Một lúc sau, Vương Lung đi ra từ trong chuồng trại, lấy ra một mảnh mộc bài giao cho Hứa Dương, ân cần nói "Hứa sư thúc, bát giai yêu thú đều cực kỳ nguy hiểm, cho nên đều phải bố trí linh trận bên ngoài lồng sắt trước. Phù bài này chỉ dùng để đóng linh trận, sau khi linh trận đóng lại mới có thể mở cửa lồng ra được. Đương nhiên, bình thường cũng không cần phải mở ra.
"Kỳ thật dưới tình huống bình thường, trong tông môn bắt buộc phải là nơi có Khốn Thú trận, mới có thể được tiếp nhận cao giai yêu thú.
"Có điều với thực lực của Hứa sư thúc, Ngự Dị Điện vẫn là rất yên tâm, nhưng vẫn là thỉnh Hứa sư thúc cần phải cực kỳ cẩn thận, vạn chớ để xảy ra sự cố."
Hứa Dương gật đầu mỉm cười, "Vương sư điệt yên tâm, tuyệt sẽ không có chuyện này."
Hắn thầm nghĩ trong lòng: yêu thú của ta đây chính là tiêu hao phẩm, không dùng được bao lâu sẽ đều biến thành ngu đần hết, nào còn có tinh lực chạy trốn gì nữa chứ?
"Vậy đệ tử an tâm rồi."
Vương Lung lại hàn huyên vài câu, sau khi thật sự không tìm thấy đề tài, lúc này mới mang theo người của Ngự Dị Điện cáo từ rời đi.
Hứa Dương nhìn về phía chuồng trại, trong lòng có chút cảm khái, nhớ lại hồi đó, vì hút một ngụm Lôi Viêm Bì, mình còn phải mỗi ngày chạy tới Thanh Linh Nhai, đem hết các loại ám chiêu thu phục con Hùng Yêu kia.
Mà trước mắt, một con bát giai yêu thú đặt ở trong phòng tùy tiện hút. Quả thực đơn giản chính là một chữ —— Phê!
Có gia hỏa này trong tay, linh lực gì đó còn không phải giống như uống nước máy rồi sao? Ước chừng không dùng đến bao lâu nữa, mình có thể đột phá Luyện Khí Ngũ Trọng rồi.
Về phần trước khi tranh tài tông môn, tu vi của mình có thể đạt tới cái trình độ gì, vậy phải phụ thuộc vào việc có ai tiếp quản nhiệm vụ mà mình đã tuyên bố ngày hôm qua hay không rồi.
Chỉ cần có đầy đủ cao giai yêu thú, Hứa Dương cảm thấy rằng hơn bốn tháng thời gian, mình ít nhất sẽ có thể đột phá đến Luyện Khí Lục Trọng, thậm chí Thất Trọng cũng không phải không có hy vọng.
Trước tiên đem chuyện tu luyện của tiểu Trà an bài tốt, thì sẽ có thể thoải mái mà đi hút con Hổ Yêu kia rồi. Hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy thân ảnh của tiểu cô nương, "Tiểu Trà?"
Không ai đáp lại.
Hứa Dương trước tiên tìm ở trong thạch ốc, không thấy người đâu, không khỏi nhíu mày đi vào trong chuồng trại, "Chạy đi đâu rồi nhỉ? Tiểu Trà!"
Hắn giơ tay đẩy đại môn chuồng trại ra, nhất thời liền sững sờ ở ngay tại chỗ —— chính giữa ngôi nhà gỗ cao lớn, tiểu Trà cầm một cây gậy nhỏ trên tay đang trêu chọc con Tử Vẫn Hổ ở bên trong lồng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, thỉnh thoảng trong miệng cũng phát ra âm thanh "Goàm goàm".
Hứa Dương lập tức kinh hãi toàn thân nổi hết da gà, đó chính là bát giai yêu thú! Tiểu nha đầu ngươi cho là đang trêu một con mèo sao? Không muốn sống nữa rồi à? !
