Chương 316: Cảnh Báo Tiêu Quan

Dưới thành Tiêu Quan, mấy trăm thôn dân nghe thấy tiếng chém giết từ xa, run bần bật ở trong bóng đêm lạnh giá.

Đột nhiên có người hưng phấn mà nhảy dựng lên, đè thấp giọng nói "Nhìn kia! Là hai vị tiên sư đó!"

Trưởng thôn cũng trông thấy hai người đi tới từ xa, vội kích động mang theo người tiến lên nghênh đón, cúi người liền quỳ rạp xuống.

Hứa Dương tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy nàng, kinh ngạc nói "Sao mọi người vẫn chưa đi vào thành vậy?"

"Haizz... Thủ thành quan binh nói, phải đợi chiến sự chấm dứt, mới để cho chúng ta đi vào."

Hứa Dương nhíu mày, những thôn dân này gần như không hề có sức chiến đấu, nếu chiến hỏa lan đến gần dưới thành, bọn họ khẳng định sẽ chịu khổ bị tàn sát.

Hắn lấy phù bài tông môn từ bên trong Càn Nguyên Đại ra, múa may hô về hướng trên thành "Tại hạ đệ tử đời thứ ba mươi tư Huyền Hoa tông, thỉnh cầu mở cửa cho chúng ta đi vào."

Đầu tường thành một lúc lâu sau mới có phản ứng, "Vị sư tôn này chờ một chút, tiểu nhân đi xin chỉ thị giáo úy đại nhân."

Dao Trì nhíu mi, "Bản cung tới đây, không xếp thành hàng ra nghênh đón cũng liền thôi, vây mà lại còn trì hoãn lâu như thế."

Nàng lập tức kéo Hứa Dương, thân hình nhảy vút qua, đã đến trên tường thành cao sáu bảy trượng, tiện đà dưới chân một giậm, người liền đã đứng ở phía trên đầu tường thành.

Hơn mười binh lính thủ thành cả kinh hai mặt nhìn nhau, quan quân cầm đầu đánh giá cao thấp hai người, thấy bọn họ quần áo bất phàm, lại là nhân tộc, lập tức lúc này cũng không kêu người ta tiến lên ngăn trở.

Hứa Dương chỉ vào dưới thành nói "Phía dưới đều hàng trăm dân chúng, thỉnh vị tướng quân này mở cửa thành ra cho bọn họ tiến vào."

Quan quân kia to giọng nói "Đang chiến đấu rất kịch liệt, còn đòi mở cửa thành ra, vạn nhất cho Vu Phiên tiến vào, trách nhiệm này ai đảm nhận nổi?"

Hứa Dương nhíu mày, lại nói "Vậy phiền các ngươi lấy một ít dây thừng, giỏ trúc, đem bọn họ kéo lên đi."

Quan quân lỗ mũi hướng lên trời nói "Ta đã không thèm tính toán với việc các ngươi đã tự tiện vào thành cũng liền thôi, lại còn sai khiến ta nữa cơ à?"

Dao Trì ở một bên giọng lạnh lùng nói "Lời hắn nói cũng là ý của bản cung, còn không mau đi làm? !"

"Bản cung? Ngươi là công chủ của nước nào? Không có quyền sai khiến quân tướng Khánh Quốc ta."

Dao Trì nhấc tay vung lên, hai cái linh tiễn bay "Vù" ra, đem phần nhô lên của tường thành cắt xuống dưới tận gốc.

Quan quân kia sợ tới mức nuốt nước bọt, cuống quít vỗ binh lính ở bên cạnh, "Điếc à? Mau đi lấy dây thừng giỏ trúc!"

"Rõ!"

Không bao lâu, mấy trăm thôn dân được kéo lên trên đầu tường thành, trưởng thôn nhét cho quan quân kia một chút tài vật, người sau liền vui sướng hài lòng đồng ý cho bọn họ vào thành.

