Chương 209: "Bí Thuật"

Hứa Dương thở dài, bảo Hạng Tinh mua một bộ quần áo vải thô và một giỏ dược, giả dạng đơn giản cho tiểu Trà, rồi phân phó tiếp tục lên đi. Cũng may khoảng cách tới Thanh Dương lĩnh đã không tính quá xa, mang theo tiểu nha đầu này cũng sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian.

Vương Chí Tiên có vẻ vui nhất, trong suốt cả quãng đường không thích nói chuyện phiếm với Hứa sư thúc cùng Hạng sư tỷ, cuối cùng cũng có một người để nói chuyện, lập tức lôi kéo tiểu Trà càng không ngừng líu ríu, hai tiểu cô nương ngược lại là tán gẫu rất tâm đắc.

Lại đi được hai ngày, đám người Hứa Dương đi vào Diêm Ninh trấn, mắt thấy khoảng cách Thanh Dương lĩnh đã chỉ còn lại có hơn trăm dặm lộ trình.

Mắt thấy sắc trời đã tối, Hứa Dương tùy ý chỉ vào một căn khách trại rất kín đáo ở ven đường, nói "Ở chỗ này đi."

Đoàn người vào khách trại, đặt hai gian phòng khách bình thường nhất.

Tiểu nhị cửa tiệm nhiệt tình mà dẫn dắt bọn họ vào phòng, lại hỏi "Mấy vị khách quan, có cần lên chút đồ ăn khuya không? Thịt bò kho tương cùng rượu Trúc Diệp Thanh của tiểu điếm..."

Hứa Dương nhớ tới lần trước từng bị tập kích qua ở khách trại, lắc đầu nói "Không cần, chúng ta mệt rồi, nếu ta không gọi thì ngươi cũng không cần phải quản chúng ta."

"Vâng."

Sau khi tiểu nhị cửa tiệm rời đi, Hứa Dương lấy ra chân giò hun khói, giò lợn cùng một ít lương khô từ trong Càn Nguyên Đại rồi đặt lên trên bàn, lại bảo Hạng Tinh kêu Vương Chí Tiên cùng tiểu Trà, những người ăn mặc như kẻ buôn bán thuốc phiện, đến ăn cùng nhau.

Tay nghề đầu bếp của Hứa phủ tương đối cao, mấy thứ này tuy là đồ nấu sẵn, nhưng cũng là mùi thịt bay ra bốn phía, khiến người cảm thấy rất ngon miệng.

Hứa Dương cầm lấy chiếc đũa, chỉ vào món ăn trước mặt, mời mọi người nói "Đều đừng thất thần nữa, mau ăn a."

"Vậy ta sẽ không khách khí." Vương Chí Tiên cười lên tiếng, dẫn đầu gắp một miếng chân giò hun khói, đưa vào miệng cười toe toét, đồng thời kêu "Ngon".

Hạng Tinh lại đứng dậy mở khóa trấn linh ra cho Ô Khúc Hâm, đem một bánh bột ngô nhân thịt đưa cho nàng, nói "Ăn đi."

Cả quãng đường này coi như Ô Khúc Hâm cũng thành thật, hơn nữa mấy người cũng không ai nguyện dùng tay đút cho nàng ăn, cho nên một ngày hai bữa, đều tự chính nàng cầm ăn.

Tù nhân mỉm cười nhận thức ăn rồi đứng sang một bên từ từ nhấm nháp.

Hạng Tinh lúc này mới ngồi xuống, nâng đũa lên liếc mắt nhìn tiểu Trà đang ăn một cách hào hoa phong nhã, liền chọc chọc Vương Chí Tiên đang ăn ngấu nghiến, trêu ghẹo "Ngươi nhìn xem tiểu Trà cô nương người ta, khí chất thản nhiên, cử chỉ nho nhã, nào giống ngươi, trông cứ như kiểu đói bụng mười mấy ngày rồi vậy,"

Vương Chí Tiên đang nhai cái gì đó và mỉm cười "Xem ra trước khi tiểu Trà cô nương chưa bị mất trí nhớ, hơn phân nửa là một con cháu nhà giàu có."

Hứa Dương nghe vậy cũng là gật đầu, một người cho dù không có trí nhớ, nhưng cử chỉ thói quen cuộc sống hằng ngày cũng rất khó quên. Đánh giá từ cách ăn nói và hành vi thói quen lễ nghi của tiểu Trà trong những ngày gần đây, nàng tuyệt không giống một nha đầu quê mùa bình thường.

Hắn đang định hỏi lại tiểu Trà vài câu, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy bóng người chợt lóe lên bên cạnh, lúc này quay đầu nhìn lại, cũng chấn động —— không thấy Ô Khúc Hâm đâu nữa rồi!

Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên thấy hắn quay đầu lại, cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, nhất thời "Hả" một tiếng rồi đứng dậy, "Người đâu? !"

Hứa Dương chỉ vào cánh cửa vẫn đang rung chuyển, trầm giọng nói "Từ chỗ đó chạy đi! Mau đuổi theo!"

Hắn lời còn chưa dứt, đã cầm trong tay Thiên Tiêu Châm chạy ra khỏi phòng khách, lập tức nhìn về hai đầu hành lang, nhưng đến cả một nửa cái bóng ảnh cũng đều không có.

Vương Chí Tiên gấp đến độ dậm chân tại chỗ, "Chỉ trong thời gian nháy mắt, sao đã không thấy tăm hơi đâu rồi? !"

Hạng Tinh nhíu mày nói "Chẳng lẽ nào là linh thuật ẩn nấp gì sao?"

