Chương 206: Hứa Dương Ca Ca, Ngươi Có Chê Ta Phiền Không?

Ô Khúc Hâm không nghĩ tới Hứa Dương thực dám xuống tay bẻ gãy, lập tức sửng sốt, theo bản năng nói "Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?"

Hứa Dương nói trong lòng: phí lời, anh đây trên người còn có một hàng thật cùng loại đấy, có người dùng thạch chuỳ phang lên trên mặt cũng chả bị làm sao.

Hắn chăm chú nhìn Ô Khúc Hâm, trầm giọng nói "Bớt tào lao đi, ngươi rốt cuộc nhìn thấy đồ thật ở đâu?"

"Hàng thật?" Ô Khúc Hâm cúi đầu, ánh mắt mơ hồ nói, "Ta giấu ở gần núi Huyền Hoa, nếu ngươi đáp ứng thả ta, ta sẽ nói cho ngươi giấu ở nơi nào."

"Hừ, chỉ thích nói bậy." Hứa Dương cũng không tin bản thân mình có nhân cách mị lực lớn như vậy, không thể làm cho Ô Khúc Hâm không đem bí mật chưa từng nói cho cao tầng Huyền Hoa tông ra thổ lộ với chính mình.

Hắn lại đem miếng gỗ gãy trong tay ghép lại cùng một chỗ, hỏi "Vậy ngươi biết thứ thật có tác dụng gì không?"

"Này, đây chính là thần khí do 'Bát trụ thượng cổ' hợp lực tạo ra đấy!" Ô Khúc Hâm mặt mày hớn hở nói, "Tuy rằng chỉ là một mảnh vỡ, nhưng lại có uy năng ngập trời, trấn sơn điền hải, che lấp mặt trời mặt trăng..."

"Tào lao." Hứa Dương lập tức ngắt ngang lời nàng, "Ngươi lần trước còn nói rằng mảnh vỡ thì không thể sử dụng."

Ô Khúc Hâm vẫn không bỏ cuộc, nói "Không phải, nếu là hàng thật, thì có thể dùng linh lực thôi phát..."

Hứa Dương lắc đầu, xem ra miệng của gia hỏa này vẫn sẽ không chịu nói thật.

Hắn lại nói bóng nói gió tra hỏi một trận, Ô Khúc Hâm lại thủy chung không có nói đến Hứa gia, có vẻ như đồ dỏm "Mảnh vỡ Dung Thiên Đỉnh" kia của nàng cũng không liên quan đến "Tổ Khí" của Hứa gia.

Hứa Dương cảm thấy thanh thản một chút, ít nhất có nghĩa là lần trước nhóm người muốn chặn giết Ô Khúc Hâm kia, sẽ không tìm đến vì "Tổ Khí" trong tay mình.

Đương nhiên, trước mắt hắn cũng không thể chắc chắn rằng "Tổ Khí" của Hứa gia cùng "Mảnh vỡ" của Ô Khúc Hâm nói là cùng một loại với nhau, xét cho cùng, mặc dù cả hai giống nhau về văn lộ và màu sắc, nhưng cũng có sự khác biệt không hề nhỏ.

Hơn nữa nương cũng từng nói qua, cái gọi là "Dung Thiên Đỉnh" cũng chỉ là một truyền thuyết bịa đặt mà thôi.

"Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu không nói thật ra, đợi đến Thanh Dương tông rồi thì sẽ không còn cơ hội để mà nói nữa đâu." Hắn thấy không hỏi ra được cái thứ gì có giá trị, liền cảnh cáo Ô Khúc Hâm một câu, rồi xoay người rời đi.

Vương Chí Tiên thấy hắn đi ra, mỉm cười tiến lên chắp tay nói "Hứa sư thúc, chúng ta còn phải ở lại thành Phượng Minh bao lâu nữa a?"

Nhiệm vụ tông môn dĩ nhiên cũng không thể trì hoãn được lâu nữa, Hứa Dương nói "Sáng sớm mai xuất phát thôi. Các ngươi cũng chuẩn bị một chút đi."

Vương Chí Tiên khoa trương thở dài "Haizz, hai ngày này lỡ đem đồ ăn của phủ Hứa sư thúc ăn quen mất rồi, thật đúng là không muốn đi."

Hạng Tinh cười nói "Sư muội chỉ thích ham ăn ham uống, nên đầu óc cũng bị mụ mị mất rồi."

Hứa Dương cũng là mỉm cười, "Không sao cả, ta trở về bảo nhà bếp làm một ít chân giò hun khói Kì Sơn, thịt lợn kho mộc nhĩ, dầu mè Lương Bì mang theo, cũng đủ ăn đến Thanh Dương lĩnh."

Nói đến việc phải áp giải Ô Khúc Hâm, hắn vội thử một chút linh lực trong cơ thể, không khỏi lắc đầu cười khổ, tối hôm qua vận dụng Thiên Tiêu Châm, lúc này linh lực vẫn đang trong trạng thái khô kiệt.

Hắn lại dặn dò hai tên đệ tử ngoại môn vài câu, lập tức đi về phòng của mình, dự định bổ sung lại một chút linh lực, dọc đường cũng không biết sẽ gặp phải cái tình huống gì.

Hắn vừa mới đi đến ngoài viện mình, chỉ thấy tiểu Trà đang cười khanh khách đi lên đón, lanh lảnh hét lên "Hứa Dương ca ca, ngươi đã trở lại rồi?"

Một bên, Đại Xuân có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn tiểu Trà một cái, chắp tay nói với Hứa Dương "Thiếu gia, tiểu Trà cô nương cứ đòi phải tới chỗ này chờ ngài, tiểu nhân thật sự không còn biện pháp..."

