Thanh Dương tông loại tiểu tông phái này không có các loại công cụ như ngọc bay để thay thế cho việc đi bộ, đoàn người phải đi một lúc lâu, mới rốt cuộc tới được dịch quán nơi đón tiếp khách.
Lại có một tên đệ tử từ trong dịch quán đi ra, đơn giản hỏi qua tình huống, liền đem đám người Hứa Dương đi vào trong viện, chắp tay nói "Lúc này sắc trời đã tối muộn, còn thỉnh chư vị trước tiên nghỉ ngơi ở chỗ này. Chờ ngày mai sáng sớm, ta sẽ mang chư vị đi bái kiến chưởng quản hình luật sư tôn."
Hứa Dương chắp tay hoàn lễ, "Vậy vất vả rồi."
Thanh Dương tông tuy là không lớn, nhưng nơi tiếp đón khách vẫn còn khá rộng rãi thoải mái hơn khách điếm tầm thường rất nhiều.
Đệ tử tiếp khách kia chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một gian phòng, Hứa Dương vội vàng từ chối nói "Tù nhân này vẫn còn cần phải có người trông giữ, chỉ cần ba gian là được."
Đệ tử tiếp khách gật đầu, đem một trong hai gian khóa lại, nói một tiếng, "Xin hãy cứ tự nhiên." Rồi sau đó liền xoay người rời đi.
Vương Chí Tiên nhíu mày nói "Người này cũng quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đi, nói chuyện lạnh như băng, ngay cả một bát trà cũng không mang lên."
Hạng Tinh lôi kéo nàng, nói "Đã trễ thế này, ai còn uống trà? Nhất định người ta cũng mệt nhọc rồi, ngươi bớt nói hai câu đi."
Chợt, nàng áp giải Khúc Hâm vào trong phòng bên trái nhất, Vương Chí Tiên cũng theo sau đi vào.
Hứa Dương duỗi eo một cái, cuối cùng cũng bình an tới được Thanh Dương tông, có đệ tử Thanh Dương tông ngày đêm tuần tra trên núi, đêm nay mình có thể ngủ yên rồi.
Hắn chỉ vào phòng ở phía bên phải nói với tiểu Trà "Mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai chờ sau khi xong việc bàn giao Khúc Hâm, ta sẽ đi tìm cao thủ y thuật của Thanh Dương tông, khai mấy viên đan dược có tác dụng hỗ trợ khôi phục trí nhớ cho ngươi."
Tiểu cô nương đứng ở tại chỗ do dự một lát, nhíu mày lại, có chút chần chờ thấp giọng nói với Hứa Dương "Hứa Dương ca ca, tại sao người ở đây phải buộc một sợi dây ở sau đầu?"
"Phía sau đầu? Buộc dây?" Hứa Dương nhìn về phía bóng dáng tên đệ tử tiếp khách vừa rồi, cũng đã không nhìn thấy rõ, vì thế cười nói, "Ta cũng không để ý lắm, các nàng đều buộc bím tóc sao?"
Tiểu Trà lắc đầu, thần sắc khẩn trương nói "Không phải kiểu buộc bím tóc như thế, là..."
Nàng vuốt thẳng một lọn tóc sau đầu, "Trông như thế này."
"Ừm?" Hứa Dương kinh ngạc nói, "Không nhìn thấy tóc các nàng vểnh lên a."
"Không phải tóc." Tiểu Trà nói, "Là một sợi tơ màu xám rất mảnh, dài."
Nàng quay đầu nhìn về phía đỉnh núi Thanh Dương lĩnh, "Những đường dây đó đều được kết nối với nơi đó."
Hứa Dương nhất thời biến sắc, từ sau đầu nối thẳng lên đến đỉnh núi? Sao mà dài vậy? ! Mẹ kiếp!
Hắn không khỏi lưng lạnh cả người, cười gượng nói "Tiểu Trà, bây giờ cũng đã khuya rồi, chớ kể chuyện kinh dị nữa."
