Dực Nguyệt lập tức phân phó hạ nhân đi lấy linh dược, vừa cẩn thận hỏi qua hai vị tổ tiên còn cần gì khác nữa không, lúc này mới cùng đầu lĩnh bộ tộc khom người rời đi.
Không bao lâu, có tộc nhân đem linh dược trị liệu hồn phách bị thương đưa tới, rồi sau đó lui ra ngoài phòng.
Tinh Lị ở bên giường ngồi xuống, liếc mắt nhìn Hứa Dương, giọng lạnh lùng nói "Ngươi còn không quay về phòng của mình đi?"
Nàng thấy Hứa Dương sửng sốt, liền lại bày ra tư thế vén áo lên, nheo mắt lại nói "Sao nào? Ngươi sẽ không phải là đột nhiên có hứng thú đối với nữ nhân đấy chứ?"
Hứa Dương lập tức nghĩ đến, suốt cả quãng đường này nàng đều xưng hô mình là "Nam Phong Tích", rồi lại kết hợp với ý tứ trong lời nói của nàng vừa nãy, xem ra tên Không Lôi Hành khống chế qua thân thể mình này là cái tên bị gay?
Hắn lúc này xua tay, rồi sau đó lui ra ngoài phòng, trong lòng cũng buông lỏng. Trong nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thoát khỏi sự giám thị của nữ nhân đó và có thể hành động độc lập.
Những thị vệ đứng ngoài cửa hiển nhiên đã nhận được sự phân phó từ phía trên, không nói hai lời, liền mang theo Hứa Dương đi tới một gian phòng ở khác —— Tinh Lị cùng Không Lôi Hành hai lão tổ tông này không có lưu lại những giai thoại cho hậu đại, thượng tầng bộ tộc phần lớn nghe nói qua một ít.
Đi được nửa đường, Hứa Dương lại nghĩ đến ý định chạy trốn ra khỏi đây, trước tiên phải tìm hiểu rõ địa hình nơi đây, hơn nữa phải mau chóng tìm xem hiện tại tiểu Trà đang ở đâu.
Vì thế hắn gọi ngăn tên hạ nhân kia lại, làm ra cử chỉ khoa tay múa chân liên tiếp, thật lâu sau mới hiểu được ý tứ của hắn, người sau chần chờ nói "Tổ tiên, đã trễ thế này, ngài vẫn còn muốn nhìn xung quanh một chút sao?"
Hứa Dương gật đầu, nhìn về phía ngoài phòng, giả vờ giả vịt thở dài một tiếng.
Hạ nhân kia lập tức nghi ngờ nói "Tổ tiên muốn xem đám con cháu hậu đại trong bộ tộc phát triển như thế nào?"
Hứa Dương lại gật đầu.
"Được, vậy tiểu bối sẽ mang tổ tiên đi dạo một vòng ở trong bộ tộc."
Sau đó người nọ đưa Hứa Dương ra khỏi ngôi nhà gỗ tinh xảo, thị vệ gác cửa tự nhiên không dám hỏi nhiều nửa câu, chỉ là liên tiếp khom người thi lễ —— đừng có đùa, đây chính là tổ tiên hơn hai ngàn năm trước đấy, luận bối phận đều phải cao bảy tám mươi đời so với bất luận kẻ nào ở đây, tùy tiện đi dạo ở trong tộc còn không phải là một việc quá chính đáng hay sao?
Hạ nhân dẫn đường ngược lại có chút hưng phấn, không ngừng chỉ vào mọi nơi, giải thích cho Hứa Dương, "Tổ tiên, đi thẳng theo đại lộ bên này, có thể rời khỏi trại sau khi đóng 'Vân Vụ Trận'. Ồ, đương nhiên, lấy tu vi của tổ tiên, tùy thời đều có thể ra khỏi đại trận khám phá.
"Giữa bãi đất trống bên kia đó là đại tế đàn, cách đây hơn trăm năm đã được xây dựng lại một lần, có lẽ là lớn hơn không ít so với tổ tiên khi đó.
"Đó là đấu trường, ngài lắng nghe kỹ mà xem, lúc này còn có tộc nhân tu luyện, luận bàn ở bên trong.
"Đó là phòng luyện quặng...
"Đó là phòng chế thuốc...
"Kia là tế luyện tràng, vì đại chiến sắp tới, cho nên buổi tối đều thắp đèn dầu, mau chóng chế tạo 'Vỏ xác'."
Hứa Dương không khỏi nhíu nhíu mày, hắn nghe Tinh Lị nhắc tới qua rất nhiều lần, nói rằng muốn bắt tiểu Trà để chế thành "Vỏ xác", thì ra chính là đang ở cái nơi này.
Hắn khoa tay múa chân một trận với hạ nhân kia, người sau gật đầu nói "Tổ tiên là đang nói đến tiểu nha đầu phụng dị nhân mà ngài mang về kia phải không? Lúc này hẳn là đã đem nó đưa vào trong tế luyện tràng rồi.
"Có điều tổ tiên Tinh Lị nói rằng thân thể nàng rất mạnh, phỏng chừng luyện chế phải tiêu phí mất hơn mấy ngày, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì hẳn là sau ba bốn ngày mới có thể chế thành."
Hứa Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ít nhất trong khoảng thời gian ngắn tiểu Trà là không có nguy hiểm gì quá lớn, chỉ cần biết rằng nàng ở đằng kia, chờ sau khi thăm dò ra con đường để chạy trốn, liền lấy thân phận tổ tiên của mình, đem nàng cưỡng chế mang đi ra, rồi sau đó bỏ trốn mất dạng.
