Hứa Dương gật đầu, nói "Sư phụ đối nhân xử thế khoan dung nhân hậu, rất khiêm tốn, ngươi nhập vào môn hạ của nàng khẳng định sẽ không hối hận."
Tiểu Trà lại cẩn thận xác nhận một lần, "Vậy ta không cần phải lưu lại ở đây tu luyện cùng với Trầm sư tôn."
Trầm Thiên Mục vội vàng nói "Không cần, trước mắt sẽ do sư huynh ngươi dạy cho ngươi là được."
Nàng nói xong lại lấy ra một miếng "Sản Tệ" màu đồng cổ hình chữ nhật, đưa đến trước mặt tiểu Trà, "Cái miếng 'Thương Nhai Tiên Tệ' này chính là do ta lần này khi đi ra ngoài lịch luyện đoạt được. Đây chính là thượng phẩm linh văn khí loại cưỡi đi, một ngày có thể cưỡi đi được trên ngàn dặm.
"Rất nhiều sư thúc sư bá tông môn đến cầu lấy giúp cho con cháu các nàng, ta cũng không lỡ đưa, hôm nay coi như làm lễ tặng bái sư cho ngươi!"
Hứa Dương một bên cười nói "Sư phụ, người cũng đủ bất công đấy, năm đó khi đệ tử bái sư, vẫn chỉ là trung phẩm linh văn khí."
Trầm Thiên Mục sắc mặt lại là đỏ lên, "Khụ, cái này là do đúng lúc trên người có mà...
"Hứa Dương, con đi giúp tiểu Trà bưng một ly trà bái sư."
"Haizz, trước kia gọi người ta ngon ngọt thế, bây giờ lại có mới nới cũ, liền sửa thành gọi là Ngưu phu nhân nhá." Hứa Dương nhếch miệng nói thầm một câu, xoay người đi vào thạch ốc của sư phụ, pha trà đi ra, giao cho tiểu Trà.
Tiểu cô nương cố gắng che dấu biểu tình không tình nguyện, dựa theo lời Hứa Dương nói, đem chén trà kia quỳ dâng lên cho Trầm Thiên Mục, sau đó là niệm một tràng dài những lời sáo rỗng.
Người sau vui vẻ rạo rực tiếp nhận nước trà uống một hơi cạn sạch, đem tiểu Trà nâng dậy, "Được, được rồi! Ông trời đối đãi với ta không tệ, Trầm Thiên Mục ta cuối cùng cũng có một đồ đệ tư chất có thể ngạo mạn với cả tông môn!"
Tiểu Trà lăn qua lộn lại nhìn Thương Nhai Tiên Tệ trong tay, tò mò hỏi Hứa Dương nói "Hứa Dương ca ca..."
Trầm Thiên Mục lập tức uốn nắn nói "Này, sau này phải xưng hô là đại sư huynh."
Tiểu Trà liền sửa lại, "Đại sư huynh, miếng đồng nhỏ này dùng như thế nào a?"
Hứa Dương tiếp nhận "Miếng đồng" đại khái giảng giải một phen cho nàng, rồi sau đó chú nhập vào trong đó chút ít linh lực, Thương Nhai Tiên Tệ phình to ra dài đến một trượng, treo ở giữa không trung.
"Muội xem, cùng loại với 'Truy Vân Quyển' của huynh, có thể chở muội chạy đi, không phí chút khí lực nào."
Tiểu Trà lập tức có vẻ tràn ngập sự hứng thú, "Để muội thử một chút xem sao được không?"
Hứa Dương thu hồi Thương Nhai Tiên Tệ giao cho nàng, tiểu cô nương lập tức học theo, niết ở trong tay khẽ quát một tiếng, lại phát hiện không có biến hóa gì...
