Chương 312: Hai Cường Liên Thủ

Liêu Thác trong lòng vội trầm xuống, không thấy viện quân của Dực Nguyệt đại nhân đuổi tới, tả quân do mình sở dẫn liền đã lâm vào hỗn loạn.

Không biết binh mã của phụng dị nhân đến đây có bao nhiêu, cứ chiếu theo tình hình này, thì tả quân rất có thể sẽ toàn quân bị diệt! Nàng liếc mắt nhìn Dao Trì đang càng đánh càng hăng kia, rồi lặng lẽ rời khỏi chiến đoàn.

"Đại nhân, đại nhân! Tìm được ngài rồi!"

Chợt có người ở một bên cao giọng hét to, Liêu Thác quay đầu nhìn lại, thấy là Thuởng Hà, lập tức một tay giữ chặt lấy nàng, lớn tiếng quát "Ta bảo ngươi cố thủ trong quân, sao lại bị bại nhanh như vậy? !"

Thưởng Hà vẻ mặt cầu xin nói "Đại nhân, chủ lực Khánh Quốc xuất quân đánh bất ngờ, ta bất ngờ không kịp đề phòng, bị công phá phòng tuyến."

"Ngươi cái tên phế vật này!"

Thưởng Hà vội chỉ về hướng phía sau nói "Đại nhân, viện binh trung quân đã tới, ngay ở phía sau binh mã phụng dị nhân."

"Ồ? Quá tốt rồi!" Liêu Thác mừng rỡ, vội hỏi nói, "Đến đây bao nhiêu người?"

"Dường như chỉ có hơn ngàn người," Thuởng Hà lại lập tức bổ sung nói, "Có điều lĩnh quân chính là một tổ tiên, chiến lực rất mạnh, giết cho phụng dị nhân không ngừng co rút lại về hướng nam!"

Liêu Thác cúi đầu suy nghĩ nói "Chủ lực tả quân tình hình thương vong như thế nào?"

"Bẩm đại nhân, chết bốn năm ngàn người, có điều trận hình đã vỡ, sĩ khí giảm, trong lúc nhất thời e rằng không thể giao chiến được cùng với quân địch."

Liêu Thác cũng có chút bình tĩnh, lập tức phân phó nói "Ngươi nhanh đi liên lạc cùng với tổ tiên kia, bảo nàng hỗ trợ ở cản phía sau, ta thu nạp tả quân di chuyển sang sườn hướng tây bắc."

Thưởng Hà nghe thấy vậy kinh hãi, mặt phía nam là hậu phương lớn của Vu Phiên, mà mặt phía bắc thì lại là Tiêu Quan do nhân tộc chiếm giữ, lúc này chiến cuộc bất lợi, bình thường mà nói đều sẽ triệt thoát về phía sau.

Nàng vội hỏi nói "Đại nhân, trước mắt triệt thoái về hướng nam càng là ổn thỏa hơn chứ?"

"Ổn cái rắm!" Liêu Thác cả giận nói, "Cuộc chiến này nếu là bị phụng dị nhân dành được đại thắng, rồi sau đó lui về Tiêu Quan, sau này niềm tin chắc chắn sẽ tăng lên nhiều! Nếu các nàng không cầu viện với Nam Quân, đại kế của tộc ta còn thực thi như thế nào được nữa chứ?"

"Vậy ý của ngài là..."

"Chỉ cần vị tổ tiên kia có thể bám trụ phụng dị nhân một nén nhang thời gian, ta liền có thể chỉnh đốn lại tả quân, ổn định thế cục bên này.

"Viện quân của Dực Nguyệt đại nhân hẳn là sẽ tới rất nhanh thôi. Mà ta tụ tập binh lính về phía sườn tây bắc của địch nhân, liền có thể tùy thời cắt đứt được đường lui rút về Tiêu Quan của bọn họ, đến lúc đó sẽ cùng chủ lực của Dực Nguyệt đại nhân xuất kích, nhất định có thể một lần giết hết tất cả chủ lực của đám phụng dị nhân này!"

