Chương 310: Giáp Công Trước Sau

"Tướng quân! Chúng ta đang sắp sát nhập vào trận địa, lập hạ công lớn, tại sao lại phải quay trở về như vậy? !" Phó tướng của Thạch Hân liếc mắt nhìn đại quân của Thiệu Kì, tức giận bất bình nói.

Thạch Hân lập tức giơ tay ngăn trở nàng, "Phục tùng quân lệnh, chớ nói nhiều lời."

Nàng dĩ nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, rất rõ ràng Uy quốc công lâm trận đem chính mình triệu hồi đi, là vì thành toàn cho chiến công của chất nữ.

Nàng lạnh nhạt cười, vừa rồi chính mình dẫn bộ ít nhất đã thu hoạch được hơn một ngàn thủ cấp Vu Phiên, chiến công cũng không tính nhỏ, vậy còn không đủ sao?

Còn chưa đi đến dưới thành Tiêu Quan, nàng chợt nghe thấy một trận tiếng người hô ngựa hý ở phía sau, tình hình chiến đấu dường như kịch liệt dị thường.

Nàng giục ngựa vào trong thành, thầm nghĩ trong lòng: chỉ cần có thể đánh lui Vu Phiên, biên thuỳ quốc gia yên ổn, chiến công này ai lấy cũng không phải là giống nhau sao?

Chờ khi tới đầu tường thành, Thạch Hân nhìn đến bóng dáng Uy quốc công từ xa, lập tức tiến lên hành lễ, "Bái kiến quốc công! Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, hiện đã dẫn bộ phản hồi."

Uy quốc công cũng không hề phản ứng lại, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào chiến trường ở mặt phía nam, sắc mặt ảm đạm đến mức nước chảy ròng ròng.

Thạch Hân kinh ngạc đưa mắt trông về phía xa, lập tức trong lòng trầm xuống, chỉ thấy đại quân của Thiệu Kì đang liên tiếp đánh sâu vào quân trận Vu Phiên, nhưng lại giống như sóng biển đánh vào tảng đá cứng vậy, một cơn sóng dâng lên, lại một cơn sóng lui xuống, hiệu quả cực ít.

Thưởng Hà khi trước bỏ rơi nhân mã tiền đội, chính là để chuẩn bị đối phó với quân chủ lực Khánh Quốc, không tiếc đại giới xây dựng linh trận bố trí phòng ngự, cho nên nhân số cùng sĩ khí của Thiệu Kì đều là chiếm ưu thế, nhưng một lúc lâu cũng thật không có biện pháp lấy nàng xuống.

Thạch Hân nhíu nhíu mày, chắp tay nói với Uy quốc công "Quốc công, trước mắt vẫn là thế địch mạnh ta yếu, đại quân xâm nhập vào trận địa địch, công lâu không chừng tất chịu phản phệ, vẫn là bảo Thiệu tướng quân trước tiên lui trở về đi."

Uy quốc công vẻ mặt bình tĩnh không đáp lời, nếu là hiện tại triệu hồi Thiệu Kì, như vậy thì chiến thắng nhỏ lúc vừa rồi của Thạch Hân lại chính là chiến công lớn gần đây nhất của Tiêu Quan bên này, triều đình nhất định sẽ ca ngợi rất nhiều đối với nàng.

Mà Thạch Hân chính là người có quan hệ với đại công chúa, để cho nàng lập công, sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với sự ủng hộ của nhị công chúa mình.

Nhưng đúng vào lúc này, Thiệu Kì bên kia sau khi trải qua sự tấn công mạnh mẽ lặp đi lặp lại bất kể thương vong, rốt cuộc cũng vạch tìm ra được một cái chỗ hổng ở trên trận tuyến của Vu Phiên.

Uy quốc công trong lòng buông lỏng, lập tức nói "Đây không phải là đã mở ra cục diện rồi sao? Chờ một chút xem sao."

