Chương 291: Thoát Thân

Người đang ngồi bao gồm cả Hứa Dương ở bên trong, đều là trong lòng kịch chấn.

Binh lực cả toàn bộ bộ tộc Thiên Vu, cộng thêm cả tổ tiên được bí pháp "Vạn Linh Hư Du" triệu tới, tổng cộng cũng sẽ không đến ba mươi cường giả Tam Hải cảnh, Thất Mạch cảnh trở lên thì chỉ có gần trăm người.

Về phần Huyền Hoa tông, lại chỉ có tông chủ cùng năm trưởng lão sáu vị cường giả Tam Hải cảnh.

Mà bên trong hai nghìn năm trăm binh lính của Ma tộc, lại có ba mươi mốt tên Tam Hải cảnh, hai trăm tên Thất Mạch cảnh! Mà còn có mười bảy con lợi khí chiến trận của Ma tộc—— tà sát, càng làm bọn họ như hổ thêm cánh.

Thực lực như vậy, gần như đã có thể càn quét san bằng một bộ tộc Thiên Vu rồi!

Ma tộc đại sứ kia lại vẫn không ngại nói ra sự kinh người, tiếp tục nói "Ồ, còn có, Đồng Sơn đại nhân thống lĩnh đại quân tộc ta lần này, lại đã tới Lưỡng Cực cảnh."

Tất cả mọi người đều một mảnh tĩnh mịch, Lưỡng Cực cảnh! Cường giả vượt qua Tam Hải cảnh trọn vẹn một đại cảnh giới!

Có thể nói, chỉ một thống soái Ma tộc Lưỡng Cực cảnh này, có thể đối phó được một nửa binh lực Nam Quân đóng quân ở Nam Li Châu!

Chỉ một cường giả Lưỡng Cực cảnh này, là có đủ điều kiện tư cách nói chuyện hợp tác cùng với cả toàn bộ bộ tộc Thiên Vu!

Hứa Dương lại trong lòng lo lắng, nếu nhân tộc Nam Quân thật sự bị nhánh quân đội Ma tộc này phục kích, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt, sau này nhân tộc ở biên giới tây nam sẽ cực kỳ bị động, không chỉ sẽ bị dị tộc chiếm lĩnh một mảng lớn lãnh thổ, mà nhiều khả năng hơn mười triệu người dân sẽ bị tàn sát, với hậu quả vô cùng thảm khốc!

Hắn âm thầm quyết định, nếu có thể thuận lợi thoát thân, nhất định phải mau chóng đem những tin tức này thông tri cho Nam Quân, tuyệt không thể để cho chủ lực của nhân tộc ở tây nam toàn quân bị diệt.

Ma tộc đại sứ vẻ mặt kiêu căng nhìn về phía vị tổ tiên lúc trước đó đã đặt câu hỏi, nói "Vị đại nhân này, ngài hiện tại cảm thấy rằng, chút xíu binh lực này của chúng ta, đủ tư cách cùng quý tộc liên quân hay không?"

Dực Nguyệt cất tiếng cười to nói "Đại sứ sao lại nói như thế chứ? Hai tộc chúng ta từ trước đến nay đều là thành tâm chân thành, liên thủ đối phó phụng dị nhân, tại sao lại có đủ hay không đủ tư cách chứ?"

Tất cả những người khác hoặc là đi theo phụ họa, hoặc là trầm mặc không nói gì, nhưng không có một ai phản đối sức mạnh của Ma tộc nữa.

Hứa Dương chợt nghe thấy mấy tên cao tầng dị tộc ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau "Ma tộc ở thời điểm khi định thế chi chiến đều đã bị tiêu diệt, chỉ có số rất ít người già yếu trốn vào Ma Vực, không nghĩ tới khôi phục nguyên khí vậy mà lại nhanh như thế?"

"Ta nghe tộc trưởng nói qua, Ma tộc ba trăm năm trước xuất ra được một cường giả cái thế, suất lĩnh tộc nhân còn sót lại của bọn họ cường thịnh một lần nữa..."

