Tống Tiểu Nam khó nén sắc mặt vui mừng, kích động nói "Có Hứa sư thúc, ta cùng Nguyệt tỷ tỷ cũng có thể nếm thử một chút tư vị hạng nhất của cuộc tranh tài rồi!"
Hứa Dương nhìn vào mắt tiểu Trà, trong lòng nói: lấy hạng nhất trong các đệ tự mới thật đúng không phải là vấn đề lớn. Nhưng hắn vẫn là phải khiêm tốn một chút, "Haizz, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Việc này vẫn còn chưa có bắt đầu so tài, nên thắng bại không ai có thể nói trước điều gì được?"
Tống Tiểu Nam trong lòng nóng như lửa đốt đứng dậy, túm túm lấy Lăng Nguyệt, "Nguyệt tỷ tỷ, vậy thì chúng ta sẽ đi tới Vụ Đức Điện báo danh đi, cũng đỡ phải đêm... đỡ phải để Hứa sư thúc đi một chuyến."
Hắn suýt nữa thì nói ra bốn chữ "Đêm dài lắm mộng".
"Cái này..." Lăng Nguyệt dùng ánh mắt hình dấu chấm hỏi nhìn về phía Hứa Dương, "Hứa sư thúc ngài xem?"
"Ừm, như vậy cũng được." Hứa Dương gật đầu, đem phù bài của mình giao cho Lăng Nguyệt, lại bảo tiểu Trà cũng đem phù bài giao ra. Hắn cũng không quá quen thuộc đối với việc tranh tài tông môn, có người phí sức thay hắn ngược lại cũng không có ý kiến gì.
Tống Tiểu Nam lập tức hành lễ với Hứa Dương, rồi cao hứng phấn chấn kéo Lăng Nguyệt đi về hướng Vụ Đức Điện.
Hứa Dương nhìn thấy bóng dáng hai người, trong lòng không khỏi thổn thức, hắn vốn tưởng rằng tốc độ tu vi của mình đề cao không ai có thể bằng, không nghĩ tới Tống Tiểu Nam cũng tiến bộ thần tốc, đã đạt tới tu vi giống với chính mình như vậy.
Có vẻ như trên đời này không phải duy nhất chỉ có một mình mình gặp phải những kỳ ngộ a. Thần Trì Giới vô cùng rộng lớn, loại chuyện cơ duyên này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, thậm chí người có vận khí còn tốt hơn so với chính mình cũng không phải số ít.
Nếu muốn xông ra một phen thiên địa ở trong cái thế giới này, kỳ ngộ chỉ là nền tảng, còn là cần phải nỗ lực trả giá không ngừng để vượt qua người khác mới được!
Trước tiên hắn đi tìm mấy tên đệ tử ngoại môn, giúp đem tường viện cùng thạch ốc đều gia cố lại một phen, ngay cả mấy cây trong viện cũng đều dùng phiến đá vây quanh lại.
Đợi sau khi làm xong những việc này, hắn vung tay lên với tiểu Trà, "Tiểu Trà, bắt đầu tu luyện!"
"Rõ, sư huynh."
"Buổi sáng tiếp tục luyện tập công pháp nhập môn, phải tùy thời chú ý khống chế linh lực." Hứa Dương trong tư thế của một người làm sư, phân phó nói, "Hôm nay buổi chiều bắt đầu, huynh sẽ dạy cho muội một chút linh thuật dễ hiểu, tỷ như mấy loại thuật Ngự Phong. Chờ sau khi muội rèn luyện xong, còn có thể tu tập thêm mấy loại 'Hỏa Đạn Thuật', ' Lôi Đình Thuật' lợi hại hơn."
Tiểu cô nương nhất thời trước mắt sáng ngời, hỏi "Chờ khi muội học linh thuật xong, có phải sẽ có thể giống như sư huynh, chân không chạm đất, lăng không bay đi như thế phải không?"
