Chương 208: Lại Khởi Hành Lần Nữa

Công pháp tầng thứ nhất của Mị Thuật tên là "Cuồng nhiệt", có thể tăng cường thực lực của đồng bạn trong thời gian ngắn ngủi.

Chỉ là Hứa Dương đã từng thử qua vài lần, khi thi triển ra cực kỳ lao lực, mỗi lần đều sẽ bị đau đầu ù tai, đau nhức khắp người.

Lần trước Vĩnh Trấn nói qua, là bởi vì Mị Thuật này khi thi triển ra áp lực phi thường lớn đối với hồn phách, hồn phách của mình hẳn có lẽ là không chịu nổi được nó.

Hắn nhìn một chút "Phong Du Tinh" trong tay, "Thứ này có thể tăng cường hồn lực, có nó thêm vào, có lẽ có thể chống đỡ được tác dụng phụ khi sử dụng "Cuồng nhiệt" rồi."

Hắn lúc này hít sâu một hơi, chú nhập linh lực vào bên trong trâm vàng, rồi sau đó cẩn thận dựa theo phương pháp thi triển "Cuồng nhiệt", đem song chưởng ôm vào trước ngực, nghiêng người vuốt cằm, bắt đầu chậm rãi vận chuyển linh lực.

Loại Mị Thuật này hắn không luyện qua được mấy lần, cho nên một lúc lâu sau mới làm xong chuẩn bị, lập tức hơi hơi há mồm, phun ra một đạo linh lực dao động vào trong không khí.

Trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy được trong đầu ong một cái, linh lực trong cơ thể tiêu thất ít nhất sáu thành, có điều coi như vẫn còn có thể chịu đựng được, cũng không đến mức khó chịu như trước kia từng thi triển.

Hắn từ từ chậm dãi, trong lòng có chút hưng phấn: cuối cùng đã có thể thi triển được tầng thứ nhất của Mị Thuật rồi. Chờ sau khi luyện quen rồi, trong tay mình liền lại nhiều thêm một con át chủ bài chưa lật.

Có điều nếu phải nói thì, "Cuồng nhiệt" này có vẻ không hữu dụng bằng 'Mê tâm', chẳng những toàn thân linh lực chỉ đủ dùng một lần, mà còn phải phụ thuộc vào đồng đội. Khi thời điểm chỉ có một mình mình, thì Mị Thuật này sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.

Sau khi thử xong Mị Thuật mới, Hứa Dương lập tức lại bất đắc dĩ ngồi xếp bằng xuống dưới, chỉ là một chút vừa rồi mà linh lực trong cơ thể đã giảm hơn phân nửa, chỉ đành phải tiếp tục vận chuyển công pháp luyện hóa linh lực.

...

Đêm đã về khuya.

Trong căn phòng thứ ba đếm ngược trở lại của phòng cánh tây Hứa phủ, truyền ra một tiếng kinh hô của thiếu nữ.

"A ——"

Tiểu Trà bị đánh thức bởi một cơn ác mộng kỳ quái, đột nhiên bật ngồi dậy khỏi giường, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Trong giấc mơ của nàng có một màn sương dày đặc, nàng chạy bằng tất cả sức lực của mình, nhưng xung quanh nàng luôn ẩn phục sát khí, cho dù là một gốc cây cổ thụ, một khối tảng đá, một con Phi Điểu, hay một cây rơm rạ, dường như cũng đều cực kỳ nguy hiểm.

Bất luận nàng liều mạng chạy trốn như thế nào, thì vẫn có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng trong bóng tối, một thứ gì đó khủng khiếp sẽ đuổi theo nàng bất cứ lúc nào, đem nàng xé nát, giết chết...

Giấc mơ vô cùng thực tế, cứ như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua, và ngay cả khi nàng đã tỉnh dậy, thế giới này vẫn như đang trong giấc mơ đó vậy.

Nàng co người lại, hai tay ôm chân, trong lòng vô cùng sợ hãi, đầu lại đau, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Nàng run nhè nhẹ, thì thào lẩm bẩm "Ta đến tột cùng là ai? Nhà của ta rốt cuộc ở đâu? Những thứ kinh khủng đó là gì? Sao ta đều không nhớ được gì cả..."

Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, một vầng trăng lạnh lẽo chiếu vào bầu trời, bao phủ cả căn phòng một tầng sương giá, nàng muốn tìm người che chở cho mình, nhưng lại phát hiện trong đầu mình chỉ có một người mà nàng biết —— Người nọ đem nàng tỉnh lại, rồi sau đó cẩn thận giúp nàng băng bó miệng vết thương, tươi cười ấm áp khiến người khác an tâm...

Nàng thấp giọng tự nói "Hứa Dương ca ca..."

Ngày kế tiếp, Hứa Dương mới ngủ được hơn hai tiếng đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, bên ngoài phòng là giọng nói của Đại Xuân, "Thiếu gia, Hạng Tiên sư cùng Vương Tiên sư đã đang chờ ngài rồi."

Hứa Dương vội xoay người xuống giường, mặc xong vài cái quần áo, lại đơn giản rửa mặt một phen, ăn chút đồ, rồi đi ra trước tiền viện hội hợp cùng Hạng Tinh các nàng.

Toàn bộ trên dưới Hứa phủ ngày hôm qua đã biết được rằng thiếu gia chủ phải khởi hành tiếp tục đi về Thanh Dương lĩnh, vì thế dưới sự dẫn dắt của gia chủ chạy tới tiễn hắn.

Hứa phụ tự nhiên là lôi kéo Hứa Dương dặn dò lặp đi lặp lại các thể loại, cái gì mà "Trên đường phải cẩn thận" "Chú ý thân thể" "Linh hoạt lên một chút, đừng ăn thua thiệt bởi nữ lưu manh".

