Chương 239: Cái Sờ Đầu Ấm Áp

Tu vi của hai người này đều cao hơn so với Hứa Dương nhiều, cho nên đều là đi sau mà tới trước, đặc biệt tốc độ của Hoàng Phủ Bá Hàn là nhanh nhất, dẫn đầu một tay kéo đại môn chuồng trại ra.

Cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng sợ xanh cả mặt trong nháy mắt, trong đầu ong một cái —— chỉ thấy cánh cửa chiếc lồng đang giam giữ con Thương Viêm Bì mở toang ra, một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi xổm bên trong, tập trung tinh thần gảy gảy chơi với cái đuôi của con Hùng Yêu còn lớn hơn năm sáu lần so với nàng!

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Bá Hàn chính là: nguy rồi! Mình cùng Trần Tuyển đã quá sơ suất rồi, quên không đóng chặt cửa lồng lại!

Mặc kệ tiểu cô nương này là ai, vạn nhất bị con Thương Viêm Bi làm hại, mình chỉ sợ cũng không thể đối phó được với chuyện tự bế quan hối lỗi vài năm rồi.

Nàng lập tức vận khởi linh lực quanh thân, y theo bộ pháp Linh vũ điểm một điểm trên mặt đất, người cũng đã xuất hiện ở trong lồng thú, rồi sau đó một tay giữ chặt lấy tay của tiểu cô nương kia, vội la lên "Nguy hiểm, mau rời khỏi đây!"

Nàng dùng sức túm một cái, muốn lôi thiếu nữ kia ra ngoài lồng sắt, cũng không ngờ rằng đối phương giống như mọc rể dưới chân vậy, vậy mà lại không nhúc nhích chút nào.

Chẳng lẽ là bị áp chế bởi Hùng Yêu sao?

Hoàng Phủ Bá Hàn hít lấy một hơi, tay phải ở không trung vẫy liên tục, đang muốn vẽ phác thảo ra linh trận đánh lui yêu thú, để cứu thiếu nữ kia ra.

Nhưng đúng vào lúc này, tiểu cô nương kia đột nhiên tùy ý vung tay, cũng không ngẩng đầu lên nói "Nó rất ngoan, để ta chơi thêm một lát nữa đi..."

Hoàng Phủ Bá Hàn dưới sự không phòng bị, liền cảm thấy một cỗ cự lực truyền ra từ trên tay của thiếu nữ, đem nàng đẩy lui ra ngoài lồng trong nháy mắt, lại lộn mấy vòng ở trên không trung, nện một cách nặng nề vào trên tường chuồng trại ở phía sau lưng, suýt nữa nôn ra một búng máu.

Nàng bị đập xuống đất thất điên bát đảo, trong lòng không khỏi toát ra một ý niệm kỳ quái trong đầu: tiểu nha đầu kia cùng yêu thú thân thiết với nhau hay sao, mà lại vũ phu như thế, sợ không phải là chân yêu đấy chứ...

Hứa Dương lúc này mới rốt cuộc chạy tới trong chuồng trại, cũng là bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, tuy rằng lúc trước tiểu Trà cũng rất thích trêu chọc chơi đùa với con Tử Vẫn Hổ kia, nhưng bởi vì phù bài mở cửa lồng ra đang ở trong tay chính mình, cho nên nàng vẫn đều là ở bên ngoài lồng sắt.

Không nghĩ tới hôm nay chỉ một cái sơ sẩy, nha đầu kia liền dám chạy vào trong lồng sắt của con yêu thú!

"Tiểu Trà, mau ra đây!"

Tiểu cô nương nghe thấy giọng nói là của sư huynh, lúc này mới không tình nguyện "Ờ" một tiếng, bỏ qua cái đuôi của con Hùng Yêu, xoay người đi về phía cửa lồng.

Trong viện, hai tên đệ tử đến từ Vụ Đức Điện cũng nghe thấy tiếng yêu thú rống gào, rồi sau đó liền nhìn thấy đám người Hứa sư thúc cuống quít chạy vào trong một tòa đại ốc.

Hai người trong lòng kinh ngạc, liền cũng đi theo nhìn xem một cái đến tột cùng là chuyện gì.

Chờ khi các nàng tới cửa chuồng trại, thăm dò nhìn vào bên trong, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Một tiểu cô nương đang bĩu môi đi ra từ bên trong lồng sắt giam giữ con Thương Viêm Bì, mà con yêu thú kia hiển nhiên rất không vui vẻ, xoay người lại, vung lên hùng trảo to như cái bể nước, mang theo lệ phong gào thét vỗ mạnh xuống người thiếu nữ kia.

Lưu, Tôn hai người lập tức sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại, thất thanh la hét "Cẩn thận!"

Ai ngờ thiếu nữ kia mặc dù nhìn như gầy yếu, nhưng phản ứng cũng cực nhanh.

Con Hùng Yêu vừa mới có động tác, nàng liền đã lắc mình tránh về phía bên trái, rồi sau đó đạp một bước ở trên lưới sắt, thả người nhảy lên hai trượng, tóm lấy da lông trên cổ của con Thương Viêm Bì dùng sức lôi kéo mạnh xuống phía dưới.

Con cự hùng cao gần bằng ba người kia vậy mà lại giống như không có trọng lượng vậy, bị túm đến nỗi tứ chi dang rộng ra, "Phốc" một tiếng nằm bẹp trên mặt đất, lại là hét thảm một tiếng, "Gào ——"

Mấy người trong ngoài chuồng trại đều là khóe miệng giật giật, lúc này mới hiểu ra được tiếng thú rống đầu tiên là chuyện gì xảy ra.