Đột nhiên, tiếng bước chân vang dồn dập như mưa to xối xả từ bên sườn của đại quân Khánh Quốc truyền đến, thấy một nữ tử nhân tộc chỉ có mười một hai tuổi khắp người bị màu đen vằn bao trùm, suất lĩnh hơn một ngàn binh lính man tộc chạy như điên lao đến.

Thiệu Kì quay đầu nhìn lại, nhất thời hoảng sợ, có điều cũng may số lượng địch nhân cũng không nhiều lắm, uy hiếp coi như không quá lớn.

Nàng cuống quít thét ra lệnh biến trận nghênh địch, phân ra gần ba nghìn binh lính, tổ chức thành mười lăm người một chiến trận, xếp thành một hàng dài chắn ở sườn phía tây bắc của chủ lực.

Không đợi thủ hạ của nàng hoàn thành sự dàn trận, nữ tử trẻ tuổi suất lĩnh viện quân Vu Phiên liền gầm lên một tiếng, như tia chớp màu đen đâm mạnh vào trong quân trận nhân tộc gần nhất.

Chính là Tinh Lị!

Dưới màn đêm mờ mịt, binh lính nhân tộc xông vào trận chiến còn chưa kịp phản ứng lại, hơn một trăm năm mươi người trong một cái chiến trận đã bị giết hết gần như ngay lập tức!

Tinh Lị ngày hôm trước mới vừa biết được tin tức Không Lôi Hành "Làm phản", trong lòng nàng biết hắn không có khả năng phản loạn bộ tộc, vậy thì chỉ có thể là hồn phách trong cỗ thân thể ban đầu kia đã trấn áp được Không Lôi Hành, đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Nói cách khác, Không Lôi Hành lúc này có lẽ đã hồn bay phách tán, kết quả tốt nhất cũng chỉ là trong quá trình tranh đoạt thân thể lặp đi lặp lại, hao hết hồn tinh căn nguyên mà chết.

Nàng cùng Không Lôi Hành mặc dù không có cảm tình gì, thậm chí vì tranh đoạt một người nam nhân, cả đời đều oán hận lẫn nhau. Nhưng bọn họ dù sao cũng làm vợ chồng trên danh nghĩa mấy trăm năm, chửi rủa khinh bỉ lẫn nhau, đã thành thói quen rồi.

Lúc này đột nhiên biết được Không Lôi Hành đã chết, nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập lửa giận, muốn giết hết tất cả phụng dị nhân trước mắt, báo thù cho phu quân của chính mình.

Thủ hạ của Thiệu Kì kêu thảm không ngừng, tuy nói chiến trận là tập hợp linh lực của các binh lính, đủ để cấu thành uy hiếp đối với cường giả Tam Hải cảnh, nhưng thẳng cho đến chiến trận thứ hai bị Tinh Lị đồ diệt, các nàng đều cũng không tìm ra được vị trí của địch nhân trí mạng kia.

Trong một chiến trận của Khánh Quốc, một cự mâu màu bạc dưới sự điều khiển của quan quân ngưng tụ linh lực mà thành, đâm mạnh vào trong quân Vu Phiên tiếp viện, nhất thời bốc lên một mảng lớn huyết vũ, hơn mười tên man tộc chết ngay tại chỗ.

Tinh Lị khẽ quát một tiếng, thả người đánh vào từ bên trái chiến trận đó, vằn đen trên song chưởng đại thịnh, giống như xé giấy vậy, trong nháy mắt xé nát hai hàng binh sĩ chắn ở trước mặt.

Rốt cuộc có vài tên quan quân phản ứng lại, giơ đao đem nàng vây quanh từ ba hướng, nhưng các nàng nào phải là đối thủ của Tinh Lị Tam Hải cảnh trung hậu kỳ?