Một đám thôn dân vây ở xung quanh Hứa Dương cùng Dao Trì bên cạnh, ngàn ân vạn tạ đối với bọn họ, một lúc lâu sau cũng không chịu rời đi.

Hứa Dương chỉ đành phải xua tay, nói "Mọi người trước tiên cứ vào trong thành an cư đi. Ta còn có việc quan trọng ở đây. Khi nào xong việc sẽ đến thăm các ngươi."

Trưởng thôn lúc này mới gọi mọi người, "Đi thôi, chớ làm chậm trễ đại sự của tiên sư!" Rồi sau đó quay trở lại vái chào thật sâu với Hứa Dương, "Tiên sư ngàn vạn lần bảo trọng!"

Đợi khi đám thôn dân đi vào thành, Hứa Dương lập tức hỏi quan quân kia nói "Tiêu Quan bên này quan giai cao nhất là ai?"

"Cao nhất?" Quan quân ngẩn người, "Dĩ nhiên là công chúa trưởng điện hạ."

"Được, mau dẫn ta đi gặp nàng." Hứa Dương thúc giục nói, "Có việc đại sự liên quan tới sự an nguy của nhân tộc!"

Quan quân kia vừa rồi đã kiến thức qua sự lợi hại của Dao Trì, lập tức không dám chậm trễ, mang theo đám người Hứa Dương trước tiên xuống dưới thành, rồi lại tìm được một tên giáo úy, người sau liền lĩnh bọn họ đi vào trong thành.

Một tòa phủ đệ xa hoa bên trong thành.

Một nữ tử gần bốn mươi tuổi ngồi ngay ngắn ở chính giữa vị trí cao nhất, cúi mắt nhìn xuống lão phụ mặc áo giáp bạc đứng ở trước mặt, "Công quốc, xem ra chiến sự trước ải diễn ra không thuận lợi lắm, có cần bản cung đi tới trước hỗ trợ trận chiến không?"

Uy quốc công sắc mặt xanh mét nói "Bẩm công chúa trưởng điện hạ, chủ lực của Thiệu Kì tạm thời bị vây khốn ở trong trận, thần có thể dẫn quân tiến đến cứu viện, không cần phiền tới điện hạ."

Công chúa trưởng gật đầu nói "Vậy quốc công liền mau chóng phát binh đi, cố gắng giải quyết cho xong việc."

Nàng tuy là quan chỉ huy cao nhất trên danh nghĩa của Tiêu Quan, tu vi đã là nhất nhì ở Khánh Quốc, nhưng dù sao tuổi vẫn còn tương đối trẻ, chưa có kinh nghiệm chỉ huy đại quân lâm trận, cộng thêm một ít nhân tố quan trường, trên thực tế chỉ huy đánh giặc vẫn là Uy quốc công.

"Vâng!"

Uy quốc công đang định xoay người, liền nghe thấy có người bẩm báo ở bên ngoài đường "Điện hạ, giáo úy Mao Chân nói có chuyện quan trọng bẩm báo."

Công chúa trưởng lập tức nói "Bảo nàng vào đi."

Mao Chân mang theo Hứa Dương cùng Dao Trì đi vào đại sảnh, Uy quốc công đi qua từ bên cạnh bọn họ, thoáng nhìn thấy Hoàng Phủ Bá Hàn máu chảy đầm đìa thân thể không trọn vẹn ở trên vai Hứa Dương, không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không quá để ý, vẫn là bước nhanh đi qua.

Dù sao đang đánh giặc, chết vài người cũng là chuyện qua bình thường.

Công chúa trưởng cũng có chút biến sắc, thân thiết nói "Sao nàng lại bị thương thành như vậy?"

"À, bị Vu Phiên đả thương," Hứa Dương tự biên tự diễn nói, "Có điều đã nuốt đan dược rồi, hẳn là không nguy hiểm tới sinh mạng."