Thưởng Hà nhất thời trước mắt sáng ngời, gật đầu nói "Đại nhân diệu kế, thuộc hạ đây liền đi liên lạc với vị tổ tiên kia!"

Thiệu Kì dẫn đại quân Tiêu Quan đem Vu Phiên đánh giết tơi bời, nhìn như náo nhiệt vô cùng, kì thực trong lòng khổ không nói nổi.

Bản thân một đường giết qua, cũng càng ngày càng xâm nhập vào sâu trong quân địch, hơn nữa phía sau còn có một đội binh mã Vu Phiên rất lợi hại đang không ngừng khu đuổi chính mình.

Cục diện hiện tại tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Đương nhiên, trong lòng nàng là một vạn lần muốn lập tức lui trở về, trước mắt đã thu hoạch được hơn một ngàn man tộc, chiến công cũng đã đủ lớn rồi, chỉ cần có thể an toàn rút về, liền không chạy thoát được thăng quan tiến chức.

Nhưng nếu chết ở chỗ này, vậy hết thảy đều như dã tràng xe cát biển đông mà thôi.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng la hét thất thanh, nàng vội nhìn lại theo tiếng hét đó, chỉ thấy vị cao nhân lúc trước kia đang quấy rối hậu đội Vu Phiên gà chó không yên ở ngay ngoài hơn mười trượng, hai người đã bị man tộc cách trở ở giữa.

Nàng lập tức nhanh chạy vài bước, tiến lên chắp tay hô "Tại hạ úy Thiệu Kì là binh mã của Khánh Quốc. Đa tạ các hạ đã ra tay trượng nghĩa, nhiễu loạn quân trận của Vu Tặc, tại hạ vô cùng cảm kích. Xin hỏi các hạ cao tính đại danh, chờ chiến sự chấm dứt, tại hạ nhất định sẽ báo lên triều đình, để thỉnh phần thưởng cho các hạ!"

Dao Trì lắc mình vọt tới trước mặt nàng, hô lên một tiếng rồi một cái linh tiễn bắn thẳng ra, nhưng đột nhiên phản ứng lại, ngón tay ngọc một vẩy, linh tiễn kia lập tức lượn thành một đường cong bay vào bên trong quân trận Vu Phiên, nháy mắt bắn xuyên thủng hơn mười binh lính man tộc.

Thiệu Kì bị dọa suýt nữa không có tiểu ra quần, lúc vừa rồi một kích kia quả thực nhanh như tia chớp, mình căn bản không thể tránh nổi, lại nhìn uy lực bắn xuyên thủng binh sĩ Vu Phiên này, bản thân mình cũng tuyệt đối không thể cứng rắn chặn lại được.

Dao Trì liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói "Bản cung không có hứng thú, tránh ra!"

"Bản cung?" Thiệu Kì lau mồ hôi lạnh trên trán, lại hỏi, "Xin hỏi điện hạ là công chúa của nước nào?"

Dao Trì căn bản không để ý tới nàng, "Mau chóng tránh ra, nếu không bản cung ngay cả ngươi cũng giết luôn đấy!"

Thiệu Kì trong lòng khiếp sợ không thôi, bản thân mình đã báo ra thân phận, nếu là công chúa của một tiểu quốc bình thường, hơn phân nửa sẽ cung kính hoàn lễ, mặc dù nàng xuất thân là trung đẳng quốc gia, ít nhất cũng phải khách khí một chút.

Dám nói chuyện với mình như thế, vậy thì tuyệt đối là công chúa của mấy đại quốc đứng đầu trong Thần Trì Giới kia!

Khó trách thực lực khủng bố như vậy.

Thái độ của nàng lập tức cung kính vài phần, "Điện hạ, chúng ta hiện giờ vui buồn cùng nhau, mặt phía bắc có viện binh Vu Phiên đang xông tới, nếu không thể đem chúng đánh lui, liền không thể quay trở về trong ải được.

