Chương 292: Bí Thuật Hút Hồn

Hứa Dương chỉ đành phải từ bỏ, mang theo con Sa Hoàng Giao dài hơn trượng đi về phía tế luyện tràng.

Theo kế hoạch đã lập, trước tiên hắn phải đưa tiểu Trà ra ngoài, sau đó lập tức rời khỏi nơi quái quỷ này, tiếp tục đi về phía nam, chạy trốn đến Tiêu Quan rồi cảnh báo.

Mới đầu phía sau hắn còn đi theo một tên hạ nhân, chuẩn bị tùy thời nghe sự sai phái của tổ tiên, cũng rất nhanh bị hắn đuổi đi.

Không bao lâu, hắn cùng với yêu xà liền đã đến ở bên ngoài tế luyện tràng của dị tộc. Nơi này diện tích tuy nhỏ nhưng chung quanh có hàng rào gỗ rất cao, có rất nhiều binh tộc tuần tra qua lại.

Hứa Dương lập tức bày ra tư thế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào trong. Quả nhiên giống như lúc trước, căn bản không ai dám ngăn trở hắn.

Bên trong tế luyện tràng thì lại là cực kỳ âm trầm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy được từng trận tiếng kêu thảm thiết của người bị tra tấn, quả thực giống như truyền ra từ trong âm tào địa phủ vậy.

Hắn mới vừa cất bước vào đại môn, chỉ thấy hai dị tộc nhân xách những thi thể khuôn mặt đủ vặn vẹo đi ra.

Vị trí mũi của thi thể chỉ có những lỗ nhỏ cong cong, miệng rộng ngoác đến tận mang tai, ngón tay to ngắn mà lại mọc ra lợi trảo, hiển nhiên không phải là một nhân loại bình thường.

Dị tộc nhân mặt không chút thay đổi nói chuyện với nhau, "Hừ, ai có thể nghĩ đến, chân yêu Thất Mạch cảnh trung kỳ vậy mà lại yếu ớt như thế."

"Đúng vậy, vừa mới bắt đầu hút hồn mà thôi, liền đã run rẩy mà chết, uổng phí đội săn bắt phí nhiều tinh lực như vậy để đem nó bắt sống trở về."

"Có điều cũng là do lúc trước đã quá vội vàng, nếu không từ từ chậm rãi làm hao mòn nó một hai tháng, có lẽ là không đến nỗi như thế này."

"Sắp phải đại chiến rồi, có thể nhiều thêm một cỗ 'Vỏ xác' là một cỗ. Này, nghe nói hôm qua có tổ tiên đưa tới một nữ tử phụng dị nhân, gân cốt mạnh mẽ, để cho Tế Tự đại nhân đều xem thế là đủ rồi, chắc chắn có thể sẽ chế thành vỏ xác cực tốt."

Hứa Dương nghe thấy vậy nhất thời nhíu mày, các nàng nói rất có thể chính là tiểu Trà, nếu không nhanh chóng đem nàng cứu ra, rất có thể cũng sẽ có kết cục giống như con chân yêu vừa nãy kia.

Hắn giơ tay ngăn hai tên "Công nhân khuân xác" kia lại, khoa tay múa chân một hồi lâu, hai người mới miễn cưỡng hiểu được.

"Tổ tiên muốn đi xem một chút nữ tử phụng dị nhân kia sao?"

Hứa Dương gật đầu.

"Đúng thế, nàng là một tài liệu chế vỏ xác vô cùng tốt, ngàn vạn lần chớ để chế kém. Có tổ tiên trấn ở bên cạnh, chắc chắn sẽ tăng độ thành công lên gấp rưỡi."

Một trong số dị tộc nhân vứt việc vặt trong tay xuống, khom người nói với Hứa Dương "Tổ tiên mời đi theo ta."