"Đó là đương nhiên."
"Có phải còn có thể giống như Hạng tỷ tỷ cùng Vương tỷ tỷ, phóng ra tiểu tiễn sáng ngời như vậy phải không?"
"Khụ, là Hạng sư điệt cùng Vương sư điệt, bối phận của muội ở trong tông môn bây giờ chính là rất cao." Hứa Dương nói, "Các nàng dùng đó là Linh Tiễn Thuật, cũng không khó học.
"Sau này chờ khi muội học xong sơ giai linh thuật, có thể phóng thích đại hỏa cầu —— với trình độ linh lực đầy đủ của muội, ước chừng hỏa cầu đó có thể có kích thước bằng một bể nước.
"Hoặc là tay không phóng thích ra lôi điện, ánh sáng đó, so với Linh Tiễn Thuật còn chói mắt hơn một ngàn lần. Hoặc là lại triệu hoán ra cự thạch từ trên trời giáng xuống, uy lực quả thực rung thiên động địa..."
Tiểu Trà nghe thấy điều đó hưng trí tăng lên nhiều, lập tức dùng sức gật mạnh đầu nói "Quá thú vị! Sư huynh, muội nhất định sẽ nghiêm túc học theo huynh!"
"Tốt!"
...
Hơn nửa tháng sau.
Trên Hồng Vân Phong, núi Huyền Hoa.
Một thiếu nữ tóc dài tới tận thắt lưng, với đôi mắt to đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào hai chân của chính mình, ngón tay chậm dãi bấm niệm pháp quyết một cách nghiêm túc, sau đó khẽ quát một tiếng, "Thuật Ngự Phong!"
Nhất thời, linh lực mãnh liệt chạy dọc theo hai chân của nàng xuyên vào lòng bàn chân, dưới tác dụng huyền diệu của linh thuật, dẫn động một cỗ kình phong, đem cả người nàng bốc lên khỏi mặt đất.
Cách đó không xa, Hứa Dương hai tay nắm chặt, lo lắng thấp giọng nhắc nhở "Chậm lại một chút, khống chế tốt linh lực, nhất định phải chậm..."
Hắn lời còn chưa dứt, dưới chân thiếu nữ đó bỗng nhiên phát ra tiếng vang lớn "Ô ——", rõ ràng xuất hiện một đạo cơn lốc tráng kiện, trong nháy mắt đem thân hình mảnh khảnh đó cuốn bay ra ngoài.
Giữa không trung, Hải Yến kinh hoảng tránh né, mới không bị quẳng đập trúng vào thiếu nữ một cách nguy hiểm, rồi sau đó quay đầu nhìn thấy nàng hung hăng nện vào trên tường viện, rồi lại rơi xuống đống cỏ khô ở trên mặt đất.
"Ha ha, đồ ngốc, đồ ngốc." Con quạ vỗ cánh bành bạch cười ha hả.
Hứa Dương bước lên phía trước đỡ tiểu cô nương dậy, thân thiết nói "Sao rồi, không té bị thương đấy chứ?" Lại ngẩng đầu trừng mắt liếc Hải Yến một cái, "Không được vui sướng khi người gặp họa!"
Tiểu Trà kêu lên một tiếng, vỗ vỗ cỏ cây khô trên người, lắc đầu nói "Sư huynh, muội không sao. Chỉ là..."
Nàng biểu tình cực kỳ ảo não, "Sao mà muội học mãi cũng không được a? !"
"Không vội, không vội." Hứa Dương vội an ủi nàng, "Tiến bộ cũng đã rất lớn rồi. Muội xem, bây giờ cũng không bị bay ra ngoài viện nữa rồi..."
Hắn thấy tiểu nha đầu dường như càng buồn hơn, lúc này mới phát giác mình đã nói điều không đúng —— đây còn không phải nhắc tới chuyện thương tâm của người ta nữa rồi sao?
