Chương 311: Đại Tiểu Thư Lấy Một Địch Ngàn

Hứa Dương nhìn thấy bụi đất đầy trời do Sa Hoàng Giao chế tạo đã tạo thành sự hỗn loạn cho Vu Phiên, còn chưa kịp cao hứng, liền thấy Dao Trì thừa dịp lực phòng ngự của quân địch giảm xuống, lại giết càng thêm hăng say hơn, theo một mảnh huyết vũ tinh phong càng ngày càng xâm nhập sâu vào trong trận địa của địch.

Hắn gấp đến độ giậm chân, "Đại tiểu thư này lá gan cũng quá lớn rồi... Nếu không nghĩ biện pháp đem nàng lôi ra, chờ khi công hiệu của 'Cuồng nhiệt' biến mất, hơn phân nửa sẽ chết dưới sự vây khốn tầng tầng lớp lớp của địch nhân."

Một bên Sa Hoàng Giao vui tươi hớn hở trườn trở về, giương cái miệng rộng, liều mạng ra hiệu về phương hướng chiến trường, đồng thời không ngừng nghoe nghuẩy cái đuôi, ý tứ đó hiển nhiên là nói: ta đã làm xong việc rồi, nên cho ta linh dược đi?

Hứa Dương lấy hai cây Đằng Vân Thảo từ trong Càn Nguyên Đại ra tùy tay vứt qua, đang cân nhắc có nên bảo con hàng này lại đi quấy rối một chuyến nữa hay không, liền bỗng nhiên trông thấy có đại đội nhân mã giết qua từ phương hướng Tiêu Quan, ô ô a a một mảng, chừng trên vạn người.

Những người đó nhanh chóng công chiếm được doanh trại tướng quân tả quân Vu Phiên, có người đem cờ tướng cao hơn mười trượng chém đổ, rồi sau đó tiếp tục xung phong liều chết về hướng nam, mắt thấy sẽ hội hợp cùng một chỗ với Dao Trì.

"Là Khánh Quốc xuất binh sao? !" Hứa Dương trong lòng mừng thầm, cứ như vậy, ít nhất Dao Trì sẽ không bị vây chết.

Có điều Hứa Dương cũng biết, Dao Trì rất có thể là đang ở dưới sự ảnh hưởng của Mị Thuật, mới có thể phấn khởi như thế, xem ra muốn đem vị đại tiểu thư này từ trong chiến trường kéo ra ngoài, còn phải tự mình đi kêu nàng mới được.

Cũng may Vu Phiên trước mắt đã bắt đầu tan tác, ngược lại cũng có thể tiếp cận được nàng.

Hứa Dương hít sâu một hơi, đem Thiên Tiêu Châm cùng Tỉnh Thần Trâm nắm ở trong tay, rồi sau đó lại lấy ra phù Tiên Vụ chú nhập linh lực vào.

Sau khi miếng địa giai linh phù đó tỏa ra một tia sáng bao bọc lấy toàn thân hắn, một vết nứt rất dài đột nhiên xuất hiện, sau đó vết nứt lan rộng ra, trong phút chốc, linh phù vỡ tan thành hàng chục mảnh, rơi nằm rải rác trên mặt đất.

Hứa Dương biết, phù Tiên Vụ đã sử dụng quá mức thường xuyên, có thể đã không chịu nổi gánh nặng mà tổn hại rồi. Có điều bất cứ linh phù nào đều có tuổi thọ cố định, sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến hao mòn mà hỏng mất, ngược lại không có gì đáng tiếc cả. Chỉ là về sau mất đi một kiện bảo bối bảo mệnh.

Hắn lại gọi Sa Hoàng Giao nói "Đợi lát nữa ngươi có thể sẽ không nhìn thấy thân ảnh của ta, có điều ta khẳng định ở cách đó không xa, phải đi theo ta từ xa, không có chỉ thị của ta không cần dễ dàng chém giết cùng người, nhớ kỹ chưa?"

Sa Hoàng Giao phun ra lưỡi xà, nghiêm túc gật đầu.

