Chương 205: Tiểu Trà

"Ta cũng vậy bây giờ mới nhìn rõ bộ dáng của ngươi," Hứa Dương mỉm cười trả lời, "Ừm, một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp."

Hai má của thiếu nữ nhất thời càng thêm đỏ hơn chút.

Bộ dáng đáng yêu ngọt ngào của nàng lại khiến cho Hứa Dương sững sờ, vội vàng ho khan một tiếng, nói "Đúng rồi, ngươi nên ăn chút gì đó trước đi, đợi lát nữa sẽ bảo thầy lang kiểm tra cho ngươi một chút."

"Ừm!" Thiếu nữ lập tức nhu thuận gật đầu.

Một bên, Hứa Duệ phân phó Xảo Nhạn nói "Vậy thì đi chuẩn bị đồ ăn đi. Kêu nhà bếp làm nhiều một chút, chắc có lẽ Dương nhi cùng vị cô nương này cũng đều bị đói bụng rồi."

"Vâng"

Hứa Duệ lại xoay người kéo tay thiếu nữ mắt to kia, thân thiết mỉm cười nói "Hài tử ngoan, ngươi chớ có lo lắng, Hứa gia ta vẫn là có chút nhân thủ, chắc chắn rất nhanh sẽ tìm thấy được người nhà của ngươi thôi.

"Mấy ngày này ngươi cứ an tâm ở lại chỗ của ta, có lẽ chờ sau khi uống thuốc của thầy lang vào, có lẽ có thể nhớ ra được chút gì đó."

Nàng lại hỏi thiếu nữ không ít sự tình, nhưng người sau lại cái gì cũng không nhớ ra.

Không bao lâu, Xảo Nhạn hồi bẩm, nói rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong.

"Ừm, chúng ta đi ăn cơm trước đi." Hứa Duệ lôi kéo thiếu nữ mất trí nhớ, gọi Hứa Dương, rồi cùng nhau đi về phía hậu trạch.

Do thời gian gấp rút nên bữa yến tiệc của gia đình này chỉ có bảy tám món, nhưng vẫn vô cùng tinh tế, đủ màu sắc và hương thơm, nhìn đã thấy thèm nhỏ dãi.

Ba khẩu Hứa gia cùng thiếu nữ kia lần lượt ngồi xuống, lập tức có hạ nhân bưng bốn bát trà thơm đến đặt trước mặt bọn họ.

Thiếu nữ mất trí nhớ nhìn bát nước trà trong veo, nàng cảm thấy rất khát, cũng không biết mình đã bao nhiêu lâu rồi không uống nước, thấy Hứa Dương đám người bưng lên bát trà, nàng cũng lập tức cầm lấy bát sứ trước mặt lên, không thể chờ đợi được uống một hơi cạn sạch.

Một luồng hương thơm nồng nàn chảy qua cổ họng và vào dạ dày của nàng, dễ chịu đến mức khiến nàng phải nheo mắt lại.

Nàng đang định lấy thêm một bát nữa, nhưng khi nhìn thấy Hứa phụ quay đầu lại nhổ nước trà vào trong bát nhỏ bên cạnh, mặt nàng chợt đỏ bừng.

Nước này dường như được dùng để súc miệng...

Mấy tên hạ nhân bên cạnh lập tức thấp giọng cười trộm, thiếu gia quá tận tình chăm sóc đối với nữ nhân nhặt được này, đã sớm khiến cho các nàng có chút khó chịu, "Xem ra thật là một cái tên miền núi nhà quê."

"Haizz, đoán chừng cũng chưa từng uống qua loại trà ngon nào..."

"Thiếu gia thật sự là thiện tâm, còn bảo nàng cùng dùng bữa với nhau."

Hứa Dương uống trà vào trong miệng, đang định súc miệng thì thoáng thấy thiếu nữ xinh đẹp đang uống mất nước súc miệng, lúc này trừng mắt nhìn, cũng duỗi cổ ra, đem nước trà nuốt xuống, gật đầu nói "Đây là trà Long Tĩnh Lung Huy phải không? Ừm, vị thanh ngọt, thật đúng là trà ngon."

