Chương 212: Thi Sơn Biển Máu

Vương Chí Tiên lập tức gật đầu, "Chuyện đó không nên để quá muộn, chúng ta lập tức rời đi!"

Nói xong, nàng một tay mở cửa phòng ra, thăm dò nhìn thoáng qua phía ngoài, phất tay nói "Không có ai, mau!"

Hứa Dương lại bước nhanh đi qua, đem cửa đóng lại một lần nữa, cài chốt, rồi sau đó chỉ vào cửa sổ,, thấp giọng nói "Từ chỗ đó đi."

"Đúng, đúng." Vương Chí Tiên lại gật đầu, "Vẫn là Hứa sư thúc suy nghĩ chu toàn."

Hứa Dương dẫn đầu nhảy ra ngoài cửa sổ, thi triển thuật Ẩn Nấp, đồng thời lấy ra phù Tiên Vụ, chú nhập linh lực vào.

Rồi sau đó, hắn nhìn xung quanh một cách cẩn thận, xác định chắc chắn rằng không có dấu hiệu "Người", lúc này mới đi kiểu mèo eo lướt về phía trước, ẩn bên cạnh một cây cổ thụ sau dịch quán, lại thăm dò quan sát.

Trong phòng mấy người chỉ nhìn thấy thân hình Hứa sư thúc nhoáng lên một cái, liền nháy mắt không còn bóng dáng, đều là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, "Hứa sư thúc sử loại bí thuật nào vậy? Vậy mà lại biến mất ngay ở trước mắt chúng ta!"

Hạng Tinh nhỏ giọng nói "Ta thấy tư thế bấm niệm pháp quyết của hắn có chút giống thuật Ẩn Nấp, nhưng khẳng định là một loại phương pháp ẩn nấp cao minh hơn."

Khúc Hâm càng là khiếp sợ hơn, thầm nghĩ: cái này so với thuật Ẩn Nấp của mình cao minh hơn không biết bao nhiêu, chẳng những không cần bóng tối để có thể ẩn nấp, mà hành động còn tự nhiên. Khó trách hắn tối hôm qua nói cho dù là không có tiểu cô nương kia, cũng có thể đem mình tìm ra, thì ra hắn vậy mà lại là một cao thủ tông sư đi theo con đường ẩn nấp.

Tiểu Trà cũng nắm chặt nắm tay, thần sắc khẩn trương lẩm bẩm nói "Hứa Dương ca ca ngàn vạn lần phải cẩn thận a..."

Một lát sau, con quạ lặng lẽ bay đến và lắc đầu để ra hiệu cho mấy người.

Hạng Tinh ngoắc tay nói "Chúng ta đi theo nó đi, tất cả đều đi nhẹ chút."

Bốn người rón ra rón rén nhảy ra ngoài cửa sổ, Hạng Tinh quay trở lại đem cửa sổ đóng lại, đi theo con quạ ra được hơn ba mươi trượng, lúc này mới thấy được thân ảnh Hứa Dương ở sau một khối núi đá.

Hứa Dương gật đầu ra hiệu với các nàng, từ chỗ ẩn thân đi ra, tiếp tục dò đường về phía trước.

Hắn mặc dù cũng là khẩn trương vô cùng, nhưng trước mắt cũng chỉ có bản thân mình mới có thể mang mọi người rời khỏi cái nơi quỷ quái này, hơn nữa hắn trong lòng ít nhiều vẫn là có chút điểm tựa —— trước kia khi sử dụng phù Tiên Vụ, Thất Mạch cảnh Bành Diệp cùng cự mãng cấp bậc chân yêu kia đều không thể phát hiện ra mình, cho nên chỉ cần cẩn thận tránh khỏi "Người" trên núi này, thì tỷ lệ thuận lợi thoát thân vẫn là rất lớn.

Khi hắn nhìn lướt qua con đường đá mà "Đệ tử Thanh Dương tông" dẫn hắn đi theo, không khỏi nhíu mày, không thể đảm bảo sẽ không có ai tuần tra dọc đường. Hơn nữa trên đường cũng không có gì để che chắn, mình tuy là không sợ, nhưng Hạng Tinh các nàng cũng rất dễ dàng bị phát hiện.

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu mắt nhìn sao trên trời, đại khái xác nhận phương hướng, liền không chút do dự chui vào bên trong rừng rậm của Thanh Dương lĩnh.

Cùng hắn tưởng tượng có chút không quá giống nhau, cảnh giới trên ngọn núi này có vẻ không được nghiêm ngặt cho lắm, đi bộ hơn nửa canh giờ, đã đến lưng chừng núi và không gặp phải bất kỳ "Người" tuần tra ban đêm nào.

Nhưng càng thuận lợi như vậy, ngược lại càng khiến trong lòng bất an.

Nhất là nơi núi rừng về đêm, trời âm u vô cùng, những bóng cây đung đưa, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động xào xạc, gió núi thổi qua rừng mang đến những tiếng động lạ lùng "U u", dường như có ma quỷ đang rên rỉ vậy.

Dưới bầu không khí này, mấy người nghĩ đến cuộc gặp gỡ kỳ quái đêm nay, đều lạnh cả sống lưng, cũng không dám hít thở một ngụm lớn, nơm nớp lo sợ bỏ chạy về phía dưới chân núi.

Lại đi thêm được một đoạn, mọi người tập trung trên một con dốc tương đối bằng phẳng thoải mái, Vương Chí Tiên lôi kéo Hạng Tinh, tâm thần không yên nói "Hạng sư tỷ, chúng ta còn cách chân núi bao xa?"