Hứa Dương liếc mắt nhìn về phương hướng của Dao Trì, khoảng cách mình ước chừng có hai ba dặm xa, rồi sau đó thả người từ trên cây nhảy xuống, cũng không dám sử dụng thuật Ngự Phong, phải dựa vào hai chân rất nhanh chạy tới hướng bắc.

Hắn ven đường tận lực tránh đi binh lính man tộc đang chạy tứ tán xung quanh, ngẫu nhiên có mấy người đi qua chỗ hắn một cách cực kỳ gần, phần lớn cũng bởi vì bóng đêm mờ mịt mà không phát hiện ra hắn.

Mà chỉ có hai man tộc nhìn thấy thân ảnh của hắn, ý đồ công kích hắn, cũng đều ở dưới sự ra hiệu của hắn, bị Sa Hoàng Giao đánh chết một cách gọn gàng.

Chỉ là càng đến gần trung tâm của chiến đoàn, số lượng binh lính man tộc lại càng nhiều, khi khoảng cách đến chỗ Dao Trì chưa tới trăm trượng, Hứa Dương rốt cuộc không thể tiếp tục ẩn nấp thân hình tiếp tục đi tới.

Hắn tựa vào sau đống xác chết, cẩn thận ngẩng đầu, tìm kiếm con đường nhanh nhất đến chỗ Dao Trì.

Bên trong sự bao vây của một đám đông binh lính man tộc, liên tiếp toát ra quang mang màu đỏ đậm cùng màu bạc, thỉnh thoảng lại có tiếng la hét thất thanh truyền ra.

Một đại tướng man tộc dáng người khôi ngô, cầm trong tay trọng rìu, đang liều mạng ẩu đả cùng với Dao Trì.

Ngọn lửa quanh quẩn bám trên chiếc rìu của nàng, mỗi lần bổ xuống đều sẽ mang ra một đạo hỏa liên dài hơn mười trượng, đốt cháy mặt đất gần đó thành một mảng cháy đen.

Nhưng mà, Dao Trì thân hình cực nhanh, gần như lóe lên xung quanh như một bóng ma, đạo hỏa liên kia chưa bao giờ tới gần được bên cạnh nàng trong vòng một trượng.

Ngược lại cũng có vài lần, Liêu Thác một rìu đánh xuống, địch nhân lại nháy mắt biến mất, mà lửa cháy trên rìu mang ra lại thiêu chết binh sĩ Vu Phiên ở xung quanh.

Cho nên lúc này chỉ có Liêu Thác cùng năm sáu quan quân thân tín của nàng đang vây công Dao Trì, những binh lính khác chỉ dám tránh ở phía xa, để phòng ngừa việc bị trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Nhưng ngay cả khi các nàng đã liều mạng tránh ra xa, Dao Trì lại không có buông tha cho các nàng, chỉ cần thế công của đám người Liêu Thác hơi có khe hở, nàng liền lắc mình xuất hiện ở bên cạnh binh lính Vu Phiên, tùy tay vung lên liền có thể giết chết hơn mười người.

Nếu không phải Liêu Thác nghiêm lệnh ai dám bỏ chạy giết không tha, thì những thủ hạ binh sĩ này của nàng chỉ sợ đã sớm bỏ chạy không chỉ mười lần rồi.

Có điều khi ngày càng có nhiều man tộc bị chết, cùng với mấy tên quan quân thủ hạ thực lực cực mạnh của Liêu Thác đang dần dần rơi xuống hạ phong, hậu quân của nàng dĩ nhiên đã có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Ước chừng hơn ba ngàn đại quân man tộc, bị một mình Dao Trì giết cho quân lính tan rã!

"A ——"

Khi có một tiếng hét thảm, một tên quan quân ở bên cạnh Liêu Thác bị linh tiễn bắn xuyên qua trán, mắt thấy không sống được nữa.

