Chương 244: Suy Bụng Ta Ra Bụng Người

Hứa Dương cầm đũa chỉ vào miếng thịt dê nướng đầy dầu mỡ trên bàn ra hiệu với mọi người, "Ta sẽ mượn hoa dâng Phật rồi, Kỉ sư tỷ mang đồ ăn đến, ta lại mời khách, mọi người mau ăn đi."

Kỉ Lâm Oanh hiển nhiên là đến có chuẩn bị, gần như toàn bộ Hoàng Dương bày ra trên bàn, tuyệt đối là đủ cho tất cả mọi người trong viện.

Kỉ Lâm Oanh nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hứa Dương ngăn không được, trong lòng không khỏi thổn thức, khó trách Tống Toàn vẫn hay dùng chiêu này, quả thực... rất hữu hiệu!

Xem ra về sau có thể thường xuyên đến đây với Hứa sư đệ rồi, vì vậy mình sẽ không phải lo lắng về tình cảm lâu dài của hắn dành cho người khác.

Hứa Dương thấy mọi người đều duỗi ra chiếc đũa, lập tức nuốt một ngụm nước miếng, cũng gắp một miếng thịt to ở trên đùi con dê, lắc lắc cổ tay, ném vào miệng.

Hắn cũng là có chút đói bụng, dùng sức nhai hai phát, chờ mong cảm giác mùi thịt bay bốn phía nhưng không có xuất hiện...

Ngay sau đó, ngũ quan của Hứa Dương đều như sắp vặn lại với nhau, miếng thịt dê trong miệng tản mát ra mùi vị quái dị, dường như đã ngâm muối, dấm, ớt hơn mười năm vậy, cùng với một ít "Đồ gia vị" không biết là vật gì, lộ ra trăm vị nhân sinh đắng cay chua chát.

Hơn nữa, miếng thịt này ở mặt ngoài khô vàng sáng bóng, nhưng bên trong có mùi máu tanh, hoàn toàn chính là vẫn còn sống!

Hắn liếc nhìn trộm về phía những người khác, thấy tất cả mọi người đều là một bộ mặt trái khổ qua, nhưng vì mặt mũi của Kỉ Lâm Oanh, nên vẫn còn đang thong thả nhấm nuốt, ai cũng không có nhổ ra.

Hắn lúc này mới nhớ tới, lúc trước ở bên trong "Dị cảnh", Kỉ Lâm Oanh nướng ra được con thỏ cháy đen kia, lập tức ở trong lòng hung hăng tự tát mình một cái thật mạnh vào miệng, sao như vậy mà cũng không nhớ chứ hả? !

Với kỹ năng nấu ăn mà Kỉ sư tỷ đã biểu hiện ra khi đó, trong hơn một tháng kể từ khi trở về tông môn, cho dù nàng bái đầu bếp bậc thầy làm sư, mỗi ngày khổ luyện nấu nướng, thì năng lực đề cao được đến cái trình độ gì chứ?

Mình rốt cuộc vẫn là quá trẻ tuổi a...

Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Bá Hàn hít vào một hơi, dùng sức đem miếng thịt dê trong miệng nuốt xuống, liền bỗng nhiên đứng dậy, ngữ khí khoa trương nói "Ta vừa rồi đột nhiên nghĩ tới phương pháp vẽ phác thảo ra linh trận nhanh hơn, vậy liền đi nghiệm chứng một chút, mọi người cứ từ từ ăn trước đi."

Trần Tuyển cùng Tống Sướng phản ứng cũng là cực nhanh, đi theo gật đầu, "Nếu là Trận Vũ, dĩ nhiên chúng ta cũng phải phối hợp cùng với Hoàng Phủ sư tỷ, mới có thể thử ra được hiệu quả."

Không đợi những người khác trả lời, ba người cũng không quay đầu lại chuồn ra khỏi viện, thấy không ai đi theo, lại bay nhanh đến bên cạnh sơn tuyền gần nhất, súc miệng đi súc miệng lại, đều là một bộ biểu tình đại nạn không chết.

