Chương 317: Người Chịu Tội Thay

Uy quốc công đi ra từ trong doanh trại tướng quân của công chúa trưởng Khánh Quốc, lập tức gọi quân tướng thủ hạ tập kết lại, chuẩn bị ra khỏi thành tìm cách cứu viện chất nữ Thiệu Kì đang bị vây khốn.

Chỉ là trên vạn nhân mã xếp thành hàng, xuất phát cực kỳ phiền toái, ước chừng đợi nửa canh giờ mới cuối cùng chuẩn bị xong.

Uy quốc công lòng như lửa đốt sải bước lên lân mã, huy động cây giáo dài trong tay, đang định thét ra lệnh tiến binh, lại nhìn thấy hai con ngựa lảo đảo xiêu vẹo chạy nhanh đến, trong lòng liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, khi hai người đến gần trước mặt, lau sạch máu trên mặt, xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, kêu khóc nói "Bẩm quốc công, binh lính ở ngoài ải đã bại, một vạn ba ngàn nhân mã đều bị bao vây xung quanh, gần như toàn quân bị tiêu diệt..."

Uy quốc công nhất thời sửng sờ ở ngay tại chỗ, sắc mặt xanh mét, hơn nửa ngày mới hỏi ra được một câu, "Thiệu đô úy hiện tại đang ở nơi nào?"

Hai binh lính báo tin liếc nhau, nhỏ giọng nói "Thiệu đô úy nàng... trước trận hàng địch rồi."

"Cái thứ khốn kiếp!" Uy quốc công gầm lên một tiếng, cây giáo dài hung hăng đập mạnh lên trên mặt đất, tạo ra một cái khe lớn hơn mười trượng.

Quan quân ở một bên nhìn nàng, thật cẩn thận chắp tay nói "Uy quốc công, vậy chúng ta còn cần phải xuất quân nghênh địch nữa không?"

"Xuất cái rắm..." Uy quốc công mới vừa rống ra được ba chữ, liền đột nhiên cảm thấy thất thố, hất tay về phía lều lớn của chính mình, cắn răng nói, "Thu binh!"

Nàng vào doanh trướng của mình, đem tất cả những thứ mà mắt có thể nhìn thấy được đều đập cho vỡ nát, vẫn còn đang tức giận không ngừng mắng chửi, "Cái tên phế vật này, chết trận cũng liền thôi, vậy mà lại còn hàng địch! Điều này không chỉ liên lụy đến một mình ta, mà chỉ sợ còn liên lụy tổn hại đến cả thanh danh của nhị công chúa nữa!"

Ngoài trướng có thị vệ bẩm "Quốc công, Thạch Hân Thạch tướng quân cầu kiến!"

Nàng tới làm gì? Để cười nhạo lão thân hay sao? Uy quốc công kìm nén xuống cơn tức giận, nói "Kêu nàng vào đi."

Thạch Hân đi vào trong trướng, ánh mắt đảo qua đống hỗn độn đầy đất, thi lễ với Uy quốc công, "Gặp qua Uy quốc công."

"Ngươi tới làm gì?"

Thạch Hân nói "Quốc công, với thất bại vừa nãy của ta quân, khiến sĩ khí của Vu Phiên đại thịnh, rất có khả năng thừa cơ mãnh công Tiêu Quan. Mạt tướng nghĩ, lúc này nên tăng cường sức mạnh phòng thủ suốt cả đêm mới phải."

Uy quốc công buồn bã ỉu xìu xua tay áo, "Ngươi xem rồi làm đi."

"Vâng!"

Thạch Hân đi ra từ bên trong doanh trướng của Uy quốc công, đang phân phó vài tên phó tướng đem nhân mã vừa rồi tụ tập lại để chuẩn bị xuất quân cứu viện điều lên trên đầu tường thành, khóe mắt lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai cái thân ảnh xa lạ, dường như là đi tới doanh trại tướng quân của công chúa trưởng.