Về phần Hoàng Phủ sư tỷ, lão yêu bà gọi là Tinh Lị kia sự khống chế của nàng thật sự quá mức cường hãn, sợ rằng chỉ có thể chờ về sau mang cường giả giết đến nơi này, mới có thể đem nàng cứu ra được...
Lại đi ra thêm vài dặm, đều là "Chỗ ở người dân" bằng gỗ bình thường, thẳng cho đến khi đi vào trong Sơn Cốc Bộ, hạ nhân kia mới chỉ vào một tòa kiến trúc thành lũy bằng các tảng đá chiếm lấy cả một vùng đất rộng lớn, được bảo vệ bởi nhiều lớp binh lính nói "Tổ tiên ngài nhìn xem, đó chính là kho của tộc.
"Tộc trưởng Dực Nguyệt đại tài ngút trời, hai trăm năm qua tự nghĩ ra rất nhiều Vu thuật, chiến kĩ, mấy năm nay chinh chiến cùng phụng dị nhân, lại thu được không ít linh thuật của bọn họ, đều đã bổ sung vào bên trong kho tộc, cho nên diện tích nơi này cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia. Đương nhiên, kho tộc này thật đúng là còn phải lớn hơn nhiều lần so với Hữu Lê Bộ, Vu Đồ Bộ."
Hứa Dương nghe vậy trong lòng khẽ động, nghe ý tứ này, cái gọi là kho tộc chính là nơi mà bọn họ bảo tồn các loại công pháp, bí thuật, vậy thì ngược lại cũng phải vào xem một chút rồi.
Hắn lúc này dưới chân xoay một cái, đi thẳng về phướng hướng kho tộc, tên hạ nhân kia cũng không nói nhiều, cúi đầu đi theo sát phía sau.
Thị vệ canh gác kho tộc kinh ngạc nhìn thấy phụng dị nhân trước mắt, đều bắt đầu triệu tập linh lực, nếu không có một cao tầng lúc vừa nãy đã nghênh đón qua Hứa Dương vừa đúng lúc đi ngang qua, chỉ sợ liền phải bùng nổ một hồi ác chiến.
Có điều sau khi đã biết được thân phận tổ tiên "Thiên Vu Thánh Sử" của Hứa Dương, thủ vệ này liền lập tức cung kính thi lễ bồi tội, rồi sau đó nhường ra đường trước đại môn kho tộc.
Mà tên hạ nhân lúc trước vẫn đi theo Hứa Dương kia thì lại không vào được, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ tổ tiên đi ra.
Những hộp gỗ đỏ thẫm được đặt ngay ngắn ở bên trong kho tộc, mặt trên khắc dấu linh văn, hiển nhiên là một loại thủ đoạn phòng trộm.
Bên cạnh những cái hộp gỗ là một dòng chữ miêu tả đơn giản, Hứa Dương nhìn thấy rất nhiều linh thuật quen thuộc —— thuật Ngự Phong, thuật Ẩn Nấp, thuật Ích Cốc v..v...
Hắn tùy tay mở ra mấy cái hộp gỗ, lấy quyển sổ bên trong ra lật xem, nội dung bên trong có vẻ không khác gì linh thuật thông thường của nhân tộc.
Có điều khi sau khi hắn đi lên tầng hai, tình hình liền khác nhau rất lớn.
Những hộp gỗ biến thành những hộp bằng đá màu tím đen điêu khắc mà thành, số lượng cũng ít hơn rất nhiều, ước chừng chỉ có bốn năm mươi cái, trừ bỏ linh văn khắc vào bên trên hộp, xung quanh mỗi hộp còn có linh trận phòng ngự ô quang lưu động.
Ánh mắt của hắn rất nhanh liền dừng ở trên một cái hộp được đánh dấu "Nghi thức phản linh".
Hắn nhớ rõ Tinh Lị từng nhắc tới qua, muốn kêu tộc nhân thi triển nghi thức phản linh để đưa nàng cùng Không Lôi Hành quay trở về, chẳng lẽ đây là phương pháp để đối phó với "Đám sương mù" đang khống chế mình kia sao?
Hắn đang định thò tay ra để mở hộp đá, chợt nghe thấy phía sau có người cao giọng nói "Tổ tiên khoan đã."
Hứa Dương vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy "Cao tầng bộ tộc" lúc trước giúp mình chứng minh thân phận ngoài cửa đang bước nhanh tới, phất tay la hét nói, "Tổ tiên, linh trận phòng ngự đã được tăng cường mấy lần trong mấy ngàn năm qua, cẩn thận sẽ khiến ngài bị thương đấy."
Nàng lại hô nói với một người mặc quần áo màu trắng phía sau "Mau đem Linh Bàn Giải Khóa đưa cho tổ tiên."
Người sau lập tức cầm một khối thiết phiến màu vàng ám dâng lên, cung kính giao cho Hứa Dương.
Hứa Dương gật đầu ra hiệu với nàng, rồi sau đó đem thiết phiến kia tới gần hộp đá chứa "Nghi thức phản linh", linh trận xung quanh lập tức ảm đạm xuống.
Hai người bên cạnh hắn liếc nhau, liền khom người rút đi, không lại quấy rầy tổ tiên tìm hiểu bí pháp nữa, nói không chừng vị "Thiên Vu Thánh Sử" này linh quang chợt lóe, còn có thể lưu lại linh thuật cường đại gì đó cho bộ tộc cũng không chừng.
Hứa Dương thì lập tức lấy quyển da thú bên trong hộp đá ra, bắt đầu nghiêm túc lật xem, "Thi hành nghi thức 'Vạn Linh Hư Du', trước tiên buộc phải tiêu hao hồn tinh căn nguyên rất lớn, không thể kéo dài. Trong vòng ba năm ngày, lập tức lấy bí thuật này, mạnh mẽ đem tổ tiên đưa trở về Vạn Linh Giới..."