Hạng Tinh nhíu mày nhìn xuống một mảnh tối đen như mực ở dưới chân núi, căn bản nhìn không thấy chân núi ở đâu, chỉ đành phải nói "Đi tới chỗ đại lộ, dùng mất khoảng nửa canh giờ, lúc này đi qua từ trong núi rừng, đại khái phải mất khoảng một canh giờ."

Khúc Hâm cảnh giác mọi nơi nhìn xung quanh nói "Thanh Dương tông tuy là một tiểu tông phái, nhưng trên lĩnh cũng có năm sáu trăm tên đệ tử, ban đêm tuyệt chưa có yên tĩnh qua như vậy. Chỗ này khẳng định có vấn đề..."

Nàng nói còn chưa dứt lời, dưới chân đã giẫm phải thứ gì đó mềm mại, nhất thời trong lòng cả kinh, cả người cứng ở ngay tại chỗ, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch qua ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua cành cây.

Nàng sợ tới mức ba chân bốn cẳng nhảy ra xa, run giọng nói "Ở, ở đây, có người..."

Hứa Dương đang định tiếp tục dò đường, nghe thấy vậy vội quay người lại, nhìn về chỗ Khúc Hâm đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy một cỗ thi thể nằm ngang trên mặt đất.

"Mọi người cẩn thận!" Hắn lật tay lấy ra Thiên Tiêu Châm, trầm giọng nhắc nhở. Nơi quỷ quái này, người chết cũng không nhất định là sẽ thành thành thật thật nằm trên mặt đất.

Đợi một lát, thi thể kia lại không có động tĩnh gì.

Hứa Dương ra hiệu với Hạng Tinh, người sau lấy ra phù Chiếu Sáng, lấy tay che nó lại để đem kích phát, rồi sau đó cẩn thận tiến đến gần khuôn mặt của thi thể.

Dưới quang ảnh lắc lư, Khúc Hâm lập tức thấp giọng kinh hô "Đây không phải là Lý sư thúc sao? !"

Hứa Dương nói "Ngươi nhận ra nàng?"

Khúc Hâm gật đầu, "Ta từng ở mấy tháng trên Thanh Dương lĩnh, người ở đây nhận ra được hơn phân nửa. Nàng chính là Lý Cốc Lam chưởng quản dược khố của Thanh Dương tông."

Hứa Dương nhíu mày, Thanh Dương tông lấy đan dược lập phái, cho nên người quản lý dược khố hẳn là địa vị không thấp, mà ngay cả nàng cũng đều chết ở bên trong núi rừng...

Một bên, bỗng nhiên truyền đến giọng nói phát run của Vương Chí Tiên, "Ở, ở kia cũng có."

Hứa Dương đứng dậy nhìn dọc theo nơi nàng đang chỉ, dưới ánh sáng của phù Chiếu Sáng, quả nhiên cũng có một cỗ thi thể đang nằm cách đó ba trượng.

Hắn cùng với mấy người liếc nhau, cẩn thận bước đi qua phía thi thể đó.

Khi ánh sáng trong tay Hạng Tinh di động về phía trước, tiểu Trà cũng chỉ vào bên trái nhỏ giọng kinh hô, "Chỗ...chỗ kia cũng có một cái."

Lập tức, Hứa Dương lại nhìn thấy được cỗ thi thể thứ ba.

Cỗ thứ tư.

Cỗ thứ năm.

Cỗ thứ sáu.

...

Lúc trước đó không nhìn thấy tình huống gì vì ánh sáng mờ ảo trong rừng núi, mà lúc này ở dưới sự chiếu rọi của phù Chiếu Sáng, mấy người mới phát hiện một mảnh trên sườn núi này vậy mà lại nằm đầy thi thể.

Tất cả đều là đầu hướng bắc chân hướng nam, sắp xếp một cách gọn gàng, chừng hơn hai ba trăm cỗ!

Khúc Hâm thỉnh thoảng lại nhỏ giọng niệm ra tên người mà nàng quen biết, "Đây là Mục Phóng Yên, đó là Thiệu Ngữ Sơn, kia là Khổng sư thúc của Truyền Công Đường..."

Hứa Dương liều mạng ngăn chặn sự sợ hãi ở trong lòng, nhíu mày hỏi "Đều là người của Thanh Dương tông sao?"

"Vâng, tất cả đều là đệ tử của Thanh Dương tông."

Hứa Dương nhìn về phía sườn đồi, nơi ánh sáng có thể nhìn thấy được đều là thi thể, cũng không biết trong bóng đêm xa xa còn có bao nhiêu nữa.

Hắn không khỏi lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy hết hồn, thấp giọng nói "Rất có thể, cả toàn bộ Thanh Dương tông đã không có người còn sống nữa rồi..."

Vương Chí Tiên sợ tới mức âm điệu đều thay đổi, vội nói "Chúng ta hay là mau đi thôi!"

Hạng Tinh gật đầu nói "Người khống thi lúc trước, rất có thể chính là hung thủ đã đồ sát Thanh Dương tông, không biết nàng lúc này đang ở đâu."

Hứa Dương phất tay xoay người, "Đừng quản nhiều như vậy nữa, đi!"

Nhưng đúng vào lúc này, tiểu Trà đột nhiên giữ chặt Hạng Tinh, nhỏ giọng nói "Hạng tỷ tỷ, ngươi chiếu sang bên kia một chút."

Hạng Tinh dừng lại, đem phù Chiếu Sáng dò dọc theo ngón tay nàng chỉ ở phía trên bên phải, ngoại trừ thi thể được đặt ngay ngắn, không có gì khác thường, "Sao vậy?"

Tiểu Trà cũng hoảng sợ lui về phía sau vài bước, giọng nói ép tới càng thấp hơn, "Hứa Dương ca ca, phía sau đầu người kia, hình như có một sợi dây..."