Nam tử kia mắt ngọc mày ngài, tuấn mỹ vô song, khiến người nhìn thấy qua khó có thể quên được. Thạch Hân cũng đồng tử co rụt lại, khi nàng lại nhìn thấy tiểu cô nương ở trên vai của nam tử, lập tức lớn tiếng quát nói với thị vệ bên cạnh "Nghênh địch!"

Mười mấy tên thị vệ chạy "Phần phật" qua đem Dao Trì cùng Hứa Dương bao vây xung quanh, đều tự bắt đầu khởi động linh lực, binh khí chỉ vào hướng trung tâm.

Dao Trì ngạo nghễ quét mắt liếc qua những người này một cái, "Người nào dám ngăn trở đường đi của bản cung?"

Mao Chân quan quân ở bên cạnh nàng bước lên phía trước nói "Thạch tướng quân, có chút hiểu nhầm rồi? Vị này chính là Dao Trì công chúa, tới cảnh báo cho chúng ta."

Thạch Hân gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Dương, trước tiên nhỏ giọng phân phó phó tướng nói "Mau đi điều binh, ít nhất tám trăm tinh nhuệ."

Rồi sau đó nàng mới nói với Mao Chân "Mao giáo úy, nam tử này cùng nữ nhân ở trên vai hắn là liệt đồ bị Huyền Hoa tông truy nã, hơn nửa tháng trước từng muốn mạnh mẽ xông qua Tiêu Quan, là ta dẫn thuộc cấp đem bọn họ đánh lui! Mọi người cẩn thận, bọn họ thực lực rất mạnh, ít nhất ở Tam Hải cảnh trung kỳ!"

Hứa Dương trong lòng trầm xuống, khẳng định là Tinh Lị cùng Không Lôi Hành gần đây muốn quay trở về bộ tộc bọn họ từ Tiêu Quan, đã xảy ra xung đột cùng với nhân mã Khánh Quốc ở chỗ này, việc này có chút phiền toái rồi.

Hắn vội chắp tay nói "Vị tướng quân này, chuyện này trong đó không hề ít hiểu lầm, lúc ấy tại hạ cùng Hoàng Phủ sư tỷ bị người khống chế thân thể, đều không phải là bổn ý. Trước mắt ta đã đoạt lại được thân thể, là tới để cảnh báo."

Dao Trì giọng lạnh lùng nói "Mau tránh ra cho bản cung."

Thạch Hân chắp tay nói với nàng "Vị điện hạ này có thể tùy thời rời đi, nhưng hai người bọn hắn mạt tướng phải đem lưu lại."

Dao Trì cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, tiện nói "Hắn là tùy tùng của bản cung, dĩ nhiên phải đi cùng bản cung, cũng không đến lượt các ngươi quản."

Uy quốc công nghe thấy ngoài trướng có người nói nhao nhao, giận mà đi ra, trầm giọng nói "Các ngươi đây là muốn làm gì?"

Thạch Hân cùng Mao Chân vội bước đi lên, trước sau mở miệng nói "Bẩm quốc công, ở đây có hai người truy nã của Huyền Hoa tông."

"Quốc công, bọn họ là vừa trốn tới từ chỗ của Vu Phiên, để cảnh báo cho công chúa trưởng điện hạ."

"Cảnh báo? Cảnh báo cái gì mà cảnh báo?"

Mao Chân vội đem những chuyện đã nghe trước sau nói lại một lần, Thạch Hân lập tức cắt ngang lời nàng nói "Uy quốc công, hai người này lúc trước thi triển đều là linh thuật mà Vu Phiên chuyên dùng, cực kỳ khả nghi, mạt tướng nghĩ, không nên thả cho bọn họ đi."

Đúng lúc này, hai thủ hạ của Thiệu Kì chạy trốn trở về báo tin từ bên ngoài ải lúc trước vừa đúng lúc đi ngang qua, nhìn lướt qua Hứa Dương bên này, lập tức thất thanh kinh hô, "Là hai vị tiên sư đó!"