Thiếu nữ cảm kích nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy Hứa Dương ca ca là một người thật chu đáo và đáng tin cậy, bỗng nhiên lại giống như nhớ tới cái gì đó, rồi chỉ vào bát trà nhíu lông mày nói "Hứa Dương ca ca, ngươi vừa rồi nói, thứ này gọi là gì?"

"Nước trà a, trà Long Tĩnh Lung Huy..."

"Trà, trà..." Thiếu nữ cúi đầu nói líu ríu, không khỏi trước mắt sáng ngời, vui vẻ nói, "Hứa Dương ca ca, ta nhớ ra rồi, ta gọi là tiểu Trà!"

"Tiểu Trà?" Hứa Duệ cũng là mỉm cười gật đầu, lại nói, "Đây có lẽ là biệt danh đúng không, ngươi có nhớ rõ ngươi họ gì không?"

Tiểu Trà lắc đầu, "Chỉ nhớ rõ mỗi một chút này, những thứ khác vẫn là nghĩ không ra."

Hứa Dương an ủi nàng nói "Khởi đầu thuận lợi nói chung là thành công. Có thể nhớ lại được một chút, thì có lẽ rất nhanh sẽ có thể khôi phục."

Hắn nói xong, gắp lấy một miếng Kim Tô Long Sí đặt ở bên trong bát của tiểu Trà, "Mau ăn đi, đây chính là biệt tài bếp núc của Tiền di đấy. Nếu ăn no nói không chừng còn có thể nhớ ra được một chút gì đó."

"Ừm," tiểu Trà ngại ngùng gật đầu, "Đa tạ Hứa Dương ca ca."

Có mỹ nữ dùng bữa, Hứa Dương chỉ cảm thấy bữa ăn ngon hơn bình thường rất nhiều.

Đợi khi ăn xong bữa cơm trưa, Xảo Nhạn lại báo, "Gia chủ, Trần tiên sinh của Thiện Hòa Đường đã đến."

Trần tiên sinh chính là thầy lang có lai lịch lớn tuổi nhất ở thành Phượng Minh. Hứa Duệ vội phân phó nói "Mau mời Trần tiên sinh vào trong sảnh."

"Vâng"

Hứa Dương kéo tiểu Trà nói "Để Trần tiên sinh xem bệnh cho ngươi một chút, kê đơn thuốc, có lẽ rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại trí nhớ."

Sau một lát, một lão phụ hơn bảy mươi tuổi đem cổ tay tiểu Trà đặt xuống, thần sắc nghiêm túc lắc đầu nói "Không đúng, không đúng a..."

Hứa Dương nhíu mày, vậy là có ý gì? Sẽ không phải là không cứu được đấy chứ?

Hắn vội hỏi nói "Trần tiên sinh, cái này, tình hình rất nghiêm trọng sao?"

Trần đại phu vẫn là lắc đầu, "Cũng không phải."

"Vậy ngài nói cái gì không đúng?"

"Ý của lão hủ là nói, cô nương này mạch đập quá bình thường, khí huyết tràn đầy, gân cốt vô cùng cường tráng... Tuyệt không giống như là có bệnh nhẹ."

Hứa Duệ nghi hoặc nói "Trần tiên sinh, nhưng nàng cái gì cũng đều không nhớ ra. Liền ngay cả tên cũng đều chỉ nhớ được một nửa. Ngài xem, có thể khai một đơn thuốc điều trị được không?""

"Cái này..." Trần đại phu đứng dậy, chắp tay nói, "Lão hủ thật sự bất lực."

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói "Cô nương này đại khái là bị thương hồn phách, cho nên cần phải được Tiên sư có tu vi cao thâm khám và chữa bệnh cho nàng, rồi lấy đan dược điều dưỡng, có lẽ còn có thể khôi phục lại được.

