Chương 207: Lại Sinh Thêm Một "Đồ Chơi" Mới

Hứa Dương lại có chút nghi hoặc, tối hôm qua sau khi người bịt mặt tên là Chương Văn Cần kia trúng "Mê tâm", lại không cung cấp được cho mình tinh hoa Linh Nguyên.

Xem ra nếu sử dụng Mị Thuật đối người tu vi cao hơn mình quá nhiều, thì chẳng những sẽ lọt vào phản phệ, mà còn không thể hút được Linh Nguyên.

Đợi sau khi đến Thanh Dương tông, trước tiên phải đi tìm mấy con yêu thú để hút một chút mới được.

Trời đã chạng vạng, Hứa Dương cuối cùng cũng hoàn thành được một vòng vận công vận chuyển công pháp.

Theo tu vi hắn càng ngày càng cao, thời gian tiêu hao để vận chuyển công pháp cũng càng ngày càng dài hơn. Hắn hiện tại mới chỉ là Luyện Khí Ngũ Trọng, vận chuyển một vòng vận công đã cần ba canh giờ. Đợi đến khi Luyện Khí Cửu Trọng, thì thời gian này sẽ gia tăng dài đến gần cả ngày.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tu vi càng cao, tốc độ thăng cấp càng chậm.

Hắn cảm nhận được toàn bộ linh lực tràn đầy trong đan điền của mình, trong lòng kiên định không ít, lúc này mới chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy tiểu Trà ở một bên đang nhìn mình với vẻ mặt thích thú.

"Hứa Dương ca ca, ngươi tỉnh rồi?"

"Khụ, ta cũng không phải đang ngủ..." Hứa Dương vội ho một tiếng, còn cố ý cau mày, "Ngươi tại sao không luyện nữa, nhìn ta làm gì?"

Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to nói "Ta luyện xong rồi a."

"Luyện xong rồi? Không thể nào đấy chứ?" Hứa Dương không khỏi nhíu nhíu mày. Phương pháp hít thở tuy là cơ bản trong cơ bản, nhưng nghe nói ngay cả người có tài năng xuất chúng cũng có thể mất bảy tám ngày mới nhập môn được, tiểu nha đầu này hơn phân nửa là lại làm biếng.

Tiểu Trà vậy mà lại thật sự gật đầu, "Là luyện xong rồi, những điều mà Hứa Dương ca ca nói, ta đều đã làm được rồi."

"Gì? !" Hứa Dương sửng sốt, ngươi đang đùa ta sao? Lập tức cười nhìn nàng nói, "Ngươi cảm nhận được tinh hoa Linh Nguyên trong thiên địa rồi sao?"

"Ừm," Thiếu nữ giơ ngón tay về phía mình, và nói với một chút đắc thắng, "Đó có phải là những đám sương màu trắng, màu xanh này không? Ta đã dựa theo Hứa Dương ca ca nói, luyện một lát đã có thể nhìn thấy chúng nó rồi."

"Nhìn thấy?" Hứa Dương trợn to hai mắt như nhìn thấy ma, trắng xanh ở chỗ nào?

Tiểu Trà bày xong tư thế, điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, "Ngươi xem, cái này không phải chỉ hít vào thôi sao?"

Hứa Dương nói trong lòng: ngươi tiểu nha đầu sẽ không phải là bị đập trúng đầu, làm cho ảo giác rồi chứ? Cho tới bây giờ đều chỉ nghe nói qua cảm nhận Linh Nguyên thiên địa, ai còn có thể dùng mắt nhìn thấy được cái thứ đồ chơi này chứ? !

Hắn lật tay lấy ra một khối giám linh thạch từ trong Càn Nguyên Đại. Thứ này có thể dùng để trắc định sự mạnh yếu của linh lực, nó chính là tặng phẩm do người bán tặng khi hắn bán đan dược trong Tư Cần Điện.

Hắn đem giám linh thạch để ở trước mặt tiểu Trà, nói "Đặt tay lên trên mặt."

"Ừm."

Tiểu cô nương gật đầu nghe theo, ngay khi nàng vừa chạm vào giám linh thạch trong nháy mắt, hòn đá kia lập tức biến thành màu xám nhạt.

Hứa Dương nhất thời giật mình nói "Thật đúng là có tinh hoa Linh Nguyên dung nhập vào bên trong khí huyết ngươi? !"

Hắn lại nhìn về phía tiểu Trà, "Ngươi trước kia thật sự không có tu luyện qua linh lực?"

"Không biết," thiếu nữ lắc đầu, "Ta một chút ấn tượng cũng đều không có..."

Hứa Dương trước đó cũng đã từng tra xét qua mạch của nàng, quả thật không có chút linh lực, không khỏi gật đầu nói "Xem ra, ngươi hẳn là là một thiên tài Tu Linh.

"Qua vài ngày nữa chờ khi ngươi quen thuộc thêm một chút đối với phương pháp hít thở, ta còn có thể bảo nương dạy ngươi công pháp tu linh chân chính."

"Được a, được a." Tiểu Trà hưng phấn nói.

Hai người đang nói, chợt nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ của vài tên hạ nhân.

Nói là nói nhỏ khe khẽ, giọng cũng không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn có thể làm cho người trong viện nghe thấy được, nhưng cũng không có vẻ quá cố ý.

"Một nữ nhân gia, nửa đêm lại ở trong viện nam tử không đi, da mặt thật là đủ dày!"

"Đúng thế, một chút quy củ cũng đều không có."

"Đều đã đến giờ này rồi, còn không để cho thiếu gia nghỉ ngơi hay sao?"

