Chương 243: Nam Nhân Tốt Cũng Sợ Vướng Nương

Ánh ban mai chiếu sáng vạn vật, trên đỉnh núi Hồng Vân Phong.

Trên bệ đá màu nâu bằng phẳng, Quách Dực đem chén trà rót đầy, đẩy đến trước mặt Kỉ Lâm Oanh, mỉm cười nói "Tông môn rất quan tâm đối với cuộc tranh tài lần này, nếu Kỉ sư thúc có thể đoạt được vị trí đầu, sau này tông môn nhất định phải trọng điểm tài bồi."

Mắt phượng của Kỉ Lâm Oanh híp lại, nhìn biển mây đang kéo dài ra phía xa, giống như có chút đăm chiêu, chỉ là theo bản năng gật đầu, "Ờ."

Quách Dực không chú ý tới bộ dáng không yên lòng của nàng, vẫn là nghiêm túc phân tích nói "Có thể nói, trong số những đệ tử trẻ tuổi người có thể tranh đoạt vị trí đầu với Kỉ sư thúc, thực lực cực mạnh lúc này thuộc về Hải sư thúc của Thực Viêm Phong, còn có Thạch sư thúc của Quán Nguyệt Phong.

"Người trước này được Nghiêm sư tổ chân truyền, nghe nói đã có thể triệu ra hỏa diễm chân linh, chính là cường giả Tam Hải cảnh chỉ cần bị nàng đốt trúng trực tiếp, cũng khó thoát khỏi trọng thương.

"Người sau lại là người có tu vi cao nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của tông môn, nghe nói nàng một chân đã bước vào Thất Mạch cảnh hậu kỳ, khi giao thủ gần như toàn bộ dựa vào cảnh giới nghiền áp đối thủ."

Nàng thấy Kỉ Lâm Oanh im lặng không lên tiếng, cho rằng nàng đang nghiêm túc suy tư đối sách, vì thế dừng một chút, lại nói tiếp "Ngoài ra, còn có một cao thủ mà bình thường mọi người không quá chú ý tới, đó là Hoàng Phủ sư thúc của Thụy Dật Phong. Nàng tu vi mặc dù không tính là cao, nhưng là người tinh thông Linh vũ nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi. Con đường Linh vũ, giỏi nhất là lấy nhu thắng cương, lấy bốn lạng bẩy ngàn cân, cho nên nàng rất có thể sẽ có kinh người..."

Khi Kỉ Lâm Oanh nghe thấy bốn chữ "Hoàng Phủ sư thúc", không khỏi hơi hơi nhíu mi, đột nhiên quay đầu qua, thốt ra nói "Hoàng Phủ Bá Hàn gần đây mỗi ngày đều chạy tới chỗ Hứa sư đệ. Ngươi nói, nàng đến tột cùng muốn làm gì?"

Quách Dực nghe thấy vậy ngẩn người, chợt ngầm hiểu ý mỉm cười nói "Nghe nói, là tới tìm Hứa sư đệ luyện tập Trận Vũ."

Kỉ Lâm Oanh dường như nhận thấy mình có chút thất thố, vội ho nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía biển mây, nhưng lông mày vẫn chưa giãn ra, "Nàng không tu luyện ở Thụy Dật Phong, hàng ngày chạy đến Hồng Vân Phong, sẽ không cảm thấy có chút không ổn hay sao?"

Quách Dực biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, lập tức đè thấp giọng nói "Kỉ sư thúc, lấy dung mạo của Hứa sư thúc... Khụ, ngươi cũng biết, rất nhiều nữ đệ tử bên trong tông môn đều bị hắn hớp mất hồn rồi, có một số người trong đó có những hành động như vậy, cũng chẳng có gì là lạ."

Kỉ Lâm Oanh ngẩn ra, cắn môi dưới nói "Ngươi là nói Hoàng Phủ Bá Hàn nàng đối với Hứa sư đệ..."

