Chương 332: Thịt Hươu Hầm

Một nữ tử thân khoác chiến giáp màu bạc, gần ba mươi tuổi nghe thấy vậy xoay người lại, một đôi mắt liễu đảo qua từ trên người tiểu Trà cùng Hoàng Phủ Bá Hàn, không khỏi khẽ nhíu mày.

Hai tiểu nha đầu, trông bộ dáng một người nhiều nhất mười lăm mười sáu tuổi, một người nhìn qua thì mới mười một mười hai tuổi, có thể mang tới thông tin tình báo quan trọng gì chứ?

Nhưng khi nàng nhìn thấy Hứa Dương, cũng đột nhiên bị sững lại một chút, nam tử này quả thực quá mức tuấn mỹ ! Đó chính là Lộ Nguyên "Thiên hạ đệ nhất mĩ nam" tiếng tăm lừng lẫy của tông môn kia, so với hắn lộ ra đều hơi kém nửa phần. Một người vậy mà lại có thể có diện mạo hoàn mỹ, chấn nhiếp lòng người như thế, quả thực giống như nằm mơ vậy...

Lữ Diệu đem trưởng quan vẫn luôn không lên tiếng, vội lại chắp tay, nhỏ giọng nhắc nhở nói "Tướng quân? Nhã tướng quân!"

"Ơ, khụ ——" Nhã tướng quân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đem linh lực chú nhập vào hai mắt, mới khó khăn đem ánh mắt rời khỏi trên khuôn mặt của Hứa Dương, vội ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ, nói, "Huyền Hoa tông ta biết, rất có danh vọng ở Thượng Lai Châu.

"Tại hạ Nhã Thanh Yên, không xứng làm thiên tướng Nam Quân của Nam Li Châu.

"Không biết vị công tử này... À, là ba vị tiểu hữu có chuyện gì quan trọng cần báo?"

Trong ba người thì chỉ có Hứa Dương rõ ràng chân tướng nhất đối với sự tình, lập tức tiến lên phía trước một bước, vái nói "Gặp qua Nhã tướng quân. Tại hạ đệ tử đời thứ ba mươi tư Huyền Hoa tông Hứa Dương.

"Hơn nửa tháng trước tại hạ đi vào nhầm Hữu Lê Bộ của Vu Phiên, sau khi nhiều lần trải qua trắc trở lúc này mới may mắn thoát thân. Trước khi rời khỏi bộ tộc Vu Phiên, nhìn thấy man tộc cùng Ma tộc mật nghị, trong lời nói người sau để lộ ra, muốn phục kích Nam Quân ở trên đường từ Nam Li Châu đi tới Tiêu Quan!"

Hắn một phen nói cho hết lời, trên mặt của Nhã Thanh Yên cùng vài tên quan quân ở bên cạnh người nàng lập tức hiện ra mỉm cười mang tính lễ phép.

Sau một lúc lâu, một người trong đó dừng ý cười lại nói "Hứa công tử, ngài sợ là nghe ai kể chuyện thần tiên ma quái quá mức mê mẩn, do đó làm lẫn lộn với thực tế đi?"

Hứa Dương vội la lên "Dĩ nhiên sẽ không, tất cả những lời ta nói đều là sự thật!"

Người nọ có vẻ cực kỳ khoan dung đối với công tử đẹp trai đến nỗi kinh tâm động phách ở phía trước mặt, kiên nhẫn nói "Hứa công tử cũng biết, từ sau khi định thế chi chiến, Thần Trì Giới đã rất lâu mà không có Ma tộc hiện thân qua rồi?"

"Cái này... không biết."

Hoàng Phủ Bá Hàn ở phía sau tiến lên nói "Vị tướng quân này, tuy rằng Ma tộc hơn một ngàn năm chưa từng xuất hiện qua đại quy mô, nhưng cũng có trường hợp gian tế của Ma tộc bị bắt, làm sao có thể nói Ma tộc chưa từng hiện thân?"