Hứa Dương đi theo phía sau nàng, một đường đi vào bên trong tế luyện tràng, dọc đường đi qua mấy gian phòng thấp bé áp mái, bên trong tất cả đều là những tấm ván gỗ lớn được bao bọc bởi những thanh sắt có khắc hoa văn kỳ lạ ở bên trên, thấm đẫm máu đỏ đen không thể nào lau sạch được.

Xung quanh lưới sắt là vô số những bức tượng gỗ khác nhau, những khuôn mặt được tạc trên đó rất quen thuộc với Hứa Dương —— Các bọng dưới mắt chiếm một nửa khuôn mặt, lưỡi thè ra khỏi miệng. Giống với pho tượng độc nhất vô nhị lúc trước khi hắn dựng lên để cùng Hoàng Phủ Bá Hàn luyện Linh vũ "Vạn Thiên Hư Du" ở trong viện.

Có điều những bức tượng ở đây còn có hai cánh tay mảnh khảnh, trên đầu cánh tay có năm ngón tay như rễ cây khô xoắn lại vậy, phía trên mọc những móng tay gấp khúc sắc nhọn.

Ngọn nến cạnh lưới sắt phát ra ánh sáng mờ ảo, giống như ánh mắt của ác quỷ nhìn chằm chằm vào trong phòng sinh hồn, đang hưng phấn mà run rẩy nhảy lên.

Trên các tấm ván gỗ lớn đó, tất cả các loại chân yêu hoặc nhân loại được cố định bằng vòng sắt, thậm chí còn có một con sinh vật quỷ dị đầu hình tam giác, sáu cánh tay.

Nhưng bất luận là người hay là yêu, dưới sự ngâm nga của một tên hạ nhân làn da nâu đen bên cạnh, vẻ mặt đều vô cùng đau đớn, thân thể run rẩy, giãy dụa vặn vẹo, hết lần này tới lần khác gào thét như muốn chết.

Hứa Dương thu hồi ánh mắt, cố gắng khiến cho chính mình tỉnh táo lại, chợt thấy dị tộc nhân dẫn đường dừng cước bộ lại, xoay người cung kính nói "Tổ tiên, nữ tử phụng dị nhân kia đang ở chỗ này."

Hứa Dương vội nhìn vào bên trong một gian phòng thấp bé kia, lập tức liền nhìn thấy tiểu Trà đang bị cố định ở bên trên một tấm ván gỗ lớn.

Tiểu cô nương hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nằm ở chỗ đó không hề nhúc nhích.

Một dị tộc nhân thân mặc hắc y bên cạnh, cầm trong tay một cây trượng mộc vặn vẹo quay đầu lại thấy là tổ tiên đến đây, cuống quít tạm dừng tiếng thì thào ngâm nga, khom người thi lễ với Hứa Dương, "Không biết trước tổ tiên đến, không thể nghênh đón từ xa, thỉnh tổ tiên thứ lỗi."

Người dẫn Hứa Dương đến gần nói nhỏ vài câu, hắc y nhân kia lập tức kinh hỉ nói "Tiểu bối đang phát sầu, tên phụng dị nhân này cực kỳ cổ quái, bí pháp hút hồn đã tiến hành mất gần một ngày thời gian rồi, lại không thể sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với hồn phách của nàng. Vừa vặn có tổ tiên đến đây, nhất định có thể đem nàng chế thành một cỗ vỏ xác hoàn mỹ."

Không Lôi Hành khi còn sống chính là Đại Tế Ti của dị tộc, loại sự việc chế tác "Vỏ xác" này chính là sở trường trò hay của hắn.

Cũng may chưa có tạo thành nguy hại gì đối với tiểu Trà. Hứa Dương trong lòng hơi buông lỏng, lại bày ra một bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, khoa tay múa chân một trận với hắc y nhân.