Quách Dực gật đầu, thẳng thừng nói "Theo ta thấy, không chỉ có Hoàng Phủ sư thúc, còn có Trần sư thúc, Tống sư thúc đến cùng với nàng nên cũng khó đảm bảo rằng các nàng không có cùng một tâm tư."

Nàng liếc mắt nhìn biểu tình của Kỉ Lâm Oanh có chút khẩn trương, nói tiếp "Thật ra, ta muốn nói rằng ngoại trừ mấy người Thụy Dật Phong này ra, còn có đệ tử mà Trầm sư tổ mới thu nhận kia, cũng cần phải lưu ý tới mới đúng."

"Người gọi là tiểu Trà đó sao?"

"Chính thế." Giọng Quách Dực nói càng thấp hơn một chút, "Tiểu cô nương này nhìn như khờ dại ngây thơ, nhưng theo ta thấy rằng, nàng rất có thể cũng không đơn giản a. Cho dù nàng không có tâm tư gì, nhưng thường xuyên dính ở bên người Hứa sư đệ, khó bảo toàn lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không có cái tình huống gì..."

Kỉ Lâm Oanh nghe thấy vậy, mắt phượng chợt ngưng lại, lập tức nhớ tới tiểu Trà ngày đó "Ăn vạ" qua đêm ở trong viện Hứa sư đệ, sau đó lại cứ nhất quyết đòi ở bên cạnh nhà hắn, việc này trong đó chẳng lẽ thực sự có cái vấn đề gì?

Quách Dực lại không nhanh không chậm nói "Kỉ sư thúc, có một số việc, ngươi không đi tranh lấy, người khác là tuyệt không sẽ nhường."

Kỉ Lâm Oanh đột nhiên xuất hiện một chút bối rối, đầu tiên là gật đầu, sau đó lắc đầu như muốn phủ nhận, cuối cùng đứng lên "Hừ" một tiếng, "Ta phải đi tu luyện rồi." Rồi bước lên ngọc bay, bay nhanh về phía lưng chừng núi.

Nàng bay ở giữa không trung, trong lòng cũng loạn thành một đoàn, những lời Quách Dực nói vẫn còn đang văng vẳng ở bên trong tai nàng, nện vào trong lòng nàng.

Lúc trước, "Nụ hôn" của Hứa sư đệ ở trên Thanh Linh Nhai kia, chứng minh rằng hắn có lẽ là có ý đối với mình, nhưng nếu mình không đi nắm lấy, với sự ưu tú của Hứa sư đệ, thì sẽ có những người khác thừa dịp sự nhu nhược của mình mà nhảy vào.

Một nam nhân tốt cũng sợ vướng nương, cho dù Hứa sư đệ mới đầu cũng không có động tâm, nhưng ai có thể cam đoan sau một thời gian dài, lâu ngày hắn sẽ không sinh ra tình cảm đối với ai đó chứ.

Nàng đột nhiên trong lòng co lại, thực sự mà đến cái thời điểm đó, mình thật sự sẽ không thấy hối hận hay sao? !

Chỉ là, phải làm như thế nào mới tốt đây?

Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ ở của Hứa Dương, "Nơi này là Hồng Vân Phong, nếu người của Thụy Dật Phong đều có thể đến, tại sao ta lại không thể đi chứ?"

Nàng chợt lại lắc đầu, lông mày nhíu lại, "Vô duyên vô cớ, cứ như vậy mà chạy tới luôn thì không ổn... Dù sao cũng phải có cái lý do gì chứ."

Nàng không khỏi nhớ tới Tống Toàn, trước kia gia hỏa đó không phải mỗi ngày đều chạy tới chỗ Hứa sư đệ hay sao? Nàng dùng cái cớ gì nhỉ?

Ờ, hình như nói là đưa đồ ăn tới cho Hứa sư đệ.