"Không phải kể chuyện, là thật!" Thiếu nữ lo lắng nói, "Từ khi vào núi bắt đầu, gặp phải năm người đều có một sợi dây."
Hứa Dương nhíu chặt lông mày, nghĩ đến việc tiểu Trà có thể nhìn thấy được các loại Linh Nguyên thiên địa, linh lực, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm bất hảo.
Hắn lôi kéo tiểu Trà lặng lẽ đi vào cửa dịch quán, qua ánh đèn, hắn nhìn thấy đệ tử tiếp khách vẫn đang ngồi trong chòi cạnh cửa.
Hắn chỉ vào người nọ, nhỏ giọng hỏi "Ngươi nhìn rõ xem, sau đầu nàng có không?"
Tiểu Trà gật đầu, nhấc tay chỉ hướng lên phía trên bên trái, "Chạy thẳng về phía bên kia."
Hứa Dương lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra vẫy vẫy nơi tiểu cô nương đang chỉ, nhưng không động vào bất cứ thứ gì.
Tiểu Trà nhẹ giọng nói "Hứa Dương ca ca, tay ngươi đã xuyên qua sợi chỉ đó rồi."
Hứa Dương âm thầm nhíu mày, nếu là tiểu nha đầu bị ảo giác thì cũng thôi đi, nhưng nếu là thực sự có sợi dây như vậy, vậy thì tình huống có thể còn có chút kỳ quái rồi.
Hắn nhìn đệ tử Thanh Dương tông trong phòng, suy tư một lát, phân phó tiểu Trà đứng ra xa một chút, rồi sau đó đi nhanh vào phòng.
Đệ tử tiếp khách kia đứng dậy, ngây ra nói "Hứa sư thúc có gì phân phó?"
"À, ta khát nước." Hứa Dương cố ý nói một cách thô lỗ, "Các ngươi ở đây ngay cả một ấm trà cũng không lấy cho."
"Ồ, Hứa sư thúc chờ chút, đệ tử này liền đi lấy."
Hứa Dương nhìn trộm nàng, cũng đột nhiên đồng tử co rụt lại, chỉ thấy dưới ánh đèn nhìn thấy một mảng màu tím sẫm trên xương quai xanh của người nọ.
Một từ ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn —— Thi ban(*)!
Hắn lật tay triệu ra Thiên Tiêu Châm, giấu ở trong tay áo, tay còn lại giả vờ thản nhiên vươn về phía người nọ, "A, sư điệt trên mặt có con muỗi..."
Khoảnh khắc lòng bàn tay lướt qua dưới mũi đối phương, hắn đột nhiên run hết cả người lên, ối vãi cức! Không còn thở! !
Đã chết rồi? !
Mẹ kiếp là một người chết? !
Vẫn còn biết nói biết cử động biết châm trà? ! !
Hứa Dương chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, trên thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, theo bản năng thối lui về phía cửa phòng, đồng thời run giọng nói "Ê, này, thôi bỏ đi! Thôi, thôi không cần uống trà nữa, không phiền toái ngươi nữa. Ta đi ngủ đây..."
Đệ tử tiếp khách kia xoay người lại, gật đầu với hắn, "Ồ, Hứa sư thúc đi thong thả."
Hứa Dương ra khỏi phòng, lại nhìn chằm chằm bóng dáng của người đó, rồi đi về phía sau hơn mười bước rồi đột ngột quay người lại, kéo tiểu Trà chạy về phòng mình.
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện khi lên núi đêm nay có cái gì đó không đúng lắm —— cho dù bất luận ở nơi nào, thì những nữ đệ tử trẻ tuổi kia đều sẽ liếc mắt nhìn mình, nhất cử nhất động đều phải tỏ vẻ nhã nhặn xum xoe. Mà những "Nữ đệ tử Thanh Dương tông" này khi nhìn thấy hắn, ai cũng đều bình tĩnh một cách dị thường, giống như các nàng đều là "Lesbian" bình thường vậy.