Đối phương sẽ không khách khí như vậy đối với nàng một "Tiểu nha đầu", nhếch miệng nói "Ngươi cũng biết chỉ có cá biệt gian tế? Vậy ngươi lại biết, từ Ma Vực đi vào Thần Trì Giới, có bao nhiêu khó khăn không?

"Sau khi Ma tộc bị đánh bại, sớm đã từ trên tam giới, không, thậm chí trong ngàn giới đã hoàn toàn biến mất, bọn họ trước mắt sở chiếm cứ cái gọi là 'Ma Vực' chỉ là một hạ giới không đáng để ý tới mà thôi.

"Cái loại địa phương này Linh Nguyên thiên địa loãng đến cực điểm, đó chính là cố gắng tìm kiếm tất cả Linh Nguyên thiên địa của Ma Vực, sợ cũng không đủ dùng để tám trăm Ma tộc truyền tống tới được Thần Trì Giới."

Nàng lại nhìn về phía Hứa Dương, ấm áp mà cười, "Cho nên theo như lời nói của Hứa công tử, việc hơn hai ngàn Ma tộc đi vào Thần Trì Giới, chỉ sợ trong đó có cái hiểu lầm gì đó đi?"

Hoàng Phủ Bá Hàn nói "Bọn họ đến tột cùng là đến bằng cách nào thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng là không thể vì điều này, liền nhận định Ma tộc không làm được."

Nhã Thanh Yên mỉm cười theo nói "Đúng thế, các ngươi nói là từ Khánh Quốc bên kia tới, mà từ Khánh Quốc đến tận đây chỉ có một con đường, vậy khi chư vị đến có phát hiện dấu hiệu mai phục của Ma tộc không?"

"Cái này..." Hứa Dương nhíu mày lắc đầu, "Ngược lại cũng không có."

"Vậy thì đúng rồi." Quan quân mặc ngân giáp nói, "Đại quân hai ngàn năm trăm Ma tộc, còn có hơn mười đầu tà sát, đặc biệt là người sau, sát khí tán dật ra đủ để khiến không một cây cỏ nào trong mấy trăm trượng có thể sống sót được. Bọn họ nếu là ven đường mai phục, các ngươi sao lại có thể một chút cũng chưa phát hiện?"

Hoàng Phủ Bá Hàn có chút nóng vội, cao giọng nói "Các ngươi cũng thật là kỳ quái! Hứa sư đệ mạo một cái nguy hiểm cực lớn, có lòng cảnh báo với các ngươi, các ngươi lại không để ý chút nào như thế, không hề tin tưởng đối với lời hắn nói, quả thực không thể nói lý!"

Nàng lôi kéo Hứa Dương, "Hứa sư đệ, chúng ta đi, cứ để cho các nàng đi thẳng một chuyến vào mai phục của Ma tộc đi!"

"Hừ, tiểu nha đầu đanh đá ghê gớm." Một tên quan quân khác hừ lạnh nói, "Nói thật, nếu không cấp cho vị tiểu công tử này mặt mũi, sớm đã đem bọn ngươi đánh ra ngoài rồi, nào còn để cho ngươi đi nhiễu loạn quân tâm?

"Ta thấy các ngươi nhiều nhất cũng là thực lực Thất Mạch cảnh sơ kỳ, mà trong số bát đại bộ tộc của Vu Phiên, trừ bỏ Vĩnh Sơn Bộ đã bị đánh phế đi, nào phải là nơi ngươi có thể tùy ý ra vào được chứ? Còn tới đưa tin tức? Chỉ bằng ngươi, đó chính là may mắn mới chạy thoát ra khỏi được tay của Vu Phiên, chạy không ra được trăm dặm, sẽ bị cường giả bên trong Vu Tặc bắt trở về."

Hứa Dương có chút chán nản, chỉ một chỉ vào tiểu Trà, "Nàng có Tam..."