Kỉ Lâm Oanh có chút khinh thường khẽ hừ một tiếng, "Hừ, chỉ biết dùng đồ ăn để lấy lòng Hứa sư đệ, thật sự là một thủ đoạn gian xảo..."

"Lần này phối hợp rất không tồi." Hoàng Phủ Bá Hàn uống một miếng nước, thở hổn hển nói, "Chiếu theo xu thế này, thêm mấy ngày nữa là có thể hoàn thành vẽ phác thảo ra linh trận rồi."

Trần Tuyển liếc mắt nhìn Tống Sướng đang ngồi thiền khôi phục linh lực ở một bên, gật đầu nói "Ai ngờ tiểu nha đầu kia còn có một chiêu chọi đá này nữa chứ, uy lực đó quả thực có thể so với Chấn Sơn Thuật. May mắn Tống sư tỷ ngăn cản được một chút, nếu không ta chắc chắn sẽ bị đập thương."

"Chúng ta cứ chiếu theo như vừa rồi, phản ứng nhanh thêm một chút là được." Hoàng Phủ Bá Hàn lau mồ hôi trên trán, phân phó nói, "Trước tiên mau chóng khôi phục linh lực đi, cố hết sức hôm nay có thể hoàn thành một lần linh trận."

"Ừm!"

Hai người vừa định vận chuyển công pháp, liền nhìn thấy một miếng ngọc bay lăng không bay đến, từ phía trên đi xuống một nữ tử dáng người thon dài, tóc ngắn tới ngang tai, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Trần Tuyển thốt ra nói "Là Kỉ sư muội?"

Hoàng Phủ Bá Hàn gật đầu, lông mày nhíu lại, khiến khuôn mặt bánh bao tròn hơn chút, "Nàng tới làm cái gì?"

Một bên, Hứa Dương đang luyện tập linh thuật một mình nghe thấy động tĩnh, lập tức xoay người lại, thấy là Kỉ Lâm Oanh đến đây, vội cười phất tay hô nói "Kỉ sư tỷ, cơn gió nào đem ngươi thổi tới đây thế?"

Kỉ Lâm Oanh có chút cứng ngắc giơ lên hộp gỗ có ba ngăn kéo trong tay lên, gật đầu ra hiệu nói, "Ờ, ta... vừa mới nướng được một con Hoàng Dương, một mình ăn không hết, còn lại cũng quá lãng phí, liền đưa một chút tới cho ngươi."

Hứa Dương mừng rỡ, từ sau khi Tống Toàn đi đầu quân ở biên cảnh, hắn đã lâu không ăn thịt rồi, không nghĩ tới hôm nay Kỉ sư tỷ vậy mà lại mang theo thịt nướng đến, quả thật là cứu được dịch vị dạ dày trong bụng của chính mình a!

Hắn vội bước nhanh đi qua, tiếp nhận lấy hộp gỗ, vui vẻ rạo rực nói "Ha! Ngươi quá khách khí, đến thì đã đến rồi, còn mang đồ ăn làm gì?"

Một bên Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam cũng lướt qua, chắp tay thi lễ với Kỉ Lâm Oanh, "Đệ tử gặp qua Kỉ sư thúc."

"Nào nào, cũng tới giờ ăn cơm rồi." Hứa Dương ra hiệu với hai người, lại cao giọng nói với ba người của Thụy Dật Phong, "Mấy vị sư tỷ, ăn cơm trưa trước đã, ăn no mới có sức mà tu luyện chứ."

Đám người Hoàng Phủ Bá Hàn chỉ đành phải tiến lên chào hỏi qua lại cùng với Kỉ Lâm Oanh, rồi sau đó tùy Hứa Dương cùng nhau đi vào trong viện hắn, vây quanh cái bàn gỗ kia đều tự ngồi xuống.

Tiểu Trà lại cùng Tống Tiểu Nam hai người mang tới dụng cụ như trà bát đũa, đặt ngăn nắp ở trên mặt bàn.