Một bên đã có thị vệ ghé vào bên tai nàng nói nhỏ "Điện hạ, bọn họ là từ ngoài ải tới, tu vi không thấp, phỏng chừng ít nhất có thực lực Tam Hải cảnh. Mặt khác, bọn họ còn dẫn theo một đám dân chạy nạn."

Công chúa trưởng khẽ gật đầu, nhìn về phía đám người Hứa Dương nói "Mấy vị xưng hô như thế nào? Lại có chuyện gì bẩm báo?"

Hứa Dương trước tiên ra hiệu về phía Dao Trì ở một bên, "Vị này chính là Dao Trì công chúa, tại hạ Hứa Dương Huyền Hoa tông, trên vai ta chính là đồng môn Hoàng Phủ sư tỷ."

Công chúa? Công chúa trưởng đánh giá Dao Trì, nhưng không có một chút ấn tượng gì, Thần Trì Giới một trăm bốn mươi nước, phàm là vương công quý tộc có chút thực lực nàng phần lớn đều đã gặp qua, lập tức thầm nghĩ trong lòng: xem ra hẳn là công chúa của một tiểu quốc nhỏ bé nào đó rồi.

Về phần Huyền Hoa tông, trước đó có mấy người từ Huyền Hoa tông tới, nói tìm đệ tử tông môn, trong bọn họ cũng có cường giả Tam Hải cảnh, ước chừng hai người trước mặt cũng là cùng một bọn với các nàng.

Nàng vẫn là mỉm cười, "Tại hạ công chúa trưởng của Khánh Quốc, tên 'Dịch Dung'. Hạnh ngộ."

Hứa Dương không có thời gian lôi kéo làm quen cùng với nàng, lập tức nói tiếp "Công chúa điện hạ, xin hỏi Tiêu Quan có cầu viện với Nam Quân cứ điểm đóng quân ở Nam Li Châu hay không?"

Công chúa trưởng Thời Dịch Dung mặt ý cười, hỏi ngược lại "Ngươi nghe được tin tức này từ chỗ nào?"

Hứa Dương liếc liếc mắt một cái về hướng nam, nói "Từ chỗ Vu Phiên."

"Vu Phiên? !"

"Không nói gạt ngươi, chúng ta mới trốn tới từ Hữu Lê Bộ của Vu Phiên, nghe được một chút tin tức ngoài ý muốn." Hứa Dương nói, "Vu Phiên sở dĩ hoả lực tập trung vào Tiêu Quan, công thành lặp đi lặp lại cũng không ngừng tìm kiếm quyết chiến, chính là vì muốn bức Khánh Quốc cùng Cảnh An Quốc cầu viện với Nam Quân."

Thời Dịch Dung nheo hai mắt lại, nói "Ý bọn họ muốn như thế nào?"

Hứa Dương nói "Để phục kích Nam Quân. Vu Phiên kiêng kị nhất cho tới nay đó chính là Nam Quân của Nam Li Châu, không giải quyết được Nam Quân, bọn họ cho dù có đánh hạ được Tiêu Quan, căn bản cũng không thủ giữ nổi. Vì thế Vu Phiên liền cấu kết cùng với Ma tộc, dẫn dụ các ngươi đi cầu viện Nam Quân, mà Ma tộc thì phái tinh binh phục kích viện binh của Nam Quân ở giữa đường!"

"Lại còn có việc này? !" Thời Dịch Dung cả kinh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Dương nói, "Tin tức có đáng tin cậy không?"

"Tuyệt đối đáng tin, chính tai ta nghe thấy được mật nghị của Ma tộc cùng Vu Phiên."

Thời Dịch Dung sắc mặt âm trầm xuống, "Vậy thì nguy rồi... người truyền tin phái đi cầu viện đã xuất phát từ sáng sớm hôm qua rồi, buổi tối lại phái thêm một đợt nữa."

Hứa Dương nghiêm mặt nói "Vậy thì điện hạ phải lập tức đem các nàng truy quay trở về, nếu không khi Nam Quân bị tiêu diệt, chính là ngày ải Tiêu Quan sẽ bị công phá."