"Không bằng ta với ngươi liên thủ, cùng nhau giết lui quân địch, cùng giúp đỡ nhau dành đại thắng!"

Dao Trì ngạo nghễ ngắm nhìn nàng, nói "Ngươi là đang làm gì vậy? Dám đến chỉ huy bản cung?"

"Mạt tướng là..."

Thiệu Kì vừa mới nói được vài từ, lại chợt thấy không khí trước mắt vặn vẹo một trận, rồi sau đó dần dần hiện ra một bóng người.

Thân ảnh đó nhanh chóng ngưng thực, lại khiến nàng nhất thời lâm vào ngây ngẩn, đó là một tên ngọc lang rất tuấn tú đẹp trai!

Nàng chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất vài nhịp, khuôn mặt hoàn mỹ đó, đường nét ngũ quan xinh xắn, phong thái tao nhã, hẳn là chỉ có trên trời mới có.

So với hắn, những phi tần trong hoàng cung Khánh Quốc đó đều là heo nái không kém mấy phần.

Nam tử kia mở miệng nói "Mau chớ liều mạng như vậy nữa, nhanh lui về đi, cẩn thận bị Vu Phiên bao vây lại!"

Thiệu Kì trong lòng một trận nhộn nhạo, tuấn nam tuyệt sắc bực này, vậy mà lại không để ý tới đao quang kiếm ảnh ở trên chiến trường, đặc biệt chạy tới quan tâm sự an nguy của chính mình!

Đây là phúc phận đã tu luyện mấy đời của mình a? !

Nàng vội bày ra cái tư thế tự nhận là uy phong nhất, khẳng khái nói "Ra trận vì nước, da ngựa bọc thây, có gì phải sợ..."

Lại thấy nam tử tuấn mỹ căn bản không thèm liếc mắt một cái với nàng, lập tức chạy đến trước mặt công chúa ngạo mạn lúc vừa nãy kia, thần tình vẻ vội vàng nói "Thôn dân đã sớm đến dưới thành rồi, nếu không đi sẽ bị bao vây lại đấy."

Hắn lại chỉ vào Thiệu Kì, "Đây có lẽ là đại quân của Khánh Quốc phải không, có các nàng ở đây, chúng ta lướt qua bên này xem náo nhiệt là được rồi?"

Dao Trì mặc dù cảm thấy trong lòng có sát khí điên cuồng, nhưng lời nói của Hứa Dương dường như có ma lực vậy, khiến nàng bình tĩnh lại không ít.

Nàng lập tức gật đầu nói "Bản cung cũng có chút mệt mỏi, vậy liền đi thôi."

Thiệu Kì thấy hai người như đang đi dạo phố vậy, xoay người liền muốn rời đi, nhất thời khẩn trương, hai ngươi cứ thế mà đi sao, vậy ai sẽ đi tiên phong đột phá vòng vây cho ta chứ?

Nàng thả người tiến lên, vươn tay đem bọn họ ngăn lại, "Các ngươi không thể đi được!"

Dao Trì trong mắt hiện lên hàn ý, "Ngươi dám cản đường bản cung sao?"

Thiệu Kì chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh ngắt, khí thế lập tức thấp đi nửa đoạn, cười mỉa nói "Điện hạ sao lại nói như vậy chứ? Ta đây là... đây là vì đang quan tâm tới các ngươi mà. Phụ cận đều là Vu Phiên, muốn bảo đảm an toàn, cũng chỉ có thể đi vào Tiêu Quan, nhưng trước mắt đường vào ải đã bị đại quân Vu Tặc ngăn chặn lại. Trừ phi chúng ta hai cường liên thủ, mới có thể giết mở trận địa của địch!"

Hứa Dương híp mắt hỏi nói "Các ngươi tới đây bao nhiêu nhân mã?"

Thiệu Kì chém gió nói "Hai vạn tinh nhuệ."

"Ồ, vậy thì không thiếu hai người chúng ta." Hứa Dương lại xoay qua, phất tay với Dao Trì, "Công chúa điện hạ, chúng ta đi."