Uy quốc công nhíu mày quay đầu, hỏi "Các ngươi biết bọn họ sao?"

Hai người vội lướt qua, khom người nói "Bẩm quốc công, lúc trước đã đảo loạn hậu đội Vu Phiên chính là nhị vị bọn họ."

"Đúng đúng thế, hai vị tiên sư thực lực siêu phàm, giết được mấy ngàn Vu Phiên không ai dám lại gần..."

Uy quốc công trong mắt đột nhiên hiện lên một vòng hàn ý, thầm nghĩ trong lòng: thượng thiên phù hộ, xem ra muốn làm giảm mức độ hậu quả xấu do Thiệu Kì hàng địch, liền phải rơi ở trên thân của hai người rồi.

Nàng lập tức phất tay nói "Trước tiên bắt lại cho ta!"

"Lớn mật!" Dao Trì giận quát một tiếng, cánh tay khẽ nâng lên, hơn mười tên binh lính xông lên đầu tiên liền kêu thảm bay ngược ra ngoài.

Thạch Hân lập tức cao giọng nói "Kết trận! Nghênh địch!"

Dao Trì mắt lạnh nhìn về phía Uy quốc công, lấy tay tháo Lưu Ma Cung ở phía sau xuống, lại đột nhiên phát hiện, linh lực trong cơ thể đã không còn dư mấy.

Nàng cùng đại quân Vu Phiên chém giết non nửa một buổi tối, lại có Mị Thuật của Hứa Dương thôi phát tiềm năng, càng là cạn kiệt đại lượng linh lực, lúc vừa nãy khi ở ngoài ải, liền ngay cả Thiên Ba Vũ Trì Thuật cũng đều không thi triển được, có thể thấy được rằng tiêu hao quá lớn.

Hứa Dương thấy nàng sắc mặt không đúng, bước lên phía trước vài bước, ngoắc tay cười nói "Hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm rồi. Chư vị trước tiên đừng động binh khí, chúng ta đem mọi việc nói rõ ra là được."

"Nói rõ cái gì chứ?" Uy quốc công trầm giọng nói, "Theo ta thấy, các ngươi tất là gian tế của Vu Phiên! Lúc trước còn muốn mạnh mẽ xông qua Tiêu Quan, tám phần chính là muốn trốn quay trở về địa bàn của Vu Phiên."

"Uy quốc công không nên tùy tiện ngắt lời."

Phía sau mọi người truyền đến giọng nói của một nữ tử, tướng sĩ Khánh Quốc vội cùng đồng thanh hô lên nói "Gặp qua công chúa trưởng điện hạ."

Thời Dịch Dung nói tiếp "Hai vị cao nhân này mạo hiểm từ bên trong nội địa Vu Phiên đến đây để cảnh báo, quốc công sao lại có thể nói bọn họ là gian tế được? Hơn nữa, bọn họ đại náo Vu Phiên, giết không biết bao nhiêu man tộc, nào có loại gian tế như thế này chứ?"

Uy quốc công chắp tay nói "Công chúa trưởng điện hạ, đây đúng là chỗ âm hiểm của bọn họ. Bọn họ làm bộ như đảo loạn trận địa địch, dụ dỗ làm quân ta xuất quân, rồi sau đó chủ lực Vu Phiên lập tức bao vây lại từ bốn phía xung quanh, khiến tướng sĩ quân ta thiệt hại hơn vạn!"

"Thôi bớt tào lao đi!" Hứa Dương cao giọng nói, "Lúc ấy cái tên đô úy gì đó kia thấy quân địch đều đang công kích Dao Trì công chúa, liền cuống quít hạ lệnh toàn quân rút về trong ải, ngay cả đoạn hậu cũng không thèm bố trí, có thể không toàn quân bị diệt mới là lạ."