Hắn muốn gọi tiểu Trà lại, nhưng rồi lại lo rằng tiếng la hét sẽ chọc tức con Tử Vẫn Hổ, chỉ đành phải tận lực đặt bước chân nhẹ nhất có thể, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía cái lồng sắt đó, định kéo nàng đi ra.
Hắn vừa mới đi ra được vài bước, thì cây gậy gỗ của tiểu Trà tình cờ chọc đúng vào mũi con Tử Vẫn Hổ, một mặt vui vẻ cười nói "Tiểu hổ, đừng nằm nữa, đứng dậy chơi đi mà."
Tử Vẫn Hổ mới đầu là không muốn để ý tới tên nhân loại nhỏ bé này, nhưng đối phương lại được đàng chân lân đàng đầu, vậy mà lại càng không ngừng giở trò trêu trọc mình.
Phải biết rằng, nếu đặt ở vị trí trước khi nó chưa bị nhốt ở trong nhà tù, thì loại tiểu cô nương choai choai trước mắt này, nếu nó muốn, thì một ngày có thể ăn được hơn ba mươi bốn mươi người!
Rốt cuộc, Hổ Yêu cũng không thể nhịn được nữa, khóe mắt hiện lên một đạo hàn mang, đồng thời móng vuốt phải hóa thành một mảnh hư ảnh, với sức mạnh như khai bia nứt thạch chộp mạnh về phía tiểu Trà từ trong hàng rào lồng sắt.
Hứa Dương trong lòng chợt lạnh toát, một kích của bát giai yêu thú gần trong gang tấc, cho dù cả người tiểu Trà có dùng sắt thép đúc thành kim loại, chỉ sợ cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt!
Hắn theo bản năng triệu ra Thiên Tiêu Châm, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, căn bản không còn kịp nữa rồi...
"Bành" một âm thanh trầm muộn vang lên truyền đến, Hứa Dương chỉ cho là tiểu Trà đã bị đánh bay ra ngoài, vội giương mắt nhìn lên, nhưng khóe miệng lại giật giật.
Chỉ thấy tiểu cô nương vươn tay trái như củ sen non ra, vân đạm phong khinh bắt được hổ trảo to bằng cái nắp nồi, chặn nó ở giữa không trung.
Con Tử Vẫn Hổ hiển nhiên cũng là cực kỳ khiếp sợ, dùng sức liều mạng đập xuống, nhưng lại phát hiện cánh tay nhìn như gầy yếu của tiểu nha đầu kia, vậy mà lại giống như một cự trụ của Optimus vậy, khiến móng vuốt của bản thân nó không thể hạ xuống thêm một chút nào nữa.
Nó cuống quít muốn rút móng vuốt về, nhưng không ngờ hai tay của tiểu Trà như kìm kẹp sắt vậy, nắm chặt lấy móng vuốt của nó, căn bản không rút ra được!
Tiểu cô nương biểu tình cố tình nghiêm túc, quơ quơ hổ trảo trong tay, nói "Không nghe lời! Sao lại có thể tùy tiện bắt người chứ? Không được nha!"
Nàng nói xong, liếc mắt nhìn cự trảo kia, nhưng lại đột nhiên phát hiện đại lục mới, hưng phấn mà liếm liếm lên miếng thịt đệm trên bàn chân con Hổ, vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ, "Oa! Thật là mềm, thật là thoải mái, thật thú vị!"
Nàng vừa cười vừa nhìn con hổ yêu, nói "Thôi bỏ đi, vì phần thịt đệm nhỏ, tha thứ cho ngươi đấy."
Tử Vẫn Hổ nhìn thấy nụ cười vô hại của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh vô tận từ lòng bàn chân lên, liều mạng vặn vẹo thân hình, muốn thu hồi trảo phải, trong lòng chỉ hận bản thân mình vẫn còn chưa tu thành chân yêu, nếu không nhất định chỉ vào cái mũi của nàng chửi ầm lên.