Trầm Thiên Mục lúc này mới nhớ tới, tiểu đồ đệ này bất luận linh thể có nghịch thiên như thế nào, bên ngoài rõ ràng vẫn là còn chưa đạt trình độ Luyện Khí nhập môn, lấy đâu ra linh lực kích phát linh văn khí chứ?
Nàng ho nhẹ một tiếng, "Thứ này chỉ sợ con tạm thời vẫn còn chưa thể dùng được, có điều với thiên phú của con, khẳng định sẽ rất nhanh có thể luyện ra linh lực."
Thiếu nữ đơn giản có chút ghét bỏ nói "Còn tưởng rằng là một thứ rất lợi hại, lại không dùng được..."
Nàng đem "Miếng đồng" kia đưa cho Hứa Dương, "Có điều đại sư huynh có thể sử dụng được, trước hết để ở chỗ của huynh đi."
Hứa Dương bất đắc dĩ lắc đầu, bản thân mình đã có Truy Vân Quyển rồi, lấy cũng vô dụng a. Thôi bỏ đi, chờ sau khi nàng Luyện Khí nhập môn trả lại cho nàng là được.
Trầm Thiên Mục lại nghĩ tới chuyện tiểu Trà mất đi trí nhớ, nàng hiện tại chính là cực kỳ để bụng đối với tiểu đồ đệ này, lập tức nghiêm túc nói "Hứa Dương lúc vừa nãy con nói có thể là hồn phách bị thương, tuyệt không thể coi thường được, ta đây sẽ mang con đi tới chỗ Dư sư thúc. Nàng tinh thông y đạo, khẳng định có thể nghĩ cách chữa khỏi được cho con."
Nàng đang định lấy ra ngọc bay, chợt nghe ngoài viện có người cao giọng nói "Trầm sư thúc, một canh giờ đã đến, ngài phải đi cùng đệ tử lên đỉnh núi rồi."
Hứa Dương kinh ngạc nói "Sư phụ, người đi lên đỉnh núi làm gì?"
"Khụ," Trầm Thiên Mục lúng túng nói, "Chưởng môn phạt ta ở đỉnh núi tự bế quan hối lỗi ba tháng."
"Hả? Đây là vì sao?"
Trầm Thiên Mục nắm chặt tay cả giận nói "Khi ta lịch luyện trở về, chợt nghe nói rằng Tào Sam cùng tiểu tử họ Tả kia làm nhục con ở ngay chỗ sơn môn, còn hạ sát thủ đối với con. Ta tức quá, liền đi tìm họ Tào đánh nhau một trận, lúc này mới bị tông chủ trách phạt."
"Tìm Tào Sam đánh nhau?" Hứa Dương trong lòng rất là cảm động, sư phụ đối chính mình kia thật sự là không có gì để nói, vội hỏi, "Vậy người không bị thương đấy chứ?"
Trầm Thiên Mục lộ ra vẻ đắc ý, vỗ vỗ ngực, nói "Yên tâm, bên trong tông môn, ngoại trừ tông chủ cùng mấy vị trưởng lão ra, thì không có mấy người là đối thủ của sư phụ con, Tào Sam kia còn kém xa lắm.
"Ta nói với con a, tên kia bị ta truy đánh hơn phân nửa cái đỉnh núi, đó là đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập, ngay cả răng cũng đều rớt hai cái..."
Một bên tiểu Trà lôi kéo Hứa Dương, liếc Trầm Thiên Mục thấp giọng nói "Đại sư huynh, không phải huynh nói sư phụ chúng ta khoan dung nhân hậu, rất khiêm tốn, tại sao muội lại cảm thấy rằng nàng hình như có chút hung ác..."
"Ờ, trước tiên không nói đến việc này nữa." Trầm Thiên Mục nhanh chóng bảo hộ hình tượng "Khoan dung nhân hậu" của chính mình, "Chúng ta trước tiên đi tìm Dư sư thúc."
Nàng lại quát nói ra ngoài viện "Các ngươi giục cái gì mà giục chứ? ! Ta mang đồ đệ đi chữa thương, cũng không chậm trễ bao lâu!"
