Chương 204: Mỹ Nhân Xuất Bồn

Hứa Duệ suy nghĩ một chút, lại đem miếng "Ngọc bội" đó trả lại cho Hứa Dương, trịnh trọng nói "Dựa theo bà ngoại ngươi nói, tổ khí này đã truyền lại ở Hứa gia hơn một ngàn năm. Hứa gia tổ huấn, phàm là con cháu Hứa gia, cần phải liều mạng để bảo đảm chu toàn cho tổ khí.

"Ta từ trước đến giờ cũng không biết mối thù truyền kiếp kia của Hứa gia lại vẫn ngấp nghé tổ khí. Sau sự việc này, nàng chắc chắn sẽ còn đến nữa, hiện giờ thực lực của con cũng không kém so với nương, ngược lại nó sẽ an toàn hơn khi ở với con. Dương nhi, ngươi nhớ kỹ, cho dù là phải liều mạng tính mạng, cũng nhất định phải bảo trụ tổ khí không rơi vào tay ngoại nhân!"

"Nương, trách nhiệm trọng đại như vậy, hiện tại liền giao cho con sao?" Hứa Dương mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hứa Duệ gật đầu, vui mừng cười nói "Tuy nói con chính là một nam hài tử, có chút miễn cưỡng khi để đôi vai yếu ớt của con gánh vác tổ huấn, có điều con có dũng có mưu, luyện công lại thiên tài như vậy, cho dù là những nữ nhi đó lớn hơn con vài tuổi thì cũng đều không so với con được. Nương tin tưởng con nhất định sẽ có thể chèo chống được Hứa gia."

Hứa Dương bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy tổ khí.

Hắn lật qua lật lại xem miếng "Ngọc bội", nhớ tới những điều Ô Khúc Hâm nói ngày ấy, liền hỏi "Nương, người đã từng nghe nói qua về chuyện 'Dung Thiên Đỉnh', cùng với 'Bát trụ thượng cổ' chưa?"

Hứa Duệ gật đầu, "Có biết một phần. Đó chính là sự tồn tại của bát đại thế gia thời đại thượng cổ, ở thời đại Tiên Ma đại chiến, bọn họ cũng chính là những cốt cán của toàn bộ tộc nhân.

"Về phần 'Dung Thiên Đỉnh' kia, lại hơn phân nửa chính là một truyền thuyết."

"Truyền thuyết?"

"Đúng vậy." Hứa Duệ nói, " Cường giả 'Bát trụ thượng cổ' thế gia từng ở trong cùng hơn một tháng liên tiếp gặp phải bất trắc, điều này khiến cho người ta không thể tưởng tượng được. Hơn nữa trên thế giới này chỉ có nam tử bị nguyền rủa, mà nữ nhân lại không việc gì, vì thế liền có những người nhiều chuyện chắp vá gán ghép, biên ra câu chuyện bát thế gia tạo ra 'Dung Thiên Đỉnh' để giải trừ sự nguyền rủa, rồi nửa đường lại bị người ta làm gián đoạn."

Nàng lại kinh ngạc nói "Tại sao con hỏi chuyện này?"

Hứa Dương cười nói "Có người nói với con, nàng là hậu duệ của 'Bát trụ thượng cổ' thế gia, đang nắm giữ mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh', đã đưa lại cho con xem qua, bộ dáng rất giống với 'Tổ Khí' của nhà chúng ta. Hiện giờ xem ra, nàng hẳn chính là bịa chuyện mà thôi."

Hứa Duệ lại cẩn thận nói "Người này ở nơi nào? Hay là nàng từng thấy qua 'Tổ Khí' Hứa gia? Sau này nên đề phòng nghiêm ngặt thêm đối với nàng mới được!"

Hứa Dương xua tay, "Là một tên tử tù. Con thấy bộ dáng của nàng, rất có thể là một người dối trá. Về phần nàng thấy qua tổ khí khi nào, đợi khi con quay trở lại sẽ thẩm vấn nàng lần nữa là biết."

Hắn lại tò mò hỏi "Nương, tổ khí này của chúng ta có chỗ nào thần kỳ, mà tổ tiên lại coi trọng như thế, còn dẫn tới cả sự tranh đoạt của cừu gia."

Hứa Duệ cũng là lắc đầu, nghi hoặc nói "Khi bà ngoại con truyền cho ta, chỉ nói nhất định phải cẩn thận bảo quản, vẫn chưa từng đề cập đến chuyện khác. Mấy năm nay ta thật ra cũng đã cân nhắc qua, thứ này hẳn là một kiện linh văn khí, nhưng căn bản lại không thể thúc dục được, càng không nói đến có chỗ nào thần kỳ."

Hứa Dương có chút tiếc nuối đem miếng "Ngọc bội" thu vào trong Càn Nguyên Đại, thầm nghĩ: còn tưởng rằng được một thứ đồ tốt uy lực bất phàm, không nghĩ tới chỉ là một cái tiêu đề đảng, lại còn "Tổ Khí", kết quả là méo có cái tác dụng gì...

Có điều nếu phải nói thì, cái thứ này ngược lại rất rắn chắc, tối hôm qua bị kẻ thù truyền kiếp kia dùng thạch chùy hung hăng đập một phát, mà ngay cả một điểm cũng không rụng chút nào. Hứa gia đem nó truyền lại hơn một ngàn năm, chứng minh rằng nó chắc chắn có chỗ nào đó bất phàm, sau này phải nghiên cứu cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ có sự kinh hỉ ngoài ý muốn.

Hắn lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Hứa Duệ nói "Đúng rồi, nương, kẻ thù truyền kiếp kia của chúng ta, rốt cuộc là cái lai lịch gì?"