Hứa Duệ bất đắc dĩ, tiến lên đem hắn kéo ra, cười nói "Những việc này vẫn còn phải để ngươi nói sao? Chớ làm lỡ hành trình của con trai."

Một đám hạ nhân tiễn đưa tránh đường ra, Thiết Trụ lại bước tới, nhét vào trong tay Hứa Dương một túi lớn, hóa ra là chân giò hun khói thịt lợn kho và những thức ăn khác mà hắn đã ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị hôm qua, nước mắt lại lưng tròng, trịnh trọng nói "Thiếu gia bảo trọng!"

Hứa Dương gật đầu, cáo biệt mọi người của Hứa gia, cùng hai đệ tử ngoại môn áp giải Ô Khúc Hâm tiếp tục ra khỏi Hứa phủ.

Hắn trong lòng cũng có chút kỳ quái, tiểu Trà nha đầu kia ngày hôm qua còn đem mình bám dai như đỉa, hôm nay trong đám người tiễn đưa lại không nhìn thấy nàng, chẳng lẽ nào vẫn còn ngủ nướng sao?

Hắn mỉm cười lắc lắc đầu, ngược lại cũng không quá để ý, tiểu cô nương ở lại trong Hứa phủ áo cơm không lo, có lẽ rất nhanh sẽ có thể nhớ tới nhà mình ở nơi nào.

Đợi một hàng bốn người đi ra được bốn năm dặm, qua khỏi mấy con phố phồn hoa nhất của thành Phượng Minh, âm thanh huyên não ở bốn phía xung quanh dần dần giảm nhỏ.

Hạng Tinh bỗng nhiên bước lên trước Hứa Dương vài bước, ánh mắt nhìn về phía trước, nói nhỏ "Hứa sư thúc, hình như có người đang theo dõi chúng ta."

Hứa Dương gật đầu. Hắn hiện giờ tu vi cũng là Luyện Khí Tứ Trọng, lĩnh qua sự cọ rửa của linh lực đối với thân thể, ngũ quan của hắn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, hắn đương nhiên nhận thấy được động tĩnh bất thường phía sau.

Hắn nháy mắt với Hạng Tinh, đột nhiên thả chậm cước bộ. Người sau chợt lóe sang bên cạnh, thả người vọt tới nhà bên đường, bước nhanh lao về phía hướng vừa đi tới, đồng thời hai tay bấm tay niệm pháp quyết, một linh tiễn ngưng tụ ở trước người.

Hứa Dương cũng là đột nhiên xoay người, siết chặt Thiên Tiêu Châm trong tay, trầm giọng quát "Ai? Đi ra!"

Một bóng người theo góc đường đi ra, rụt rè nói "Hứa Dương ca ca, là ta..."

Hứa Dương không khỏi đau đầu một trận, vội ngoắc tay đối với Hạng Tinh, "Người một nhà, không sao rồi."

Hắn đi vài bước vào trước mặt tiểu Trà, phụng phịu nói "Ngươi đi theo chúng ta làm cái gì? Vạn nhất đi lạc, lại không nhớ rõ đường trở về, sẽ rất nguy hiểm?"

Tiểu Trà cúi đầu, nhỏ giọng nói "Hứa Dương ca ca, ta biết người trong nhà ngươi không quá thích ta... Ta muốn đi theo ngươi, có được không..."

Hứa Dương trong lòng cười khổ, người trong nhà mình có thể là do ghen tị mình đã chiếu cố tiểu Trà, cho nên mới nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Hắn lúc này an ủi tiểu cô nương vài câu, lại nói "Ta đây là đi chấp hành nhiệm vụ tông môn, ngươi đi theo cũng không phải chuyện hay a. Ngươi cứ đi về trước, chờ ta đem người này giao cho Thanh Dương tông, khi quay về sẽ tới thăm ngươi."

Tiểu cô nương vậy mà lại đứng bất động ở nguyên tại chỗ, giọng như muỗi vằn, "Hứa Dương ca ca, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu, ngươi cứ để ta đi cùng với ngươi đi."

Một bên, Vương Chí Tiên cũng nghiêng người, lạnh lùng nhìn tiểu Trà đánh giá một phen rồi nói với Hứa Dương "A Thúc, ta nghe thấy người của quý phủ ngài nói, ngài dẫn theo một cô nương mất trí nhớ trở về, hẳn chính là nàng phải không?"

Hứa Dương gật đầu.

Vương Chí Tiên cười nói "A Thúc, Thanh Dương tông kia mặc dù không xem như đại tông phái, nhưng nếu nói về con đường luyện chế đan dược, thì ngay cả Huyền Hoa tông chúng ta cũng đều kém hơn so với bọn họ. Hơn nữa cao thủ am hiểu y đạo ở bên trong tông môn bọn họ còn có không ít.

"Không bằng cứ mang vị cô nương này cùng đi Thanh Dương tông, nói không chừng còn có thể tìm được đan dược thích hợp, hỗ trợ nàng khôi phục lại trí nhớ."

Hứa Dương nhìn về phía tiểu Trà, hỏi "Ngươi thực sự không muốn trở về sao?"

Tiểu cô nương tội nghiệp gật đầu.

"Trong suốt chuyến đi này sống trong cảnh màn trời chiếu đất, ngươi chịu được không?"

"Chịu được, ta không sợ chịu khổ."

Hứa Dương nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi của nàng, bất đắc dĩ gật đầu nói "Vậy được rồi, ta sẽ mang ngươi đi Thanh Dương tông. Có điều trên đường ngươi cần phải nghe ta an bài, không được tự mình chạy loạn như hôm nay."

Thiếu nữ dùng sức gật mạnh đầu, "Ta cam đoan!"