Chương 234: Thiếu Nữ Kho Báu

Đến cuối giờ chiều, Hứa Dương đã lần thứ hai đem quyển nhập môn giảng lại chi tiết xong, mỉm cười nhìn về phía tiểu Trà, "Muội đã hiểu rõ chưa?"

Hắn lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng vang "Phốc", một đạo linh lực cực kỳ ngưng thực từ giữa cổ tay nhỏ nhắn của tiểu Trà mạnh mẽ phun ra, bay sát qua bên tai hắn.

Hứa Dương hoảng sợ, xoay người nhìn lại, cây bách cổ ở phía sau hắn bị bắn ra một cái lỗ to bằng cái bát, sâu hơn ba tấc.

Á đù, Lục Mạch Thần Kiếm sao? ! Hắn quay đầu, giật mình nhìn tiểu Trà, tiểu nha đầu này lần đầu tiên tu luyện công pháp, thế nhưng có thể phóng ra được linh lực ra ngoài!

Hắn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cũng may đây chỉ là linh lực đơn thuần, lực phá hoại không lớn, nếu là dùng nó thúc dục "Thuật Linh Tiễn" gì đó phóng xuất ra, thì cái lỗ tai của chính mình có thể sẽ bị lột bỏ một nửa rồi...

Tiểu Trà cũng là hoảng sợ, vội la lên "Sư huynh, huynh không sao chứ?"

"Không sao." Hứa Dương xua tay, lại hỏi, "Vừa nãy muội đây là làm như thế nào vậy?"

"Ta cũng không biết," tiểu Trà nhớ lại một chút, "Hình như là vận chuyển công pháp tới Liệt Thiếu huyệt, sinh thành cỗ sức mạnh quá mức cường đại kia, muội khống chế không được, liền..."

Hứa Dương nhíu mày suy nghĩ, tiểu Trà hôm nay tư chất thực sự kinh người, với thực lực bây giờ của chính mình, đều không thể phóng xuất ra một đoàn linh lực lớn như vậy. Có điều dựa theo lời nàng nói, dường như sức khống chế đối với linh lực phi thường kém, ngay cả hướng đi của linh lực trong cơ thể đều không khống chế được.

Hắn bỗng nhiên vỗ đùi, sư phụ từng nói qua, Tu Linh giả là dựa vào hồn lực để khống chế linh lực, bản thân mình chính là bởi vì hồn lực cường đại, mới có thể đủ tinh tế khống chế "Mê tâm" không làm tiêu tan bay tản mát ra.

Mà hồn phách tiểu Trà trọng thương, hồn lực khẳng định cực kỳ yếu, hơn nữa linh lực trong cơ thể nàng hùng hậu dị thường, tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng không khống chế được.

Hắn lại hỏi tiểu Trà nói "Sự xung kích một chút vừa rồi kia có khiến cho kinh mạch của muội bị thương không?"

Tiểu cô nương vặn vặn cổ tay, lắc đầu nói "Hình như không sao."

Hứa Dương nhẹ nhàng thở ra, chợt bật cười, tiểu nha đầu này có thể dùng tay không bẻ gãy "Thôn Sơn Sái", cường độ của gân cốt da thịt đều không thể tưởng tượng được, sao lại bị một chút linh lực xung kích làm bị thương được chứ?

Vì thế hắn nói với tiểu Trà "Muội tận lực giảm bớt lượng sinh thành linh lực, cứ làm từ từ, càng chậm càng tốt. Linh lực do muội vận chuyển một vòng vận công sinh ra, còn hơn người khác vận công mười mấy vòng, cho nên không cần sốt ruột."

Tiểu cô nương gật đầu, ngọt ngào cười nói "Ừm, muội nghe sư huynh là được."

Hứa Dương lại đem quyển 《 Huyền Thiên Kinh 》 nhập môn giảng lại cho nàng một lần nữa, rồi để nàng tự thực hành luyện tập, còn bản thân mình thì chạy trốn ra phía sau phòng ở, chỉ để lại một câu, "Có chỗ nào không hiểu cứ hỏi lại huynh."

"Rõ, sư huynh."

Thỉnh thoảng lại có tiếng vang "Phốc phốc" từ tiền viện bên kia, mang theo khí tức nguy hiểm. Hứa Dương hít một khẩu khí, ngồi thiền ở khoảng đất trống phía sau nhà, bày ra chiêu thức mở đầu của Thiên Vận Triền Tâm Công, cũng bắt đầu vận chuyển lên công pháp.

Không biết qua bao lâu, Hứa Dương chậm rãi mở mắt ra.

Trong trận chiến trên Thanh Dương lĩnh, hắn đã hút được một lượng lớn tinh hoa Linh Nguyên từ trên người ba hắc y nhân kia, trải qua luyện hóa của ban ngày, làm tu vi của hắn lại tiến đến gần hơn không ít tới Luyện Khí Ngũ Trọng.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, hẳn là đã qua giờ sửu, trong viện im ắng, xem ra tiểu Trà đã đi về rồi.

Hắn đứng dậy hoạt động tứ chi một chút, cảm nhận được linh lực dư thừa bên trong cơ thể, cất bước hướng về phía phòng ở đi vào tiền viện, đưa mắt nhìn lại nhất thời lắc đầu cười khổ.

Mấy cây trong viện đều là các vết thương lồi lõm, trên tường thạch ốc cũng lấp đầy "Hố bom", ngay cả cửa viện cũng đều bị bắn ra mấy cái lỗ thủng xuyên thấu.

Đây nào phải là một tiểu cô nương chứ, quả thực chính là Godzilla hình người!

"Xem ra, phải dựng riêng cho nàng một phòng luyện công, bằng không viện này sẽ không trụ được trong mấy ngày..."