Hứa Duệ thần sắc nghiêm túc đứng lên, "Ta cũng không rõ lai lịch cụ thể, chỉ nghe bà ngoại con nói, các nàng lần đầu tiên tập kích Hứa gia là tám mươi hai năm trước."

Hứa Dương nhíu mày nói "Các nàng? Chẳng lẽ không chỉ có một tên này?"

"Các nàng dường như là người một nhà." Hứa Duệ nói, "Hơn tám mươi năm trước, là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi tự mình đến. Cứ sau mỗi vài năm, nàng sẽ lại đến tập kích quấy rối Hứa gia một phen, lần nào cũng đều có con cháu Hứa gia bị thương vong, nhưng hung thủ lại cực kỳ giảo hoạt, bất luận Hứa gia chuẩn bị như thế nào, nàng cũng đều là toàn thân trở ra.

"Hơn hai mươi năm sau, nàng lại cùng đứa con hơn mười tuổi đến, sau đó nàng cũng ít xuất hiện hơn.

"Rồi đứa nhỏ đó lớn lên, quần nhau cùng với vi nương hơn mười năm. Đợi đến khi đại di con gặp phải đại họa, Hứa gia bất đắc dĩ phải rời khỏi thành Vạn Lăng, ta liệu định nàng tất sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, liền tập trung sức mạnh của toàn tộc, thế là nửa đường mai phục nàng, đem nàng đánh trọng thương.

"Tối hôm qua người nọ cùng diện mạo nàng cực kỳ giống nhau, ta liếc mắt một cái liền nhận ra, nghĩ tới chắc chắn là nữ nhi của nàng."

Nàng bỗng nhiên thoải mái mà cười, "Vi nương hiện giờ coi như thân thể cường tráng, tu vi Dương nhi cũng tăng lên nhanh chóng, sau này các nàng còn muốn tìm Hứa gia gây phiền toái, thế tất sẽ càng ngày càng khó xuống tay rồi!"

Hứa Dương cũng thầm giật mình, rốt cuộc có cái biển máu thâm hậu gì, mà ngay cả mấy thế hệ liên tục, trải qua hơn tám mươi năm, vẫn siêng năng không biết mệt mỏi đối phó với Hứa gia?

Chẳng lẽ là vì khối tổ khí kia sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy miếng "Ngọc bội" đen tuyền trong Càn Nguyên Đại quả thực giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ là thu thì cũng đã thu rồi, lúc này mà nói trả lại cho nương, thì có vẻ có chút không chân chính.

Cũng may nhân số của cừu gia kia dường như không nhiều lắm, mình lại thấy qua diện mạo của nàng, nói chung nếu đánh không lại cũng có thể trốn tránh được. Hơn nữa, cho dù không có cái thứ tổ khí chết giẫm này, thì hơn phân nửa nàng cũng sẽ không buông tha cho mình.

Trong khi hắn đang suy nghĩ về điều đó, thì Xảo Nhạn nha hoàn bên người Hứa Duệ đi đến, chắp tay nói "Thiếu gia, vị cô nương kia mà ngài mang về đây đã rửa mặt thay quần áo xong, cũng không chịu ăn cái gì, cũng không để cho thầy lang bắt mạch nàng, chỉ la hét muốn gặp ngài."

Hứa Dương bất đắc dĩ cười khổ, thật đúng là đem ta dán lên rồi, chỉ đành phải ngoắc tay nói "Thôi bỏ đi, bảo nàng lại đây đi."

"Ách..." Một tia sáng bí mật lóe lên trong mắt Xảo Nhạn, gật đầu đáp, "Vâng"

Hứa Duệ liếc nhìn vết bẩn trên người Hứa Dương, cười nói "Mải nói chuyện hỏi thăm quá, con cũng mau đi thu dọn một chút đi."

Hứa Dương gật đầu, trở về trong phòng của mình đơn giản tắm rửa một cái, phát hiện vết máu trên lưng đã sắp bắt đầu bóc rơi ra, lộ ra da thịt mới mềm mại, lại cảm thán dược hiệu của Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan thật kinh người.

Chờ khi hắn thay quần áo và quay trở lại sảnh chính, chỉ thấy một thiếu nữ tóc dài ngang lưng trong chiếc váy trắng hình trăng đơn giản, đang hơi cau mày đứng đợi ở đó.

Khoảnh khắc khi ánh mắt của Hứa Dương lướt qua khuôn mặt nàng, nhịp tim của hắn ngay lập tức lỡ mất hai nhịp, mái tóc đen dài của nàng ôm sát vào làn da trắng như tuyết, trên gương mặt trái xoan còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, lông mày xa xăm như Đại Lung Yên, đôi mắt hoa mai trong veo có chút rụt rè, mũi nhỏ thanh tú, đôi môi anh đào đỏ mọng, đơn giản đẹp không giống phàm nhân, nhất là dưới khóe mắt trái của nàng còn có một nốt ruồi son, trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ, dễ thương mê người.

Hắn trong lòng thầm than, đời sau mình đã từng nhìn thấy bao nhiêu mỹ nhân minh tinh, lại không nghĩ rằng đều bị kém hơn rất nhiều so với một nữ hài tử ở một thế giới hoang dã.

Sau khi thiếu nữa kia nhìn thấy Hứa Dương, lập tức mỉm cười chạy tới, nhưng lại có chút kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt nổi lên hai tầng mây đỏ, nói "Thì ra Hứa Dương ca ca lại trông như thế này! Lúc trước mặt mũi lấm lem bùn đất, ta cũng nhìn không rõ tướng mạo của ngươi."