"Chỉ là, chi phí này sợ là sẽ cực kỳ kinh người..."

Hứa Dương lập tức nhớ tới, chủ sự của Hồng Vân Phong Dư sư tổ chính là một cao thủ y đạo, nếu như thật sự không được, thì sẽ đi cầu nàng xem một chút cho tiểu Trà.

Về phần chi phí, một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, mà bị đụng thương bởi Hứa gia, mình lấy ra chút tiền cũng là theo lẽ thường phải làm.

Hơn nữa, anh đây bây giờ cũng không phải là thiếu tiền. Chờ Ngọc Xã đi đúng quỹ đạo, lợi nhuận chắc chắn sẽ không tệ, mua chút đan dược còn không phải như mua một bữa ăn sáng.

Sau khi tiễn thầy lang đi, Hứa Dương kêu người dàn xếp cho tiểu Trà đi đến chái nhà ở cánh Tây để nghỉ ngơi, người sau làm thế nào cũng không nguyện đi cùng với hạ nhân.

Hứa Dương bất đắc dĩ chỉ đành phải tự mình đem nàng đưa đến chái nhà, liên tục lặp đi lặp lại lời hứa sẽ sớm quay lại gặp nàng, tiểu cô nương lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Rồi sau đó Hứa Dương đi thẳng đến phòng ở nơi giam giữ Ô Khúc Hâm.

Hắn sau khi lấy được "Tổ Khí" đã thử qua, linh lực có thể chú nhập vào được nó một cách trơn tru, cho thấy rằng thứ này thực sự là một linh văn khí, hoặc thậm chí là một linh bảo, chỉ là linh lực sau khi chú nhập vào lại không hề có phản ứng gì.

Hắn cảm thấy tò mò đối với thứ này, chuẩn bị đi hỏi một chút Ô Khúc Hâm xem có biết chút gì đó hay không.

Trong một căn phòng nhỏ ở hậu trạch, Hứa Dương kêu Vương Chí Tiên cùng Hạng Tinh canh giữ ở bên ngoài cửa, rồi lại kích phát phù Tĩnh Âm, đóng chặt cửa lại.

Ô Khúc Hâm thấy thế, lập tức vui tươi hớn hở miệng ba hoa nói "Hứa sư tôn, kỳ thật ta cũng không phải người tùy tiện, nhưng nếu là ngươi muốn tùy tiện, thì ta đây sẽ tùy theo ngươi là được."

"Ngươi có tin hay không ta làm cho đầu lưỡi của ngươi thành thịt heo nướng?" Hứa Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng lạnh lùng nói.

Ô Khúc Hâm sắc mặt lập tức tái nhợt, không dám nói bậy lung tung nữa.

Hứa Dương tiến lên lấy ra "Miếng gỗ" đen tuyền từ trong người nàng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng nói "Nói thật đi, thứ này ở đâu ra?"

"Là do nhà ta truyền lại..."

"Nói bậy!" Hứa Dương cắt ngang lời nàng nói, "Theo ta được biết, đây là một cái đồ dỏm, ngươi đã thấy hàng thật ở đâu?

Ô Khúc Hâm trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn là mạnh miệng nói "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đây là thánh vật do Ngô gia ta tổ truyền!"

Hứa Dương nhíu nhíu mày, hai tay thoáng dùng sức, rắc một tiếng đem "Thánh vật" tổ truyền của Ô Khúc Hâm bẻ gãy thành hai nửa, "Đây chính là mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh' mà 'Chí đạo linh bảo' dung hợp thành theo như lời ngươi nói sao?"

------------------------------------------------

Hứa Dương cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ và theo dõi, nếu quý vị thấy hay thì hãy like, ủng hộ hoặc đề cử đẩy kim phiếu để giúp Hứa Dương tu luyện được nhanh hơn. Tại hạ xin cảm tạ! Mãi yêu