"Ta cũng có nghe thấy, hình như là một vị vương tử của Ma tộc, người này chẳng những thực lực siêu quần, hơn nữa cực có mưu lược, chỉ dùng hai ba mươi năm, đã thống nhất tàn quân Ma tộc."

"Dù là như thế, thật không thể tin được lại có thể ngưng tụ ra thực lực mạnh mẽ như vậy ở một nơi xa xôi như Ma Vực..."

Sau đó, tộc nhân Thiên Vu cùng Ma tộc đại sứ tham dự hội nghị lên kế hoạch chi tiết về đường đi nước bước, cách phối hợp lẫn nhau cùng ám hiệu để giao tiếp với nhau, mãi cho đến thời gian chính ngọ lúc này nghị định mới tan họp.

Đợi người của Ma tộc rời đi, Dực Nguyệt lại tiến hành bố trí phương sách tác chiến đối với tộc của mình.

Hiệu suất làm việc của các nàng ngược lại cũng cực cao, sau khi nhận được chỉ lệnh tác chiến, một đám cao tầng đã lập tức lên đường ra tiền tuyến.

Liền ngay cả mấy vị tổ tiên kia cũng là không hề kiêu ngạo, hết thảy đều là lấy ích lợi của bộ tộc làm trọng, giống như tộc nhân bình thường vậy, tùy ý tộc trưởng Vu Đồ Bộ đương nhiệm sai khiến.

Tinh Lị cùng Không Lôi Hành thì bị cắt cử tới tiền tuyến Tiêu Quan, phụ trách dẫn tộc nhân giao chiến ngay chính diện cùng Khánh Quốc, Cảnh An Quốc.

Sau khi đi ra từ đại tế đàn, Tinh Lị nhìn sắc mặt không tốt của Không Lôi Hành nói "Ngươi sao rồi? Hay là trước tiên ở trong tộc điều dưỡng thêm hai ngày, đợi thương thế hồn phách tốt hơn chút rồi lại đi chém giết. Lão bà tử ta sẽ chống đỡ ở phía trước thay ngươi một chút, ngươi mau chóng tới là được."

Hứa Dương nghe thấy vậy tất nhiên là cầu còn không được.

Mới vừa rồi trên hội nghị, tất cả cường giả dị tộc, bao gồm cả những lão quái vật chiêu hồn mà đến này đều bị phái ra tiền tuyến. Chờ sau khi bọn họ rời khỏi bộ tộc này, mình mới có cơ hội cứu tiểu Trà ra, rồi sau đó nghĩ cách thoát ra khỏi đây.

Hắn lập tức gật đầu, làm một cái động tác "Cảm tạ", rồi sau đó xua tay ra hiệu bảo Tinh Lị nhanh chóng đi đến Tiêu Quan.

Tinh Lị lại tùy tay giữ chặt tên hạ nhân bên cạnh Dực Nguyệt kia, hỏi nói "Các ngươi hôm qua đưa linh dược tẩm bổ hồn phách cho Không Lôi Hành đều có cái gì?"

"Bẩm tổ tiên," hạ nhân kia vội nói, "Chính là 'Khúc Hoàn Thảo' cùng 'Chuyển Hòa Thảo'."

Tinh Lị lập tức nhíu mày nói "Trung phẩm linh dược đối với hồn phách của lão gia hỏa này chỉ là có chút ít còn hơn không mà thôi, đi lấy một chút thượng phẩm linh dược, tỷ như Thanh Minh Đài gì đó."

Hứa Dương nghe thấy ba chữ "Thanh Minh Đài", không khỏi trong lòng khẽ động, đây chính là một trong những nguyên liệu nòng cốt để luyện chế "Bổ Hồn Đan", cộng thêm Ngưng Tâm Thảo lúc trước Hoàng Phủ Bá Hàn đã đưa cho, nguyên liệu coi như là đã chuẩn bị đủ rồi.

Tên hạ nhân kia lập tức khom người lĩnh mệnh rời đi. Thanh Minh Đài tuy là trân quý, nhưng những tổ tiên mấy ngàn tuổi này nếu muốn dùng, vậy thì còn có thể không đưa được sao?