Đương nhiên, nếu các nàng đều là người đã chết, thì cũng có lý!
Hắn gõ cửa phòng của Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên, lôi kéo tiểu Trà vào nhà, rồi sau đó một tay đóng chặt cửa lại, tựa vào trên cửa há to mồm thở hổn hển.
Vương Chí Tiên vừa nhìn thấy Hứa Dương, đầu tiên là theo bản năng liếm liếm khóe miệng chảy ra nước miếng, sau đó mới kinh ngạc hỏi "Hứa sư thúc, ngài đây là làm sao vậy?"
Hứa Dương dùng sức nuốt nước bọt, đem giọng nói ép tới cực thấp, "Đệ tử Thanh Dương tông vừa rồi mang chúng ta tới đây, là một người đã chết!"
"Hả là ý gì? Người đã chết?" Vương Chí Tiên ngẩn người, "Ngài gặp ác mộng rồi?"
Hứa Dương xua tay, vội nói "Tiểu Trà nói, nàng nhìn thấy phía sau đầu của tất cả mọi người trên Thanh Dương lĩnh đều có một sợi dây, ta đã đi dò xét thử qua người nọ, phát hiện nàng đã không còn thở, hơn nữa trên người còn có thi ban hiện lên..."
"Điều, điều này sao có thể?" Vương Chí Tiên cũng bắt đầu phát run.
Hạng Tinh tuy là sắc mặt trắng bệch, nhưng miễn cưỡng coi như trấn định, nhíu mày nói "Hứa sư thúc, đệ tử từng xem qua ở trong điển tịch, có một loại tà pháp, lấy linh lực khống thi, khiến nó hành tẩu nói chuyện với nhau như người bình thường."
Hứa Dương trầm giọng nói "Ngay cả đệ tử ngoài sơn môn cũng đều là người đã chết... Chẳng lẽ nói, Thanh Dương lĩnh đã bị người đồ sát, rồi sau đó dùng khống thi thuật để ứng phó chúng ta sao?"
Trong phòng mấy người hai mặt nhìn nhau, đều là mồ hôi lạnh ứa ra.
Hứa Dương mở hé khe cửa ra, liếc nhìn bên ngoài, sau đó quay đầu nói "Nếu là như vậy, thì tình cảnh của chúng ta đây là cực kỳ nguy hiểm."
Tiểu Trà khẩn trương nhìn về phía hắn nói "Hứa Dương ca ca, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?"
"Đi!" Hứa Dương quyết đoán nói, "Lập tức bước đi! Chờ trở về Huyền Hoa tông, lập tức báo cáo lại sự dị thường ở nơi này với tông môn!"
Hạng Tinh cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa, "Nhưng nếu là bị các nàng phát hiện, chỉ sợ..."
Hứa Dương xua tay nói "Ta biết một loại thuật Ẩn Nấp, chắc chắn sẽ không bị người nhìn thấy được."
Hắn lại chỉ chỉ vào Hải Yến trên vai, "Ta đi dò đường ở phía trước, nếu không có tình huống gì, sẽ bảo yêu thú của ta nói cho các ngươi, các ngươi theo sát mà đến. Sau đó ta lại đi thăm dò một đoạn. Cứ làm như vậy rồi chậm rãi đi, hẳn là có thể thoát thân."
Chú giải: (*)Thi ban: Là do sự ngừng lưu thông máu sau khi chết, hệ thống tim mạch thiếu sức mạnh và sự tích tụ của máu ở phần dưới của tử thi dọc theo mạng lưới các mạch máu. Kết quả của các mạch máu rỗng ở phần trên của tử thi và tắc nghẽn ở phần dưới của tử thi. Các mao mạch và tiểu tĩnh mạch ở phần dưới của tử thi chứa đầy máu. Các đốm màu đỏ sẫm đến tím sẫm xuất hiện qua da. Những đốm này bắt đầu có màu đục và vón cục, rồi cuối cùng dần dần hình thành vảy, đó là thi ban.