Đợi sau khi người sau hiểu được ý của hắn, vội đáp "Bẩm tổ tiên, tiểu bối đã xóa khóa hồn trận mà tổ tiên Tinh Lị đã lưu lại trên người nàng kia đi rồi, nhưng nàng lại thủy chung không có tỉnh lại, có điều xem ra tình hình xung quanh cơ thể nàng, hẳn là không có vấn đề gì.

"Tiểu bối liền tự chủ trương, dưới tình huống không làm nàng tỉnh lại, bắt đầu thi triển Hút Hồn Thuật.

"Ý của tổ tiên là, bí thuật xuất hiện vấn đề, là có liên quan hệ tới sự hôn mê bất tỉnh của nàng sao?"

Hứa Dương thầm nghĩ: quỷ biết được tại sao lại xuất hiện vấn đề, có điều may mắn sự tiến triển của các ngươi không thuận lợi, bằng không ta sẽ rất hổ thẹn với tiểu nha đầu này.

Hắn trong lòng rất nhanh suy tư một phen, thò tay cầm lấy cái trượng mộc ở trong tay của hắc y nhân kia, rồi sau đó không được nghi ngờ chỉ về phía ngoài phòng, trong mũi "Ừm" một tiếng.

Hắc y nhân ngẩn người, chần chờ nói "Tổ tiên là bảo ta đi ra ngoài sao?"

Hứa Dương gật đầu, lại ra hiệu đối với mấy người như là trợ thủ trong phòng chỉ ra ngoài phòng.

Hắc y nhân không dám vi phạm, lập tức xua tay ra mệnh lệnh cho đám thủ hạ trong phòng nói "Đi, chớ để quấy rầy tổ tiên thi pháp."

Mấy người lần lượt đi ra khỏi phòng, Hứa Dương liếc mắt ra ngoài một cái thấy không có ai giám thị, vội xoay người vỗ vỗ vào mặt của tiểu nha đầu, thấp giọng kêu "Tiểu Trà, tỉnh lại đi, là huynh đây!"

Không có phản ứng gì.

Sau khi Hứa Dương thử một lúc lâu, thấy không thể gọi nàng tỉnh lại được, không khỏi lắc đầu nói "Xem ra chỉ có thể khiêng muội đi rồi."

Hắn dùng lực giật mạnh chiếc vòng sắt cố định cổ tay của tiểu Trà, lại phát hiện cái thứ đó dị thường kiên cố, căn bản không thể lay động được một chút nào.

Hắn nhíu nhíu mày, dứt khoát trực tiếp đi bẻ cái tấm ván gỗ lớn ở dưới thân nàng.

Lấy tu vi trước mắt Luyện Khí Bát Trọng của hắn lúc này, loại tấm ván gỗ dày hơn hai tấc này không cứng hơn bao nhiêu so với vỏ giấy ở trong tay hắn.

Nhưng mà, hắn lại giật mình phát hiện, tấm ván gỗ đó vậy mà còn cứng hơn so với cả vòng sắt, móng tay mình bấm lên trên mặt, căn bản ngay cả một chút dấu vết cũng đều không thể lưu lại.

"Trời đ-, thật đúng là phẩm chất lương tâm a!" Hắn hít mạnh một ngụm khí, lật tay triệu ra Thiên Tiêu Châm.

Đây chính là đại sát khí cực mạnh ở trong tay của Hứa Dương, không nghĩ tới vậy mà lại phải dùng để phách tấm ván gỗ.

Hắn nhắm ngay vào vị trí chiếc vòng sắt cắm vào tấm ván, dùng hết sức đập mạnh xuống.

Thiên Tiêu Châm không hổ là Đạo Sáng linh bảo của thời đại thượng cổ, quả nhiên cứng rắn vô cùng, lập tức lưu lại một khe hở sâu hơn nửa tấc trên tấm ván gỗ.

"Có trò hay!" Hứa Dương trước mắt sáng ngời, lập tức lại giơ tay dùng sức nện xuống tấm ván gỗ đó.