Liêu Thác trong lòng kịch chấn, loại linh thuật linh tiễn nhập môn này nếu là do chính mình thi triển, nhiều nhất có thể bắn xuyên qua được tường đất dày hai thước, nhưng nữ tử phụng dị nhân trước mắt vậy mà lại dùng nó bắn chết quan quân Thất Mạch cảnh hậu kỳ thủ hạ của mình!

Phải biết rằng, cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ da thịt đủ để so sánh với sắt đá, mình thi triển linh thuật trung giai cũng không thể giết gọn gàng sạch sẽ được như vậy.

Nói cách khác, tu vi của nữ tử này, chỉ sợ ít nhất là Tam Hải cảnh hậu kỳ!

Ngay cả quốc công của Khánh Quốc cũng không thể có được đẳng cấp thực lực như thế này, chẳng lẽ là cao thủ do Khánh Quốc mời đến từ tam Thánh ngũ Tông...

Liêu Thác nuốt nước bọt, mình là Tam Hải cảnh nhập môn, hơn nữa năm sáu tên thủ hạ là Thất Mạch cảnh, tuyệt đối không thể là đối thủ của nữ nhân này.

Nàng quay đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy binh lính phụ cận đã bị thương vong thảm trọng, mà trong mắt nữ tử phụng dị nhân kia lại chớp động vẻ điên cuồng, hiển nhiên càng giết càng hưng phấn.

Nàng trong lòng đang hết sức dao động, lại nghe thấy mặt phía bắc một trận xôn xao, nhất thời hổn hển hô "Đều ổn định lại cho lão nương! Hoảng cái gì? !"

Trả lời lại nàng là tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ, "Chủ lực Khánh Quốc tới rồi!"

"Doanh trại tướng quân tả quân đã bị công phá, mau chạy đi..."

"Có hơn vạn phụng dị nhân tập kích vào ban đêm, không ngăn cản được nữa rồi..."

Liêu Thác trong lòng vội trầm xuống, quả nhiên nhìn thấy một đội nhân mã chạy như điên lao đến từ phía sau mình, hơn nữa rõ ràng không phải người một nhà.

Không nghĩ tới viện quân của phụng dị nhân còn tới nhanh hơn so với cả quân mình. Nàng cuống quít phân ra bộ phận nhân mã nghênh địch, trong lòng đã đang suy nghĩ nên lui lại sang bên nào.

Nhưng đúng vào lúc này, một sợi ngân tiên cực lớn được cấu thành bởi linh lực từ trên bầu trời đánh xuống, nàng cả kinh lăn ngay tại chỗ một vòng, khó khăn lắm mới né qua được. Thì ra là công kích trận linh của chiến trận do phụng dị nhân điều khiển ở phía sau.

Nhân mã của nàng sớm đã bị tán loạn dưới sự quấy nhiễu của Dao Trì, mà thủ hạ của Thiệu Kì còn có thể miễn cưỡng làm thành chiến trận, lập tức thắng bại đã phân, tả quân Vu Phiên bị giết đến nỗi liên tục lui về phía sau, rất nhanh cũng chỉ còn lại hơn ngàn người vẫn còn đang đau khổ chống đỡ ở bên cạnh Liêu Thác.

Thiệu Kì mang theo thị vệ đuổi tới quân địch đang ngoan cố chống đỡ lại ở đoạn cuối cùng phụ cận, giương mắt liền nhìn thấy một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi đang xuyên qua xuyên lại trong quân địch dưới sự chiếu rọi của phù Chiếu Sáng, cứ như vào vùng đất không người, giết cho Vu Phiên gào khóc thảm thiết.

Nàng hỏi quan quân ở bên cạnh nói "Các ngươi đã từng thấy qua người nọ chưa?"

Mọi người đều là lắc đầu.

Thiệu Kì thầm nghĩ: chẳng lẽ là một đại nhân vật của tam Thánh ngũ Tông trùng hợp đi ngang qua nơi đây sao? Nói như vậy thì nhất định phải kết giao một chút mới được.

Nàng lập tức cầm lấy binh khí, hô với thị vệ thủ hạ nói "Theo ta đi trợ giúp một tay cho vị cao nhân này!"