Một lúc sau, Trần Tuyển thở dài một hơi, nhỏ giọng nói "Kỉ sư muội này có thù hận gì với Hứa sư đệ hay sao?"

Hai người khác liếc nhau, vẻ mặt đau khổ nói "Cũng có thể..."

Trong viện, Hứa Dương thầm mắng ba người kia thật không thú vị, liền nhìn thấy Kỉ Lâm Oanh gắp một miếng thịt to đặt ở trong bát của hắn, lại lãnh đạm nói "Ăn nhiều vào một chút, thịt dê rất bổ, ta ước chừng nướng mất một buổi sáng đấy."

Hứa Dương trong lòng kêu khổ, đột nhiên nghĩ tới sách lược thoát thân của đám người Hoàng Phủ Bá Hàn, lập tức làm bộ như không có nghe thấy, chuyển hướng nói với tiểu Trà "Tiểu Trà a, linh thuật hai ngày nay có tiến triển gì không thế?"

Tiểu cô nương đang lo lắng nhìn món thịt nướng trước mặt mà phát sầu, vừa nghe xong liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói "Vẫn là bộ dáng như cũ, căn bản không khống chế được."

"Vậy thì muội cần phải nắm chặt. Hôm nay phải phối hợp thuần thục hơn với Hoàng Phủ sư tỷ các nàng, chỉ cần muội dựa vào phản ứng nhanh, sức mạnh lớn, rất nhanh sẽ khó có thể ứng phó lại."

"Ừm." Tiểu Trà gật đầu, "Nếu là muội có thể thi triển Linh Tiễn Thuật, khẳng định sẽ không bị thua bởi các nàng. Sư huynh, Linh Tiễn Thuật cần từ đan điền điều linh lực tới Kiên Tỉnh huyệt, thời cơ này phải nắm chắc như thế nào cho thỏa đáng?"

Hứa Dương thể hiện sự hiểu biết, lập tức giảng giải tỉ mỉ cho nàng.

Kỉ Lâm Oanh thấy Hứa sư đệ giảng giải linh thuật cho sư muội, ngược lại cũng không muốn quấy rầy, vì thế mỉm cười nhìn về phía Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam, "Hai vị sư điệt đừng khách khí, còn có rất nhiều, ăn hết mình đi."

Lăng, Tống hai người da đầu căng thẳng, lại không biết phải chối từ như thế nào, chỉ đành phải dưới sự quan tâm chăm sóc của Kỉ sư thúc, vẻ mặt đau khổ gắp từng miếng từng miếng một không ngừng, trộn vào cơm, trong lòng mặc niệm: tiện coi như đang tu luyện sức chịu đựng vậy...

Cơm xong, ba người Thụy Dật Phong lại cùng tiểu Trà triển khai trận thế trong bãi đất trống giữa triền núi, bắt đầu luyện tập thực chiến.

"Món ngon vật lạ" vừa nãy thật sự đại khái đã làm nâng cao tinh thần quá mức, sức chú ý của đám người Hoàng Phủ Bá Hàn vậy mà lại tập trung hơn trước, phối hợp gần như không có gì sai xót, mặc cho tiểu Trà giống như yêu thú tấn công điên cuồng mãnh mẽ, nhưng thủy chung chưa lộ ra sơ hở.

Một lát sau, Hoàng Phủ Bá Hàn giơ tay trước người điểm một điểm, một mảnh đại trận chói mắt xuất hiện ra một cách rõ ràng.

Đường nét của linh trận đó rất phức tạp, ngàn vạn đại lục tầng tầng lớp lớp, núi sông trùng điệp, kinh đào hãi lãng vờn quanh bốn phía, lộ ra uy áp khiến tim người đập nhanh.