Hứa Dương nhìn về phía tiểu Trà, cười hỏi "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Tiểu Trà vén góc áo lại, lắc đầu nói "Không có việc gì... Ta chỉ là, cảm thấy trong đầu rất loạn, dường như chỉ khi nhìn thấy được Hứa Dương ca ca mới có thể an tâm hơn một chút.

"Cái đó, Hứa Dương ca ca, ngươi có chê ta phiền không?"

"Làm gì có việc đó chứ." Hứa Dương nói, "Ngươi hiện tại không nhớ được gì cả. Trong lòng lo lắng cũng là chuyện bình thường. Có thể nói, ta là người đầu tiên ngươi biết trong trí nhớ của ngươi, nếu ngươi cảm thấy thoải mái khi ở bên ta, vậy thì cứ ở chỗ này đi."

Hắn thầm nghĩ trong lòng: phải tìm một việc gì đó cho nha đầu này làm mới được, nếu không làm cho nàng vướng bận, sợ là ngay cả thời gian luyện hóa linh lực cũng không có rồi.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói với thiếu nữ kia "Tiểu Trà, ta sẽ dạy cho ngươi một số phương pháp hít thở có được không?"

Tiểu cô nương hiếu kỳ nói "Hứa Dương ca ca, việc hít thở này còn có cái phương pháp gì nữa sao?"

Hứa Dương gật đầu, "Phương pháp hít thở là nhập môn cơ bản của việc tu luyện linh lực, có thể hỗ trợ ngươi hấp thụ chút ít Linh Nguyên thiên địa từ bên ngoài vào."

"Linh Nguyên thiên địa lại là cái gì a?"

Phải mất ít nhất nửa ngày mới có thể giải thích cặn kẽ chuyện này, Hứa Dương chỉ đành phải nói "Linh Nguyên thiên địa có thể tẩm bổ thân thể, cũng rất có ích lợi đối với hồn phách, nói không chừng còn có thể chữa khỏi được ngươi bị mất trí nhớ."

Tiểu cô nương dùng sức gật mạnh đầu, "Ừm, ta nghe Hứa Dương ca ca."

Phương pháp hít thở này được lưu truyền rộng rãi cho Tu Linh giả, thật cũng coi như không phải cái gì thần bí cả, thậm chí nó còn được truyền dạy cho tất cả các trẻ em ở nhiều làng quê.

Hứa Dương bảo Đại Xuân cứ đi làm việc của mình, rồi sau đó từ trong nhà lấy ra hai cái Bồ Đoàn, tự mình ngồi vào một cái, chỉ vào cái kia nói với tiểu Trà "Ngồi xếp bằng trên đó."

Tiểu Trà nhìn một chút tiểu viện, chần chờ nói "Học ở ngay chỗ này sao?"

Hứa Dương gật đầu, "Trong viện không có che chắn, như vậy sẽ dung hòa vào thiên địa, hấp thu Linh Nguyên thì càng thích hợp."

"Ừm." Tiểu cô nương lập tức nhu thuận ngồi xuống thảm rơm.

Hai ngày đầu khi Hứa Dương đến thế giới này, đã bị Hứa Duệ ép phải đem khẩu quyết việc hít thở học thuộc lòng, tuy rằng chưa từng sử dụng qua, nhưng vẫn là thuận miệng làm, "Tập trung nhận thức lên đầu, chú trọng khí phổi, cần phải điều chỉnh tốc độ, dần dần chuyến về giữa ngực bụng, tích trữ trong đan điền..."

Chờ hắn lập lại mấy lần, tiểu Trà đã ghi nhớ nó rồi, nhưng ngay lúc đó hắn đã nhanh hơn rất nhiều.

Rồi sau đó, hắn lại kiên nhẫn giảng giải, "Điều này có nghĩa là để thực hành phương pháp hít thở, người ta cần duy trì sự tập trung mọi lúc, và trọng tâm là chuyển động của phổi và nhịp thở..."

Phương pháp nhập môn của hít thở cũng không có gì phức tạp, chỉ trong nửa canh giờ đã nói cho tiểu Trà rõ ràng, đồng thời kết hợp với việc tu vi của hắn đã tăng lên, hắn cũng có hiểu biết mới về những thứ cơ bản nhất này.

"Được, vậy thì bây giờ ngươi cứ học theo những gì ta vừa nói, bắt đầu hít thở đi." Hứa Dương phân phó nói, "Nhớ kỹ, tâm nhất định phải tĩnh, cảm nhận được năng lượng Linh Nguyên ẩn chứa trong mỗi một hơi thở."

Tiểu Trà gật đầu, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối, lồng ngực bắt đầu nâng lên hạ xuống chậm rãi nhịp nhàng.

Cây Hải Đường trong viện khẽ đung đưa trong gió, làm nổi bật thiếu nữ dưới gốc cây giống như được lồng vào bức tranh phong cảnh, yên tĩnh ngọt ngào nhưng lại khiến cho Hứa Dương thấy có chút thất thần.

Sau một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, không khỏi cười mà lắc đầu, đang nghĩ cái gì vậy chứ? Mau đi luyện hóa linh lực thôi, chớ có để đến ngày mai khi gặp phải phiền toái, ngay cả thi triển thuật Ngự Phong cũng đều thi triển không được.

Hắn vội thu liễm tâm thần, bắt đầu vận chuyển Thiên Vận Triền Tâm Công, lúc này mới phát hiện ra tinh hoa Linh Nguyên bên trong khí huyết đã "Tồn hàng" không nhiều lắm.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng may trước đó đã lấy được một ít tinh hoa Linh Nguyên từ chỗ Hứa Đan cùng Hứa Song, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút, có điều xem ra, cũng luyện hóa không ra được nhiều linh lực rồi.