Hắn vốn định nói tiểu Trà có thực lực Tam Hải cảnh cực hạn, còn từng đại náo Hữu Lê Bộ, đoạt đi tộc linh của các nàng, nhưng lập tức lại nhớ tới, việc đại sát tứ phương đó là Dao Trì, mà trước mắt thực lực của tiểu Trà này lại còn xa mới bằng nàng.

Nhã Thanh Yên lắc lắc đầu, nói "Ba vị tiểu hữu nhất định là nhầm lẫn rồi. Đợi lát nữa ta bảo nhà bếp làm chút đồ ăn đưa tới cho các ngươi, đợi sau khi ta dẫn quân sát lui Vu Phiên, nhất định tìm cơ hội mở tiệc chiêu đãi chư vị."

Hứa Dương lại biện giải một phen, thấy thật sự nói không thông, chỉ đành phải theo thị vệ của Nhã Thanh Yên đi vào trong khoang thuyền.

Chờ khi bọn hắn rời đi, một quan quân trên dưới hai mươi tuổi, dáng người thon dài, lông mày kẻ đi đến bên cạnh người Nhã Thanh Yên, chắp tay nói "Tướng quân, thuộc hạ thấy tiểu công tử kia tuổi tuy là không lớn, nhưng ngôn ngữ, thần sắc đều có chút trầm ổn, hẳn là không phải hạng người ăn nói lung tung. Thuộc hạ suy nghĩ, chúng ta vẫn là cẩn thận làm trọng, ven đường cẩn thận thăm dò tìm hiểu, để phòng ngừa ngoài ý muốn..."

Nhã Thanh Yên cười nói "Nhã San a, nam nhân gia râu dài tri thức ngắn, ngươi không thể nhìn thấy bộ dạng tuấn mỹ của hắn, liền muốn thay hắn nói chuyện.

"Tiêu Quan bên kia đã ba lượt phái người báo nguy, nếu là lại tra xét xung quanh, làm chậm quá trình tiến binh, có lẽ không đợi chúng ta đi đến được Khánh Quốc, Vu Phiên đã phá ải mà vào rồi."

Một tên quan quân khác cũng vẻ mặt cười xấu xa lướt qua, chế nhạo nói "Lí giáo úy, hay là đợi lát nữa đầu bếp đem cơm chiều làm xong, ngươi đưa tới cho tiểu công tử kia đi? Có lẽ còn có thể được mỹ nhân ái mộ..."

"Hồ giáo úy chớ lấy tại hạ làm niền vui."

Lí Nhã San xoay người đi xuống đầu thuyền trong tiếng cười của một đám quan quân, triệu thị vệ bên người chính mình tới, thấp giọng phân phó nói "Cẩn thận lái thuyền Vạn Năm, ngươi mang một đội kỵ binh dũng mãnh tìm hiểu thăm dò cả đêm ở phía trước, nếu có chút tung tích Ma tộc, liền lập tức trở về bẩm báo!"

"Rõ!"

...

Trong khoang thuyền, Hoàng Phủ Bá Hàn tức giận nhìn mấy cái chén lớn đang bốc khói nghi ngút ở trước mắt, nói "Vậy mà lại đem chúng ta cho rằng là ăn mày đi xin ăn, thật sự tức điên người!"

Chiếc đũa trong tay Hứa Dương mang theo một miếng thịt, lại cũng là chau mày, "Ngược lại cũng lạ, khi chúng ta đến đây thật đúng là không phát hiện vết tích của Ma tộc. Bọn họ rốt cuộc mai phục ở chỗ nào rồi?"

Hắn nói xong, theo bản năng đem đồ ăn bỏ vào trong miệng, nhất thời trước mắt sáng ngời, "Hê! Đây là thịt linh lộc hầm đến nỗi chín mềm, hơn nữa cực kỳ ngon miệng, không nghĩ tới bên trong quân lữ này cũng có cao thủ nấu ăn!

"Nào, chúng ta cứ ăn trước đi đã, ăn no rồi lại chậm rãi cân nhắc biện pháp."