Tiểu Trà cũng là ngẩn ra, đang định dùng cây đại thụ cách đó không xa để ngăn cản, chợt nghe thấy Hoàng Phủ Bá Hàn cao giọng nói "Tiểu Trà sư muội, lần này là chúng ta thắng."

Đám người Hứa Dương, Lăng Nguyệt là có chút giật mình, mấy ngày nay tiểu Trà cùng các sư tỷ Thụy Dật Phong giao thủ vô số lần, cho tới bây giờ đều là Hoàng Phủ Bá Hàn các nàng chật vật kêu dừng, vậy mà lần này lại ngạo nghễ tuyên bố chiến thắng!

Tống Tiểu Nam chần chờ nói "Hoàng Phủ sư thúc, tiểu Trà sư thúc dường như vẫn chưa bị thua a?"

Hoàng Phủ Bá Hàn ngừng tay lại, đem linh trận tán đi, mỉm cười nói " 'Vạn Thiên Hư Du Vũ' của ta đây khắc ra chính là một địa giai linh trận, uy lực cực lớn, với tốc độ của tiểu Trà sư muội, tuyệt không thể tránh đi được."

"Địa giai linh trận? !" Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam nhất thời kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.

Đệ tử trẻ tuổi bên trong tông môn, có thể thi triển trung giai linh thuật đã là xem như thực lực rất không tệ rồi, người có thể nắm vững cao giai linh thuật đếm được trên đầu ngón tay, về phần địa giai linh thuật, trước mắt chỉ biết là một mình Hải sư thúc của Thực Viêm Phong có thể làm được.

Mà Hoàng Phủ sư thúc thi triển lại là linh trận!

Phải biết rằng, linh trận tuy là vẽ phác thảo ra tương đối khó khăn, không nhanh chóng bằng thi triển linh thuật, nhưng một khi đã cấu thành, thì uy lực là cũng vượt xa linh thuật.

Uy lực của địa giai linh trận này, chớ nói thế hệ đệ tử trung niên ở bên trong tông môn, cho dù rất nhiều đệ tử cũ tu luyện hơn mười năm, cũng không dám nói có thể chắc chắn ngăn cản được.

Nói cách khác, nếu không phải Hoàng Phủ sư thúc đúng lúc thu tay lại, tiểu Trà sư thúc chỉ sợ bản thân đã bị trọng thương rồi.

Ba người Thụy Dật Phong lại hưng phấn không thôi, giao phong với những đối thủ có thực lực đồng đều là cách tốt nhất để nâng cao thực lực.

Lúc này mới vài ngày thời gian, các nàng đã có thể hợp lực hoàn thành cấu vẽ ra linh trận dưới thế công sắc bén của tiểu Trà.

Hoàng Phủ Bá Hàn lại chắp tay đối với Hứa Dương, "Hứa sư đệ, sau này, chỉ sợ cũng cần ngươi tới phối hợp luyện tập cùng với chúng ta rồi."

Hứa Dương âm thầm kêu khổ, ngay cả tiểu Trà cũng không phải là đối thủ, mình cũng không cần phải nói tới rồi.

Tóm lại không thể vừa lên đã liền vận dụng Mị Thuật cộng thêm Thiên Tiêu Châm đấy chứ, không nói sẽ làm bại lộ con át chủ bài của mình, uy lực của người sau bản thân mình căn bản cũng không thể khống chế được, làm không tốt sẽ có người bị thương nặng.

Kỉ Lâm Oanh vừa rồi một mực thờ ơ lạnh nhạt nghe thấy vậy cũng nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng: luận bàn cùng với nhau khó tránh khỏi tiếp xúc tứ chi, sau đó lại phải có lòng trao đổi lẫn nhau, thì ra ba người các nàng chính là dùng loại biện pháp này để tiếp cận gần Hứa sư đệ.

Nàng lập tức tiến lên vài bước, cao giọng nói "Theo ta thấy, tiểu Trà sư muội cũng không chắc không phải là đối thủ của các ngươi!"