Chương 289: Mượn Gió Bẻ Măng

Hứa Dương cẩn thận đem bản tóm tắt của "Nghi thức phản linh" xem từ đầu tới đuôi xong, từ miêu tả bên trong linh thuật này hắn đã có thể đại khái xác định, mình cùng Hoàng Phủ Bá Hàn lúc trước luyện "Vạn Thiên Hư Du Vũ" chính là bí pháp "Vạn Linh Hư Du" trong miệng Tinh Lị. Rất có thể là bởi vì trình độ phiên dịch của Hoàng Phủ Bá Hàn không qua được ải, nên mới nghĩ lầm là Linh vũ, do đó đã làm hại hai người bọn hắn.

Bí pháp này có thể đem hồn phách tổ tiên mấy ngàn năm trước của bộ tộc thần bí này triệu tới trong cơ thể tộc nhân, do đó dễ dàng đạt được một cường giả siêu cấp Tam Hải cảnh thậm chí là Lưỡng Cực cảnh. Chính bằng bí pháp này, bọn họ mới có thể có được một vị trí trong trận chiến ở biên giới phía nam của Thần Trì Giới, và đã tiếp tục quấy rối nhân loại ở phía bắc trong hơn một ngàn năm, mở rộng lãnh địa.

Bất quá những "Hồn phách già nua" có lịch sử hàng ngàn năm đó đều đã vô cùng yếu ớt, sau khi đến thế giới này, mỗi một khắc đều tiêu hao cái gọi là hồn tinh căn nguyên, cho nên không thể bảo tồn lâu dài được, chỉ có thể lập tức cất bước ra đi ngay sau khi đại chiến kết thúc bằng "Nghi thức phản linh".

Nếu không có chuyện này, cường giả Tam Hải cảnh trong tộc bọn họ sớm đã lũy kế được hơn mấy trăm tên rồi.

Ngoài ra, Hứa Dương cũng suy đoán một điều, đó chính là bí pháp "Vạn Linh Hư Du" hẳn là sẽ không gây thương tổn đến hồn phách của những người bị tổ tiên chiếm được thân thể, bởi vì miêu tả bên trong "Nghi thức phản linh" nhắc tới, sau khi hồn phách tổ tiên rời đi, tộc nhân buộc phải lấy linh dược tẩm bổ hồn phách điều trị trong bảy ngày, rồi lại tiếp tục tu luyện linh lực.

Xem ra đám sương mù màu xám đen trong cơ thể mình lúc trước kia, hẳn chính là hồn phách của Không Lôi Hành ở trong miệng Tinh Lị. Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng may bí pháp này bất đồng với đoạt xá bình thường, nếu không mình thật đúng là đùa với lửa rồi.

Có điều ngay cả như vậy, mọi chuyện lúc này cũng là cực kỳ hung hiểm. May mắn trên đường gặp được yêu thú cường đại, khiến Không Lôi Hành tiêu hao quá độ, mà mình sau khi thi triển Mị Thuật, vừa vặn lại là hắn gánh vác hậu quả xấu của phản phệ, nếu không bản thân mình căn bản không có khả năng lấy lại được quyền khống chế thân thể.

Nếu vẫn bị Không Lôi Hành khống chế, chờ khi tộc nhân của hắn dùng "Nghi thức phản linh" đem hắn cất bước ra đi, mình cho dù khôi phục được ý thức, thì cũng vẫn là miếng thịt bò nằm trên thớt gỗ, mặc người xâu xé mà thôi. Từ thái độ đối với người thường của những bộ tộc thần bí này xem ra, bọn họ cơ bản không có khả năng cho chính mình một con đường sống.