Sáng sớm hôm sau, tiểu Trà làm theo sự phân phó của Hứa Dương tiến vào trong viện của hắn để tiếp tục chuẩn bị tu luyện.

Đợi khi vào cửa viện, nàng cũng là mặt cười ửng đỏ, đêm qua khi rời đi, trời tối mịt không nhìn rõ, lúc này mới phát hiện, tiểu viện vậy mà lại bị chính mình "Phá hoại" bem thành bộ dáng như thế này.

Nàng lè lưỡi, nắm lấy góc quần áo, nhỏ giọng nói "Sư huynh, viện này của huynh... Muội giúp huynh tu sửa lại một chút nhé."

"Không sao." Hứa Dương hào khí xua tay, trong lòng nói rận nhiều không ngứa nợ nhiều không trả, cũng đã thành bề mặt của mặt trăng rồi, còn quan tâm bao nhiêu lỗ nữa chứ?

"Ăn chút điểm tâm trước đã, sau đó tiếp tục tu luyện." Hắn phân phó nói, "Cố hết sức nhanh chóng hoàn thành một vòng vận công vận chuyển công pháp."

Tiểu Trà gật đầu, rồi sau đó hỏi nói một cách rất cẩn thận "Sư huynh, huynh nói 'Một vòng vận công', có phải dựa theo yêu cầu công pháp, khu động linh lực đi qua tất cả kinh mạch trên người, cuối cùng đem linh lực đưa về bụng hay không? Ờ, chính là đan điền."

Hứa Dương nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên dự cảm "Không ổn", gật đầu nói "Không sai."

Tiểu Trà lập tức vui vẻ cười nói "Vậy muội tối hôm qua cũng đã vận chuyển được một vòng vận công rồi!"

Trời đ-! Hứa Dương thái dương chảy ra mồ hôi, tiểu nha đầu này quả thực chính là yêu nghiệt a! Trong thời gian có nửa ngày, đã luyện xong quyển 《 Huyền Thiên Kinh 》 nhập môn rồi? !

Hắn lập tức nhớ tới Trầm Thiên Mục từng nói qua, trước kia tiểu Trà rất có thể đã tu luyện qua linh lực, chỉ là tự mình không nhớ rõ mà thôi, trong lòng lúc này mới thoải mái. Người từng có nền tảng tu linh, khi luyện thêm công pháp khác tự nhiên như ngựa quen đường cũ vậy, có thể có loại tốc độ khủng bố này ngược lại cũng rất bình thường.

Nhưng mà, một nghi vấn khác lại xuất hiện —— nếu nàng từng tu luyện qua linh lực, tại sao khi tra xét tu vi của nàng, gần như không cảm nhận ra được phản chấn linh lực, hiển nhiên tu vi cực thấp, nhiều nhất cũng chỉ là trình độ Luyện Khí nhập môn.

Thôi bỏ đi, hắn lắc đầu, ngay cả sư phụ cũng chưa nhìn ra được nguyên nhân vì sao, thì mình cũng không cần phải bận tâm đến việc này. Dù sao cũng là thiếu nữ kho báu trời giáng xuống là được rồi. Dựa theo tốc độ tu luyện của nàng, tranh tài tông môn lần này đừng nói trong số đệ tử mới không người có thể địch, cho dù đặt ở bên trong số đệ tử cũ, chỉ sợ cũng có thể xếp hạng hàng đầu!

Hai người ăn điểm tâm xong, Hứa Dương dựa định trước tiên kêu tiểu Trà củng cố lại một chút công pháp nhập môn, ngày mai, ngày kia sẽ bắt đầu dạy nàng linh thuật.

Với trình độ linh lực hùng hồn của nàng, cho dù thi triển Hỏa Đạn Thuật, vậy thì khẳng định uy lực cũng là kinh thiên động địa.

Tiểu Trà bỗng nhiên chỉ vào giữa không trung, có chút giật mình hô nói "Sư huynh, huynh nhìn xem đó là cái gì?"

Hứa Dương giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc thuyền Ngọc Không từ phía tây chậm rãi bay tới, bên trên dường như còn có một cái lồng sắt màu đen rất lớn.

"Ồ? Hình như là Ngự Dị Điện đưa con Tử Vẫn Hổ đó đến đây."

Quả nhiên, sau một lát thuyền Ngọc Không đó dừng ở trong viện của hắn, Vương Lung nhảy xuống từ trên "Bè trúc" kia một cách quen thuộc, ánh mắt đảo qua thạch ốc và cây bách trong viện, ý cười ân cần trên mặt nhất thời cứng đờ lại, thầm nghĩ trong lòng: thôi bỏ mẹ rồi! Sẽ không phải là tối hôm qua Hứa sư thúc lại bị ám sát đấy chứ?

Hứa Dương tiến lên chắp tay nói "Làm phiền Vương sư điệt rồi."

Vương Lung nhìn thần sắc hắn tự nhiên, lúc này mới yên lòng, vội khom người hoàn lễ, "Đệ tử bái kiến Hứa sư thúc. Đệ tử đem yêu thú đưa tới cho ngài."

Hứa Dương chỉ vào chuồng trại, "Còn phải phiền các ngươi đem nó vào trong đó cho ta."

"Không phiền, không phiền." Vương Lung ân cần cười nói, lập tức chỉ huy mấy tên đệ tử khác, cùng nhau chuyển cái lồng sắt to lớn kia.

Tiểu Trà cũng nhìn chằm chằm vào con Tử Vẫn Hổ ở trong lồng, trong mắt tỏa ánh sáng, gắt gao đi theo phía sau mấy người, cùng nhau đi vào bên trong chuồng trại.