Ẩn nấp? Hứa Dương lập tức nhớ tới tình huống khi truy tung Đổng Thịnh. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Ô Khúc Hâm khẳng định không có khả năng chạy xa, hơn phân nửa là đang trốn ở một nơi nào đó.

Hắn hai mắt híp lại, nhanh chóng triệu tập linh lực, đành phải thi triển "Mê tâm". Chỉ cần Ô Khúc Hâm bị ảnh hưởng bởi Mị Thuật, thì nhất định sẽ hiện ra thân hình giống như Đổng Thịnh trước đó vậy.

Ngay khi hắn vừa định giơ tay lên, liền thấy tiểu Trà cũng đi theo ra, rụt rè e sợ chỉ vào một góc chuồng ngựa của khách trại nói "Hứa Dương ca ca, hình như nàng ở đằng kia."

"Chiêu" Hạng Tinh không kịp hỏi kỹ, liền giơ tay bắn một linh tiễn vào chỗ nàng đang chỉ.

Có một tiếng hét thảm "A" từ chuồng ngựa bên cạnh truyền đến trong nháy mắt, một lượng lớn máu chảy ra từ bóng của cây cột phòng.

Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên liếc nhau, đi vòng qua từ hai phía, đồng thời trên tay bấm tay niệm pháp quyết, đem linh tiễn chỉ vào cái bóng dường như trống rỗng kia.

"Đừng, đừng bắn..." Hiển nhiên là tiếng của Ô Khúc Hâm.

Ngay lập tức, bóng dáng nàng dần hiện ra từ trong bóng đen, vết thương trên vai phải vẫn đang rỉ máu.

Hạng Tinh một bước vọt nhanh tới, giơ tay chú nhập linh lực vào khóa trấn linh ở trên lưng nàng, sau đó túm lấy cổ áo nàng khiêng vào nhà.

Bốn phía xung quanh có người nghe thấy được động tĩnh, tò mò đến thăm dò xem.

Vương Chí Tiên lập tức cười chắp tay, "A, gia phó tay chân không sạch sẽ, ăn trộm tiền muốn chạy trốn, cũng may bị chúng ta phát hiện ra sớm. Không có việc gì, không có việc gì."

Xử lý đám đông xem náo nhiệt xong, lập tức mấy người trở về phòng.

Hứa Dương trước tiên lấy ra một viên thuốc trị thương, bảo Hạng Tinh cho Ô Khúc Hâm nuốt vào.

Một bên Vương Chí Tiên tò mò hỏi tiểu Trà nói "Tiểu Trà cô nương, ngươi làm sao lại có thể phát hiện ra được người này vậy?"

Người sau hai mắt vụt sáng lên nói "Ta nhìn thấy một đám sương mù màu đen hình người dưới cây cột, có chút cảm giác giống nàng."

"Ồ?" Vương Chí Tiên cùng Hạng Tinh liếc nhau, đều rất là kinh ngạc, "Sao chúng ta lại không nhìn thấy gì nhỉ..."

Hứa Dương đã có kinh nghiệm dạy tiểu Trà phương pháp hít thở vào hai ngày trước, ngược lại cũng đoán ra được một phần.

Hắn thấy Ô Khúc Hâm nuốt vào thuốc trị thương, lạnh giọng hỏi "Vừa rồi ngươi dùng là linh thuật ẩn nấp gì?"

Tù nhân sắc mặt có chút tái nhợt, cả người giống như quả bóng xì hơi mất hồn lạc vía, hồi lâu sau mới đáp "Là 'Thuật Ẩn Nấp' gia truyền, có thể khiến ta tạm thời ẩn mình trong bóng tối."

"Khó trách trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. May mắn tiểu Trà có thể nhìn thấy được Linh Nguyên ở bốn phía xung quanh đây." Hứa Dương lại hừ nhẹ một tiếng, "Có điều cho dù nàng không phát hiện ngươi, ta cũng có biện pháp đem ngươi tìm ra."

Vương, Hạng hai người nghe thấy vậy giật mình nhìn về phía tiểu Trà, "Ngươi có thể nhìn thấy Linh Nguyên sao? !"

"Điều này sao có thể? Linh Nguyên thiên địa vô sắc vô hình."

Tiểu cô nương chỉ đành làm một bộ dáng vô tội, gật đầu nói "Là Hứa Dương ca ca dạy ta phương pháp hít thở..."

Hai người nhất thời kinh ngạc hơn, ánh mắt cực nóng nhìn về phía Hứa sư thúc —— đây là bí thuật gì thế! Nếu có thể được truyền cho chỉ một phần, tuyệt đối được lợi vô cùng!

"Khụ." Hứa Dương không giải thích được với các nàng nhiều hơn, lại hỏi Ô Khúc Hâm nói, "Tại sao ngươi phải đợi cho tới lúc này mới chạy trốn?"

"Haizz, ta cũng muốn sớm thoát thân một chút rồi." Ô Khúc Hâm làm bộ dáng nản lòng thoái chí, vô tình nói, "Nhưng 'Thuật Ẩn Nấp' này hao phí rất nhiều linh lực. Ta bắt đầu từ khi rời khỏi núi Huyền Hoa, mỗi lần khi có thể cởi bỏ khóa trấn linh, liền lập tức tụ tập một ít linh lực, thẳng cho đến hôm nay cuối cùng mới có đủ linh lực dùng một lần."

Hứa Dương lại nói "Ngươi định tính chạy đến chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng được, chỉ cần không đi Thanh Dương tông, bảo trụ tính mạng trước rồi nói sau."

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Hứa Dương, cầu xin nói "Hứa thượng sư, ta nói, ta đều nói, cầu ngài ngàn vạn lần cứu ta một mạng a..."