Hứa Dương trong lòng lắc đầu, đám gia hỏa kia cũng quá không hiểu đạo đãi khách rồi. Kỳ thật hắn nào biết, đám hạ nhân Hứa phủ đã sớm tức giận bất bình —— một nữ tử không biết nhặt được ở đâu, ngồi cùng bàn ăn cơm cùng với nam thần trong lòng mọi người, lại một mình ở trong viện lâu như vậy, không hạ thuốc xổ cho nàng đã rất là khách khí rồi.

Tiểu Trà liếc nhìn mặt trăng đang lên, vội vàng đứng dậy, túm lấy góc quần áo, lúng túng nói "Hứa Dương ca ca, sắc trời không còn sớm, ta sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa."

"Cũng tốt." Hứa Dương cũng đứng dậy, "Ta tiễn ngươi đi đến phòng cánh tây."

Hai người đi đến cửa viện, Đại Xuân đã đi lên đón, nhiệt tình nói "Thiếu gia, tiểu nhân mang tiểu Trà cô nương qua bên đó là được, ngài sớm nghỉ ngơi một chút đi."

"A, vậy được." Hứa Dương lại nói với tiểu Trà, "Nếu có chuyện gì cứ bảo người đến nói cho ta biết."

"Ừm, đa tạ Hứa Dương ca ca."

Đợi đến khi tiểu cô nương rời đi, Hứa Dương không khỏi mỉm cười mà lắc đầu, xoay người quay trở về phòng mình.

Sau khi bị giày vò cả một ngày, cuối cùng cũng có chút thời gian cho bản thân mình. Hắn trước tiên lấy ra cái trâm vàng từ trong Càn Nguyên Đại, cẩn thận đánh giá một chút.

Khi Chương Văn Cần ẩu đả cùng người phi thường dựa vào cái thứ này, chứng minh rằng nó khẳng định có chỗ bất phàm.

Hắn thử chú nhập linh lực vào, trên trâm vàng kia lập tức phát ra kim quang chói mắt, đồng thời một cỗ cảm giác cực kỳ thanh lương từ trên tay thẳng hướng lên đỉnh đầu, cả người đều lên tinh thần không ít trong nháy mắt.

Hứa Dương trong lòng vừa động, từ cảm giác này đến xem, có chút giống như là linh văn khí tăng cường hồn lực vậy.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức bày ra chiêu thức mở đầu của "Mê tâm", quả nhiên phát giác ra rằng thời gian chuẩn bị Mị Thuật đã được rút ngắn đi rất nhiều.

Hắn lập tức giơ khẽ ngón tay lên, dường như từ chiếc trâm vàng có một loại dao động vô cùng đặc biệt "Cộng hưởng" với dao động linh lực do đầu ngón tay phóng ra, nhưng cường độ dao động đó tăng lên rất nhiều!

Hắn đại khái tính ra một chút, dùng trâm vàng này phóng thích "Mê tâm", đại khái có thể khiến cho hiệu quả tăng phúc trên dưới ba thành.

"Thứ tốt a!" Hứa Dương ánh mắt lộ ra sắc mặt vui mừng.

Hắn đã từng hỏi qua ở Phồn Trân Điện, linh văn khí có thể cường hóa hồn lực cực kỳ hiếm thấy, và ở cùng phẩm giai, chúng có thể đắt hơn gần ba lần so với linh văn khí thông thường.

Chiếc trâm vàng trong tay mình có lẽ ít nhất là một trung phẩm linh văn khí, thậm chí có thể là thượng phẩm. Nói cách khác, cái thứ này ít nhất cũng đáng giá một trăm ba mươi một trăm bốn mươi khắc Thanh Linh Dịch, nếu là thượng phẩm linh văn khí, vậy thì cũng có thể có giá trên ba trăm khắc!

"Họ Chương này thật đúng là đủ hào phóng, từ ngàn dặm xa xôi đến tặng linh văn khí a." Hứa Dương chơi đùa với cái trâm vàng, rồi lại nhíu nhíu mày, "Cứ luôn gọi là trâm vàng này trâm vàng kia thì cũng không phải chuyện hay, phải đặt cho cái thứ này một cái tên mới được."

Hắn sững người chừng thời gian một chén trà nhỏ, vậy mà trong đầu vẫn trống rỗng, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình là tự đặt một cái tên cũng thấy khó khăn...

Một cỗ cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng từ linh văn khí nảy lên trên trán, hắn nhếch miệng, nói "Nếu là nâng cao tinh thần tỉnh não, hay cứ gọi là Phong Du Tinh đi."

Nói xong chính hắn cũng đều trực tiếp lắc đầu, nhưng lại thật sự nghĩ không ra được một cái tên nào khác, chỉ phải tự an ủi chính mình, "Trước tiên cứ gọi bừa tên như vậy đã, sau này nghĩ ra tên hay thì sẽ sửa lại sau vậy."

Hắn đang chuẩn bị đem "Phong Du Tinh" thu hồi, lại bỗng nhiên nhớ tới Mị Thuật tầng thứ nhất của Thiên Vận Triền Tâm Công.

"Cuồng Nhiệt" của tầng Mị Thuật này có thể tạm thời tăng thực lực trong thời gian ngắn cho đồng bọn, chỉ là tự mình thi triển thì sẽ cực kỳ lao lực. Lần trước Vĩnh Trấn từng nói qua, là bởi vì thi triển loại Mị Thuật này sẽ sinh ra áp lực cực lớn đối với hồn phách.

Mà "Phong Du Tinh" có thể tăng cường hồn lực, có thứ này thêm vào, có lẽ có thể thuận lợi sử dụng "Cuồng Nhiệt" rồi.