Nhưng bất luận như thế nào, "Nghi thức phản linh" này nhất định là phải học được. Nếu có cơ hội cứu Hoàng Phủ Bá Hàn ra, liền có thể sử dụng linh thuật này đem Tinh Lị trong cơ thể nàng cất bước ra đi, mà hồn phách của Không Lôi Hành tuy rằng gần như băng toái khô héo, hẳn là cũng đã sắp chết rồi, nhưng việc luôn lưu giữ một thứ như vậy trong người mình cũng không phải chuyện hay, vẫn là phải rửa sạch sẽ hoàn toàn mới là tốt.

Nghĩ đến đây, Hứa Dương lại mở trang tiếp theo của quyển da thú kia ra, cũng lúc này trợn mắt há hốc mồm —— trang màu vàng phía trên da thú kia, dày đặc những văn tự vặn vẹo quái dị, chính mình ngay cả một chữ cũng đều không nhận ra được.

"Xem ra hẳn là văn tự của chính bộ tộc thần bí này." Hắn nhất thời nhíu mày, "Không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại cảnh giác như thế, chẳng lẽ là đến một chuyến lãng phí rồi sao..."

Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục lang thang ở trong kho tộc, lần lượt mở các hộp đá trên tầng hai ra xem, đương nhiên, đều là chỉ có thể xem được bản tóm tắt, nội dung thực chất ở bên trong vẫn là văn tự dị tộc.

" 'Thiên Ba Vũ Trì Thuật'?" Hắn đặt quyển da thú trong tay xuống, âm thầm gật đầu, "Từ miêu tả xem ra, cực kỳ giống với linh thuật phi hành mà Không Lôi Hành đã thi triển trên suốt quãng đường. Đáng tiếc xem không hiểu, nếu không sẽ đối chiếu với phương pháp vận chuyển linh lực mà mình đã học trộm được, khẳng định có thể nắm vững được loại linh thuật này nhanh hơn."

" 'Vạn Linh Hư Du'? Đây chính là bí pháp 'Thỉnh thần trên thân'.

" 'U Giáng Thần Văn', có thể khiến cho thân thể của người thi triển cứng rắn như xích cương, huyền kim, sức mạnh đề cao hơn mười lần. Ừm, dường như giống y hệt như linh thuật mà Tinh Lị đã sử dụng.

" 'Thiên Vu Chi Nộ', điều khiển Linh Nguyên thiên địa trong phạm vi vài dặm, đem áp súc ngưng tụ, rồi sau đó bạo tạc trong nháy mắt..."

Tay Hứa Dương cầm linh thuật đó đều có chút phát run, "Vãi lúa, thế thì cũng quá trâu bò rồi! Linh Nguyên trong bán kính vài dặm đồng thời phát nổ, quả thực chính là một quả bom hạt nhân nhỏ! Phỏng chừng ít nhất cũng là thiên giai linh thuật."

Tiếp theo hắn lại nhìn thấy đại lượng các loại bí thuật "Thanh Kiếp Lôi", "Vạn Cổ Thanh Đằng Thuật", "Khống Minh Linh Pháp" v..v, đều là cường đại dị thường, khiến hắn cảm thấy như có hàng trăm con khỉ đang cù nách hắn vậy, ngứa ngáy kinh khủng, nhưng hắn không thể học được cái nào trong số chúng.

Hắn bỗng nhiên linh cơ khẽ động, tuy rằng hiện tại xem không hiểu những bí pháp này, nhưng nếu Hoàng Phủ Bá Hàn có thể tìm ra được phương pháp phiên dịch, sau khi mình quay trở về cũng nhất định có thể tìm được.

Vậy thì trước tiên có thể đem những bí pháp này đều sao chép lại, sau khi quay trở về rồi từ từ chậm rãi nghiên cứu.

Hắn lập tức lấy giấy bút từ trong Càn Nguyên Đại ra —— đó là sổ sách mấy tháng trước của Ngọc Xã, cũng may Không Lôi Hành chưa ném đi —— rồi sau đó mở quyển《 Thiên Vu Chi Nộ 》ra, bắt đầu vẽ những văn tự vặn vẹo này.

