Dương cũng có chút nghi hoặc, "Theo lý mà nói, thì hồn phách của muội cùng Dao Trì là như nhau, nhưng tu vi vậy mà lại kém nhiều như thế..."

Hoàng Phủ Bá Hàn thốt ra nói "Dao Trì công chúa nàng là tu vi gì?"

Hứa Dương giang hai tay, "Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, có điều tên Uy quốc công Tam Hải cảnh trung kỳ của Khánh Quốc kia ngay cả một chiêu của nàng cũng đều không ngăn cản được, công chúa trưởng Tam Hải cảnh hậu kỳ của Khánh Quốc không dám động thủ cùng nàng.

"Ta đoán rằng, ít nhất thực lực hẳn phải là Tam Hải cảnh hậu kỳ, thậm chí Tam Hải cảnh cực hạn."

Tiểu Trà cúi đầu nhìn thấy hai tay của chính mình, cũng là cực kỳ kinh ngạc, "Muội vậy mà lại có thể mạnh như thế sao? Chỉ là muội tại sao lại không phát huy được nhỉ?"

Hứa Dương tiếp tục kể lại trải nghiệm khi ở Khánh Quốc, hai "Tiểu nha đầu" nghe được đều là khẩn trương không thôi, thỉnh thoảng cắt ngang lời hắn đặt câu hỏi.

Chờ khi đi tới gần biên giới lãnh thổ Khánh Quốc, Hứa Dương mới đem tất cả những sự việc xảy ra trong hơn hai mươi ngày qua nói xong, "... Rồi sau đó huynh tối hôm qua liền cân nhắc, có thể đem hồn phách Vu Phiên kia ở trong cơ thể của Hoàng Phủ sư tỷ cất bước đi được hay không, lại không nghĩ rằng vì tu vi không đủ, suýt chút nữa tự đem chính mình đưa vào trong, may mắn Dao Trì công chúa đúng lúc viện thủ. Sau đó, chính là buổi sáng hôm nay đi ngâm ôn tuyền, Dao Trì công chúa không biết vì sao đột nhiên biến mất, tiểu Trà lại lần nữa đã trở lại."

Ba người vì tránh đi quân đội canh giữ biên giới của Khánh Quốc, lựa chọn vượt qua một tòa núi hoang đi về hướng Nam Li Châu, đợi cho đến khi tới giữa sườn núi, trên không trung đột nhiên trời u ám, sắc trời chợt tối sầm xuống.

Hứa Dương bất đắc dĩ nhìn quanh khắp mọi nơi, chỉ vào một chỗ núi đá nghiêng hướng ra phía ngoài nói "Đêm nay nghỉ ngơi lại ở chỗ này đi, bằng không đi được một nửa lại không tìm thấy nơi để trú mưa, chắc chắn sẽ bị mưa ướt sũng không thể không."

Đợi khi tới được dưới núi đá kia, Hoàng Phủ Bá Hàn bất chấp đau đớn, tìm được một đống lớn cành cây khô đốt lên lửa trại.

Hứa Dương đem đan dược chữa thương giao cho nàng nuốt vào, lại dặn dò tiểu Trà nói "Trên người muội hẳn là vẫn còn có một viên Bổ Hồn Đan, đợi lát nữa mau chóng nuốt vào, rồi sau đó cẩn thận luyện hóa. Lần trước sau khi dùng xong đan dược này, Dao Trì cùng muội đều đã nhớ lại được không ít sự việc, có lẽ nếu nuốt thêm một viên nữa, có thể giải quyết được phiền toái của việc bị mất trí nhớ rồi."

Rồi sau đó hắn lại lấy ra đồ ăn mua được ở trong tiểu trấn khi trước từ trong Càn Nguyên Đại, phân cho hai nữ tử, "Mau ăn đi, ăn xong sớm tu tập một chút. Khoảng cách từ đây tới nơi đóng quân của Nam Quân còn có gần ngàn dặm, sáng mai phải tiếp tục lên đường."

Ăn xong, hai nữ hài tử đều tự đi luyện hóa đan dược, Hứa Dương cũng tìm một nơi bằng phẳng ở bên cạnh núi đá, bắt đầu thi triển Hám Hồn Thuật để giải quyết tàn phiến hồn phách của Tinh Lị.

Có kinh nghiệm thành công của tối hôm qua, độ chính xác của hắn hiển nhiên cao không ít, ngay cả không có đánh trúng tàn phiến hồn phách kia, cũng sẽ không cách nhau quá xa.

Sau khoảng mười lần cố gắng, linh lực ba động liền rất may mắn lại xẹt qua trên mảnh nhỏ "Đám sương mù" kia một lần nữa, lại là một ít mảnh vụn bong ra từng mảng rơi xuống, hóa thành năng lượng tinh thuần, trong nháy mắt chảy khắp toàn thân Hứa Dương.

Năng lượng ẩn chứa trong tàn phiến hồn phách của cường giả Tam Hải cảnh không phải là nhỏ, Hứa Dương nhất thời toàn thân đau nhức, cuộn mình nằm ở ngay trên mặt đất.

Có điều hắn biết, loại đau nhức này cũng sẽ không tạo thành thương tổn đối với chính mình, hơn nữa ngược lại, sau khi hấp thu những năng lượng này lần trước, bản thân mình lập tức đột phá Luyện Khí Cửu Trọng.

Vì thế hắn cắn chặt răng, không có phát ra nửa điểm tiếng động, tùy ý để năng lượng dũng mãnh tràn vào trong đan điền như hồng thủy.

Chờ khi hết thảy trở về bình tĩnh, hắn đứng dậy huy động cánh tay thử một chút, quả nhiên, cơ thể gân cốt đều tràn ngập sức mạnh như bạo tạc vậy, thực lực của chính mình lại còn tăng lên không ít so với tối hôm qua.

Hắn lập tức vận chuyển Thiên Vận Triền Tâm Công, tụ linh lực lại, thử xông kích vào linh mạch một lần nữa.