Tinh Lị lại đơn giản dặn dò Hứa Dương mấy câu, như là khi nào thì gặp lại, rồi không chút do dự xoay người rời đi.

Hứa Dương để nhằm mọi việc ổn thỏa, quay trở về phòng mình đợi nửa ngày thời gian, xác định cường giả dị tộc đều đã đi xa, lúc này mới bắt đầu thực thi kế hoạch chạy trốn đi nơi khác.

Hắn trước tiên đem con ấu xà Sa Hoàng Giao triệu tới bên cạnh, vặt một ít linh dược đút cho nó ăn, đồng thời dặn dò nói "Đợi lát nữa chúng ta phải làm một việc phi thường nguy hiểm, ngươi nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ta, đặc biệt là khi kêu ngươi chặn ở phía sau, tuyệt đối không thể chần chờ!"

Con yêu xà thân là huyết mạch Thái Cổ Thánh Yêu, sinh ra đã có linh trí không thua gì chân yêu, tuy vẫn chưa biết nói, nhưng dưới lời nói và cử chỉ của Hứa Dương, rất nhanh liền đã hiểu được ý của hắn, lập tức vừa nhai linh dược vừa gật gật đầu.

Hứa Dương làm xong hết thảy mọi chuẩn bị, lúc này mới đẩy cửa phòng ra, đã có ba tên hạ nhân làn da nâu đen mang theo khay gỗ dâng tới.

Người cầm đầu nọ đặt tay lên ngực hành lễ với Hứa Dương, rồi sau đó chỉ vào khay gỗ bên trái, cực kỳ cung kính nói "Tổ tiên, đây là hai cây Thanh Minh Đài, mong ngài có thể nhanh chóng khôi phục lại thương thế."

Nàng lại chỉ vào một cái túi màu trắng trên khay gỗ bên phải, "Tế Tự Hà Thảo đại nhân thấy tổ tiên vừa mới thu phục được yêu thú không chỗ an thân, liền lệnh tiểu nhân đưa tới một cái 'Ngự Dung Lạc', cung cấp cho ngài sử dụng."

Hứa Dương giả vờ giả vịt thu hồi hai thứ đó lại, rồi xua đuổi các nàng rời đi, trước tiên đem Thanh Minh Đài thu vào bên trong Càn Nguyên Đại, rồi sau đó cầm lấy cái Ngự Dung Lạc kia xem xét.

Thứ này hắn trước kia ở trong Ngự Dị Điện Huyền Hoa tông đã thấy qua rất nhiều lần, có thể đem yêu thú khống ngự cất vào trong, hơn nữa yêu thú ở bên trong là trạng thái ngủ mê mệt, tiêu hao cực ít, có thể giảm bớt lượng ăn uống.

Nghe nói món đồ này rất đắt tiền, ít nhất cũng phải mười bảy mười tám khắc Thanh Linh Dịch, chỉ là đệ tử loại chủ tu thuật Khống Ngự giống như Trình Bình này, cho dù đập nồi bán sắt cũng nhất định phải mua.

Mà trước mắt những dị tộc nhân này lại miễn phí đưa tới một cái, Hứa Dương cũng chỉ đành buồn cười không chịu nổi rồi.

Hắn mở miệng túi ra, chú nhập vào một chút linh lực, rồi sau đó ra hiệu nói với Sa Hoàng Giao "Nào, vào đi thôi."

Không động tĩnh gì.

"Ơ? Chẳng lẽ là hỏng rồi sao?" Hứa Dương lại thử nhiều lần nữa, cũng vẫn như trước không thể đem yêu xà cất vào trong được.

Sau một lúc lâu, hắn mới đột nhiên nhớ tới, Trình Bình từng nói qua, Ngự Dung Lạc chỉ dùng để thu nạp yêu thú mà chính mình khống ngự. Mà trước mắt con Sa Hoàng Giao này thuộc về mối quan hệ bình đẳng với chính mình, khó trách không thể tiến vào trong túi được.