Nhưng mà, hắn vừa mới viết ra được chữ thứ bảy, liền chợt thấy đầu đau nhức một trận, tình huống giống hệt như khi tu luyện Thiên Vận Triền Tâm Công, hồn phách đã bị áp lực quá lớn, chỉ là cường độ phải lớn hơn gấp mấy lần.

"Đây là chuyện gì thế nhỉ?" Hắn nhíu nhíu mày, cầm bút tiếp tục, hồn phách lại xuất hiện sự đau đớn trong lòng.

Hắn chỉ đành phải ngừng tay lại, chẳng lẽ là linh thuật này phẩm giai quá cao, áp lực đối với hồn phách khi sao chép lại quá lớn sao?

Hắn lại thay đổi sang sao chép "Thiên Ba Vũ Trì Thuật", hồn phách chịu áp lực dường như nhỏ hơn một chút so với lúc vừa rồi, nhưng là chỉ có thể sao chép được mười lăm mười sáu chữ, liền rốt cuộc không kiên trì được nữa.

Sau nhiều lần cố gắng, Hứa Dương cuối cùng cũng từ bỏ ý định sao chép bí pháp, tuy rằng không rõ ràng nguyên lý trong đó lắm, nhưng có thể xác định được rằng, việc sao chép những linh thuật cực kỳ cường đại này cũng không phải chuyện dễ dàng...

Thẳng cho đến khi một tia sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, hắn lúc này mới lật xem được trên dưới sáu thành hộp đá. Nơi này là có hàng triệu tộc nhân dị tộc, họ đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong gần một vạn năm, chỉ là xem một chút miêu tả của bí pháp, hắn đã hao phí mất cả đêm thời gian.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Hứa Dương không khỏi nheo hai mắt lại nhanh nhìn chằm chằm vào cái hộp đá cất giữ "Nghi thức phản linh", tâm niệm bay lộn: về sau còn không biết khi nào thì mới có thể lại đến được nơi này, rất có thể hôm nay chính là một cơ hội duy nhất. Quất luôn, hay là mặc kệ nhỉ? !

Hắn chỉ do dự không đến một hơi thở thời gian, liền thả người tiến lên, lấy ra quyển đầu tiên trong hộp đá, nhét vào bên trong Càn Nguyên Đại.

Đóng nắp hộp đá lại, hắn liếc nhìn "Thiên Ba Vũ Trì Thuật" ở bên cạnh, cắn răng thầm nghĩ: lấy một cái cũng là lấy, hai cái cũng là lấy, không cần khách khí với nó nữa!

Vì thế hắn nếu không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, đem "Thiên Ba Vũ Trì Thuật" cũng thu vào trong túi, rồi sau đó lại đi bộ về phía "Thiên Vu Chi Nộ".

Chờ khi Hứa Dương vừa đóng cái nắp đá của "Thiên Vu Chi Nộ" lại, hai bóng người liền xuất hiện ở tầng hai kho tộc, hắn cuống quít xoay người, làm bộ dáng như đang cúi đầu suy tư.

"Tổ tiên." Vẫn là cao tầng ngày hôm qua đã chứng minh thân phận cho hắn kia, cười hiha rồi đi về phía trước hành lễ, thấp giọng nói, "Không biết có quấy rầy sự lĩnh ngộ của tổ tiên hay không?"

Hứa Dương chậm rãi ngẩng đầu, lại khẽ lắc đầu, còn thở dài một hơi.

"Cao tầng" kia cũng không nghĩ nhiều, dù sao tới cấp bậc của Không Lôi Hành này, nào có dễ dàng cảm ngộ được như vậy chứ?

Nàng lại vội hỏi "Tổ tiên không cần lo lắng. À, đúng rồi, tộc trưởng Dực Nguyệt phái người đến thỉnh tổ tiên tới đại tế đàn nghị sự."