Chỉ hơn mười ngày trước, khi tiểu Trà lần đầu tiên học tập thuật Ngự Phong, trực tiếp triệu ra một cỗ cuồng phong ở dưới chân, đem chính mình thổi bay lên trên sườn núi, lại bay quay cuồng một đường đi xuống bốn năm mươi trượng.
Cũng may thân thể nàng cực kỳ rắn chắc, chỉ bị ngã bầm dập mặt mũi, gân cốt ngược lại không có bị thương.
Có điều đã hơn nửa tháng trôi qua mà nàng lại như trước không thể nắm vững được thuật Ngự Phong. Tuy nói ngoại trừ những người có sức khống chế linh lực rất mạnh như Hứa Dương loại này, thì đại đa số đệ tử cũng không có thể học được thuật Ngự Phong trong vòng nửa tháng, nhưng các nàng bình thường đều là không thể nắm vững được sự cân bằng, do đó không thể di động tùy ý được.
Mà tiểu Trà lại ngay cả kình phong triệu ra ở lòng bàn chân đem chính mình nhấc lên cũng đều không làm được...
Hứa Dương âm thầm lắc đầu, thương thế hồn phách của tiểu nha đầu này quả thật phi thường nghiêm trọng, dẫn tới hồn lực cực kém, do đó không thể khống chế linh lực trong cơ thể một cách tự nhiên được.
Trong mười ngày qua, mình đều đã đem "Lôi Đình Thuật" cơ bản luyện được nhập môn rồi, vốn định chờ sau khi nàng học xong linh thuật nhập môn thường dùng, sẽ lập tức dạy cho nàng loại sơ giai linh thuật này, nhưng không đoán được rằng lại bị mắc kẹt ở một cái thuật Ngự Phong.
Hắn vội vàng dời đi lực chú ý của của nàng, nói "Đúng rồi, nếu không hay là luyện 'Thuật Ẩn Nấp' trước đi, cái đó tương đối dễ dàng một chút. Đợi khi tìm được cảm giác khống chế linh lực, luyện cái khác sẽ dễ dàng hơn."
Tiểu cô nương uể oải gật gật đầu, nói với Hứa Dương "Sư huynh, huynh đi làm việc của mình trước đi, muội cứ tự mình tìm hiểu là được rồi."
Hứa Dương khẽ thở dài, chỉ đoán rằng tiểu cô nương là không muốn để mình nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, vì thế vỗ vỗ bả vai của nàng, đứng thẳng người lên nói "Được rồi, vậy huynh cũng đi tu luyện đây. Chỗ nào muội không hiểu cứ tùy thời tới hỏi huynh."
"Ừm."
Hứa Dương đi ra được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay người lại, dặn dò nói một cách cực kỳ nghiêm túc "Tuyệt đối không được luyện 'Linh Tiễn Thuật', ngàn vạn lần nhớ rõ!"
Tiểu Trà ngượng ngùng gật đầu, "Biết rồi, sư huynh."
Mấy ngày hôm trước Hứa Dương cứ cho rằng Linh Tiễn Thuật không cần lực khống chế linh lực quá mạnh mẽ, cùng lắm thì chỉ là linh tiễn tráng kiện hơn một ít mà thôi, vì thế quyết định bảo tiểu Trà luyện cái này trước.
Lại không nghĩ rằng, uy lực phóng ra linh tiễn của tiểu nha đầu quá lớn, thế cho nên nàng ngay cả phương hướng bắn ra cũng đều không thể khống chế được. Trong lúc nhất thời trong viện lại là địa bàn bắn phá bừa bãi của lĩnh tiễn như một khẩu "Súng sáu nòng".
Nếu không phải Hứa Dương dùng bộ pháp Linh vũ để né tránh, cộng thêm vận khí không tồi, lúc này chỉ sợ đã cần mấy huynh đệ người da đen tới khiêu vũ khiêng hắn lên đường rồi.