Tiểu Trà đem con Thương Viêm Bì kia đánh ngã trên mặt đất, lại thuận tay nhéo nhéo ở trên cái đuôi của nó, cảm thấy mỹ mãn rồi mới đi nhanh về phía Hứa Dương, miệng còn nói thầm "Sư huynh, cái lông đuôi xù kia, vuốt rất sướng, huynh có muốn vuốt thử một chút hay không..."

Trần Tuyển cả kinh đến nỗi miệng há to lên như một lão đại, lúc này mới giật mình phản ứng lại, một bước vọt lên, dùng sức đem cửa lồng đóng chặt lại, kéo chốt xuống, lúc này mới rốt cuộc thở phào một cái.

Hứa Dương cũng là thở phào một cái, đầu tiên là đem Hoàng Phủ Bá Hàn đỡ dậy, lại một tay kéo tiểu Trà qua, mặt bình tĩnh nói "Thật sự là càng ngày càng kỳ cục rồi! Đã nói không biết bao nhiêu lần, phải cách xa lồng yêu thú ra một chút! Vậy mà muội làm ngược lại, lần này rõ ràng đi thẳng vào để chơi? !"

Tiểu cô nương lè lưỡi, nhỏ giọng nói "Sư huynh, muội chỉ là xem cái đuôi của nó..."

"Còn tìm lý do?" Hứa Dương lại chỉ vào Hoàng Phủ Bá Hàn, nhíu mày nói, "Muội xem muội đi, người khác đã có lòng đi cứu muội, vậy mà muội lại còn đem người ta quẳng thành như vậy! Mau đi xin lỗi người ta một câu!"

Tiểu cô nương vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Bá Hàn, lôi kéo tay áo của nàng, cắn môi nói "Tiểu muội muội, ngươi không sao đấy chứ? Ta không phải cố ý..."

Hoàng Phủ Bá Hàn mặt đều phải tái xanh lại, mình bị một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi tùy tay quẳng bay cũng đã đủ mất mặt rồi, thế còn cái tiếng gọi "Tiểu muội muội" này thì tính sao đây? Tuổi ta sắp lớn hơn ngươi gấp đôi rồi được chưa? !

Hứa Dương thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng ho khan một tiếng, nói với tiểu Trà "Khụ, tiểu Trà, đừng gọi bậy! Đây là Hoàng Phủ sư tỷ, bộ dạng của nàng chỉ là trông trẻ mà thôi, tuổi còn lớn hơn muội rất nhiều."

Tiểu Trà khó có thể tin nhìn "Tiểu cô nương" trước mặt dường như chỉ có mười một hai tuổi, lại nhìn sư huynh một chút, thấy bộ dáng hắn trông rất nghiêm túc, mới cuống quít sửa lời nói "Ơ, thì ra là sư, sư tỷ a, xin lỗi, thực xin lỗi!"

Hoàng Phủ Bá Hàn trên thực tế thật cũng không bị thương gì, thấy nàng thành khẩn xin lỗi, sự tức giận cũng đã tiêu giảm hơn phân nửa, phủi phủi bụi bặm trên người, nhẹ giọng nói "Thôi bỏ đi, cũng trách ta không lưu ý."

Nàng lại đánh giá tiểu Trà từ trên xuống dưới một phen, gật đầu nói "Trầm sư thúc quả thực bất phàm, đầu tiên là có đệ tử thiên tài như Hứa sư đệ, vậy mà lại dạy dỗ ra thêm một tiểu gia hỏa lợi hại như ngươi nữa vậy."

Tiểu Trà cười hì hì nói "Sư phụ ngày thường cũng không quản ta, đều là sư huynh dạy ta tu luyện."

Hoàng Phủ Bá Hàn kinh ngạc nhìn về phía Hứa Dương, thầm nghĩ trong lòng: hắn dạy dỗ tiểu nha đầu đều đã thành như thế rồi, không biết chính bản thân hắn đã đến hạng tu vi gì? Ít nhất cũng phải Thất Mạch cảnh trung kỳ?

Hứa Dương gật đầu xin lỗi đối với nàng, rồi sau đó phụng phịu nói với tiểu Trà "Cười nhăn nhở còn không biết xấu hổ? Có biết sự việc này hôm nay, muội suýt nữa không có đem chúng ta hù chết hay không! Sau này không cho phép muội lại đến gần chuồng trại nữa, nghe rõ chưa?"

Tiểu cô nương nhất thời có chút gấp lên, tội nghiệp túm túm cánh tay của Hứa Dương, nhỏ giọng nói "Sư huynh, huynh đừng tức giận nữa, đều do muội không tốt.

"Nhưng, tiểu hùng này thật sự rất đáng yêu, muội chính là muốn chơi cùng với nó. Muội thề, sau này cũng chỉ sờ nó từ ngoài hàng rào, không bao giờ đi vào bên trong lồng nữa, được chưa..."

Thiếu nữ có khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ năn nỉ, ôm cánh tay của Hứa Dương không ngừng lay lay, lay đến nỗi đầu của người sau ngẩn ngơ một mảnh.

Hứa Dương theo bản năng giơ tay lên xoa xoa đầu nàng, mặc dù vẫn còn đang cố gắng phụng phịu, nhưng cũng không ngăn được khóe miệng lộ ra ý cười, "Được rồi, thôi được rồi, thật đúng là sợ muội rồi."

Hoàng Phủ Bá Hàn ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên tay Hứa Dương, nhìn thấy nó đang vuốt ve ở đầu tiểu Trà.

Một cái, hai cái, ba cái...

Không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên hiện ra tình huống Hứa Dương sờ đầu của chính mình khi trước, cũng là nụ cười ôn hòa, động tác ôn nhu như vậy, cùng với cái loại cảm giác ấm áp đó.