Đệ tử Phụng Luật Điện ngoài viện hiển nhiên không dám trêu chọc nàng, thưa dạ nói "Ơ, được... Trầm sư thúc có việc bận cứ làm, đừng đến quá trễ là được..."
"Biết rồi, lải nhải lắm!"
Tiểu Trà thè lưỡi, "Đại sư huynh, huynh thực sự không gạt muội đấy chứ?"
"Thật!" Hứa Dương cùng Trầm Thiên Mục lập tức trăm miệng một lời nói.
Trầm Thiên Mục ngoài miệng quát tháo, kì thực cũng không dám trì hoãn. Nàng đem hai đồ đệ đưa đến chỗ Dư Hi, đơn giản trình bày lại tình huống, rồi dặn dò Hứa Dương nói "Đợi lát nữa Dư sư thúc chẩn trị cho tiểu Trà xong, con cứ bảo Lý Ca mang nàng đi Vụ Đức Điện đăng ký vào danh sách."
"Vâng"
Sau khi giao xong mấy cái việc vặt này, Trầm Thiên Mục liền ngâm nga một giai điệu nhỏ, vui vẻ quay trở lại đỉnh núi tự đi bế quan hối lỗi.
Dư Hi bên này còn lại là cẩn thận bắt mạch cho tiểu Trà, lại dùng các loại linh văn khí khám bệnh để tra xét mấy lần, không khỏi lông mày nhăn lại, "Quả thực không thể tưởng tượng nổi..."
Hứa Dương vội hỏi nói "Dư sư tổ, tình hình của nàng như thế nào?"
Dư Hi khẽ lắc đầu, "Hồn phách của nàng tổn thương rất nặng... Xác thực mà nói, đã là phá thành mảnh nhỏ rồi. Dưới tình huống bình thường, bị thương nặng như vậy, là tuyệt đối không thể lưu lại được mạng."
Hứa Dương kinh hãi, "Tại sao lại như vậy? !"
Tiểu Trà cũng là sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Dư sư tổ, ta đây còn có thể cứu được không?"
Dư Hi nói "Các ngươi đừng vội. Trước kia ta gặp qua được một đệ tử tông môn, cũng là tình huống cùng loại. Là do nàng khi đang tu luyện hồn lực đến chỗ quan trọng nhất, bị người ngoài cố ý quấy nhiễu, làm cho hồn phách vỡ vụn, chỉ là không nghiêm trọng bằng tiểu nha đầu này thôi."
Hứa Dương lập tức ngẩn ra, chẳng lẽ nói, ngày đó tiểu Trà đang tu luyện hồn lực, vừa đúng lúc dị cảnh sụp đổ, đem nàng đập trúng, lúc này mới làm cho hồn phách của nàng bị trọng thương sao?
Hắn cảm thấy tự trách sâu sắc, một tiểu cô nương thiên tư trác tuyệt như vậy, có thể còn là con cháu của một đại thế gia nào đó, lại đen đủi ở trong tay mình...
Tiểu Trà làm như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, cũng an ủi nói "Đại sư huynh, đây có lẽ là tai họa mà mạng muội đáng phải nhận. Trước mắt có Dư sư tổ ở đây, chắc chắn sẽ có biện pháp chữa khỏi được!"
Dư Hi nghe thấy vậy mặt lộ vẻ khó xử, "Hồn phách chính là căn cơ của con người, căn cơ mà bị thương là phiền toái nhất."
Hứa Dương vội nói "Dư sư tổ, còn có cái biện pháp nào khác có thể cứu được không?"
"Đan dược trị liệu hồn phách bị thương ngược lại là có tồn tại, chỉ là cực kỳ trân quý. Chỉ là những tài liệu cần thiết để luyện chế đan dược này, muốn tìm ra được cũng đều không phải chuyện dễ dàng..."