Mấy người còn chưa kịp thi triển linh thuật, liền bị một mảng hư ảnh màu đen vồ lên người. Cỗ cự lực đó đem các nàng trong nháy mắt đập thành thịt vụn, huyết nhục văng lên trên người của binh sĩ ở phụ cận, một chiến trận đó lập tức ầm ầm tán loạn, các binh lính sợ tới mức bỏ chạy ra bốn phía xung quanh.

Binh lính Vu Phiên ở phía sau Tinh Lị nhận sự khích lệ của nàng, nhất thời sĩ khí đại chấn, la lên dũng mãnh lao vào trong trận nhân tộc trước mặt.

Có Tinh Lị không muốn sống đang giết hại xung quanh, Thiệu Kì phái ba nghìn người đi ngăn cản rất nhanh liền hoàn toàn sụp đổ, bỏ lại tử thi đầy đất, kêu thảm bắt đầu chạy trối chết.

Thiệu Kì nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu nhìn lại, lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này trước mặt nàng là chủ lực tả quân Vu Phiên, đường phía sau để lui về Tiêu Quan đã bị viện quân của địch chặn lại, đêm nay dường như không thể giết ra được một con đường máu, sợ rằng chính mình liền không thấy được thái dương vào sáng sớm mai rồi...

Nàng trong lòng âm thầm phân tích thế cục trước mắt, quân địch tới tiếp viện ở phía sau cũng không biết có bao nhiêu, nhưng phỏng chừng tám phần là tinh nhuệ trong quân Vu Phiên, chỉ sợ thật không dễ đối phó.

Mà nhân sổ của tả quân Vu Phiên trước mặt ước chừng một vạn năm sáu ngàn, gần bằng nhân mã bộ đội sở thuộc của chính mình, hơn nữa trải qua mãnh công lúc trước, những địch nhân này dường như dễ dàng bị đánh bại hơn khi nhuệ khí của chúng xuống thấp.

Khi nàng đang do dự, lại bỗng nhiên trông thấy dưới ánh sao về phía nam, quân trận Vu Phiên đang liên tiếp bại lui, dường như có một con yêu thú thượng cổ đang tàn sát bừa bãi trong quân này vậy.

Rốt cuộc là người phương nào đang tiến công tập kích Vu Phiên ở phía sau lưng? Nàng trong lòng thất kinh, tính ra một chút khoảng cách, chỉ cần đại quân của chính mình tiến về phía trước hơn một dặm, là có thể hội hợp được cùng với "Yêu thú thượng cổ" kia.

Đến lúc đó mượn dùng sức mạnh của "Nó", mình liền có thể ổn định được trận tuyến, cô mẫu bên kia khẳng định sẽ phái đại quân tiếp viện mình.

Như thế dưới sự giáp công nam bắc, nói không chừng còn có thể chuyển bại thành thắng, đánh bại tả quân Vu Phiên, rồi sau đó thuận lợi quay trở về trong ải.

Thiệu Kì trong lòng lên kế hoạch quyết định, lập tức phất tay chỉ về hướng mặt nam, cao giọng thét ra lệnh "Tất cả đều nghe ta đây, nếu muốn sống, thì liền theo ta cùng nhau xông về hướng nam! Bên kia có viện quân mạnh của chúng ta!"

Tướng sĩ Khánh Quốc đều nhìn về hướng nam, quả nhiên nhìn thấy trận địa của địch bên kia bị quấy nhiễu đến nỗi chướng khí mù mịt, đích xác như là có một đại quân đang công kích ở nơi đó.

Mọi người lúc này sĩ khí đại chấn, phân ra một ít bộ phận binh mã quay đầu ngăn cản viện quân do Tinh Lị dẫn tới, những người khác thì như phát điên mãnh công phòng tuyến của Thuởng Hà.

Cái gọi là quân đau thương tất chiến thắng, dưới sự chiến đấu liều chết của hàng ngàn binh lính, phòng tuyến vốn đã xuất hiện chỗ hổng của Thuởng Hà rất nhanh liền đã ngăn cản không được.