Hứa Dương nhìn thấy tiểu nha đầu đang vuốt ve hổ trảo một cách vui vẻ, khuôn mặt đều phải đen lại, vãi cức! Ngươi đây là đang vuốt mèo đấy à? Ngươi không cảm thấy con mèo này cũng quá lớn một chút rồi sao? !
"Tiểu Trà!" Hắn cuống quít xua tay hô, "Mau tới đây, rất nguy hiểm đấy!"
Tiểu cô nương quay đầu lại mỉm cười với hắn một cái, vẫn không ngừng vuốt ve hổ trảo bằng tay còn lại, "Sư huynh, không sao, nó rât ngoan."
Hứa Dương khẩn trương, vội lại xua tay hô "Đừng nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào yêu thú ấy, cẩn thận nó đánh lén muội!"
"Ơ..."
"Bây giờ buông hổ trảo ra, từ từ chậm rãi lui lại đây."
"Sư huynh, để muội chơi thêm chút nữa đi mà?"
"Không được!"
"Ơ." Tiểu Trà méo miệng, không tình nguyện gật gật đầu, buông hổ trảo ra, lại nói với yêu thú kia, "Tiểu hổ, ta sau này sẽ lại đến tìm ngươi chơi."
Tử Vẫn Hổ cảm kích nhìn về phía Hứa Dương liếc mắt một cái, "Vù" rút móng vuốt về, gắt gao lui vào góc lồng không dám nhúc nhích nữa.
Đợi khi ra khỏi chuồng trại, Hứa Dương quay lại và nói với tiểu cô nương "Huynh biết sức mạnh của muội rất kinh người, nhưng bát giai yêu thú đó là có thể tùy tiện đùa giỡn được sao? Vạn nhất lần nào đó ngươi phản ứng chậm một chút, sinh mệnh sẽ gặp nguy hiểm!"
Tiểu Trà thấy sư huynh rất là tức giận, mân mê góc áo trong tay, cúi đầu nhỏ giọng nói "Sư huynh, muội biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa."
"Vậy thì còn tạm được." Hứa Dương hít một ngụm khí, chỉ vào trong viện, nói, "Trước tiên muội tiếp tục tu luyện công pháp nhập môn, huynh đi một chút rồi sẽ quay về."
Tiểu Trà hỏi "Sư huynh muốn đi làm cái gì a?"
"Tìm người gia cố viện một chút..."
Hắn đang nói, chợt nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng của đệ tử đón tiếp khách, "Hứa sư thúc, Lăng sư tỷ của Trọng Lôi Phong cùng Tống sư đệ của Thực Viêm Phong cầu kiến."
Là Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam sao? Hứa Dương ánh mắt lộ ra sắc mặt vui mừng, vội mở cửa viện ra, nói với hai người "Các ngươi trở về từ khi nào thế?"
Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam vội khom mình hành lễ, "Đệ tử gặp qua Hứa sư thúc."
"Haizz, người một nhà khách khí cái gì chứ." Hứa Dương cười xua tay, "Mau, mau vào đi."
Hai người vào trong viện, Hứa Dương kêu bọn họ ngồi xuống bàn gỗ, tiểu Trà cực kỳ nhanh mắt bưng nước trà lại.
Lăng Nguyệt thấy tiểu cô nương này ở trong viện Hứa sư thúc trông bộ dáng có vẻ rất quen thuộc, không khỏi hiếu kỳ nói "Hứa sư thúc, vị này chính là?"
------------------------------------------------
Hứa Dương cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ và theo dõi, nếu quý vị thấy hay thì hãy like, ủng hộ hoặc đề cử đẩy kim phiếu để giúp Hứa Dương tu luyện được nhanh hơn. Tại hạ xin cảm tạ! Mãi yêu