Chương 203: Đoạt Lại Tổ Khí

"Được rồi, đa tạ nhị vị. Vậy cáo từ."

Hứa Dương mang theo tiểu cô nương đi ra được hơn trăm bước, lúc này mới bước lên Truy Vân Quyển, bay nhanh về hướng thành Phượng Minh.

Ở bụi cây phía sau, hai nữ tiều phu đang nhìn trộm nam tử tuấn mỹ thấy hắn đột nhiên bay đi, nhất thời quá sợ hãi, run run thân mình, liên tục khom người thi lễ về phía bóng lưng hắn, trong miệng thì thào "Thì ra vậy mà lại là Tiên sư, tiểu nhân có mắt không tròng, đã có nhiều mạo phạm rồi..."

...

Ngay phía đối diện với ngọn núi hoang nơi Hứa Dương vừa tỉnh dậy, một nữ tử trẻ tuổi đột nhiên mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp, từ dưới đất nhảy lên, đánh giá xung quanh một phen, sau đó lập tức lắc mình lượn ra hơn bảy tám trượng, nhặt lên đoản mâu đang cắm ở nơi đó.

Nàng thân mặc quần áo gia đinh Hứa phủ, chính là Hoa Tuyết Hận đã đem Hứa Dương một chùy đập bay lên đến trụ tử tinh.

Nàng thấy xung quanh không còn ai khác, rồi cúi đầu kiểm tra lại tình hình của chính mình, ngoại trừ một ít vết thương nhỏ ra, thì cũng không đáng lo ngại, lập tức hung hăng dậm mạnh chân một cái, trong mắt lộ vẻ không cam lòng —— nếu là chính mình còn sống, nói như vậy thì hai mẫu tử Hứa gia kia cũng rất có thể là không chết...

Mà "Thánh vật" của Hoa gia lại vẫn còn đang ở trong tay bọn họ. Bản thân mình đã khổ tâm chuẩn bị mất mấy năm, liều mạng chém giết cả đêm, rồi lại trở về như lúc ban đầu.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nhanh chóng chọn một cái phương hướng, rồi bay nhanh đi —— có lẽ họ Hứa vẫn còn đang ở quanh đây, nếu là tìm thấy được, là có thể cho bọn họ bổ thêm một mâu!

Hoa Tuyết Hận dưới chân chạy như điên, trong lòng nhớ lại cuộc chiến tối hôm qua, người bịt mặt kia hẳn là một tên trộm có thành tích đã được kiểm chứng, trước tạm thời bỏ qua không nói đến, nhưng chính mình rõ ràng đã đánh giá quá cao thực lực của Hứa Dương.

Nếu sớm biết rằng hắn đến ngay cả một kích tùy tay của chính mình cũng đều không ngăn cản được, lúc ấy nên trước tiên đánh lén giết chết hắn, rồi lại nghĩ cách chu toàn cùng với Hứa Duệ!

Nàng đang nghĩ ngợi, lại chợt thấy đoản mâu trong tay có chút không thích hợp —— binh khí này đã theo mình từ lúc còn tám tuổi, vẫn luôn đi theo nàng, gần như đã rất quen thuộc với cánh tay của nàng.

Nàng thả chậm cước bộ, giơ lên đoản mâu xem xét, lập tức trong lòng cả kinh —— chỉ thấy trên mũi nhọn của mâu lại có một cái lỗ thủng trong suốt to bằng hạt đậu tằm!

Điều này rõ ràng là do ma sát của hai bên giữa đoản mâu của mình khi dùng để ngăn cản lại "Cái đục" màu đen kia của Hứa Dương vào đêm qua tạo thành.

Phải biết rằng, đây chính là cao giai linh văn khí do Hoa gia tổ truyền lại, dùng Tử Huy Thiết cực kỳ trân quý sở tạo ra, cứng rắn vô cùng, loại thép đen dùng để đúc trung giai linh văn khí, một loại Tinh Tùy Thiết, ở trước mặt nó cũng đều giống như đậu hũ bình thường.

Không nghĩ tới vậy mà lại bị một chiêu của Hứa Dương đục thủng lỗ!

Nàng không khỏi cầm chặt đoản mâu, trong lòng nói: xem ra Hứa Dương này cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy. Hoặc là "Cái đục" kia của hắn là một kiện linh bảo cực kỳ lợi hại, hoặc là tu vi của hắn vốn dĩ kinh người, nhưng bất luận là loại tình huống gì, muốn có thể dễ dàng giết chết hắn cũng đều là không có khả năng...

Bản thân mình tối hôm qua đã có thể gây trọng thương cho hắn, hơn phân nửa là hắn khi giao thủ cùng với người bịt mặt kia đã bị hao hết linh lực rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nỉ non nói "Nương, nữ nhi suýt nữa đã quên mất sự dặn dò của người.

"Nhân khẩu của Hoa gia không thịnh, phải từ một nơi bí mật gần đó chờ đợi cừu nhân xuất hiện sơ hở, tuyệt đối không thể dễ dàng mạo hiểm... Một mình con sẽ phải đối phó với cả toàn bộ mấy trăm khẩu Hứa gia từ cao đến thấp!"

...

Thành Phượng Minh.

Hứa phủ.

Một tên hạ nhân phát điên rồi chạy như điên vào sảnh chính, hưng phấn mà hô to "Bẩm gia chủ, thiếu gia! Thiếu gia hắn đã trở về, bình an vô sự!"

Hứa Duệ bật thẳng người đứng dậy, hai tay vẫn đang nắm chặt lúc này mới hơi buông ra, trong lòng thở phào một cái.

Một nữ tử hơn bốn mươi tuổi bên cạnh nàng, thân khoác ngân giáp chắp tay cười nói với nàng "Chúc mừng Hứa gia chủ. Hứa công tử đã bình an trở về, ta cũng sẽ yên tâm hơn rồi."

"Đa tạ thành chủ đại nhân." Hứa Duệ xoay người lại chắp tay, rồi sau đó dưới sự vây quanh của vài tên hạ nhân, bước nhanh ra ngoài cửa phủ nghênh đón.

Khi nàng nhìn thấy toàn thân Hứa Dương chật vật không chịu nổi, lại nghĩ tới tối hôm qua một trọng kích của mối thù truyền kiếp kia, không khỏi lo lắng đến cực điểm, tiến lên giữ chặt tay hắn, vội vàng nói "Dương nhi, sao rồi, bị thương nghiêm trọng không?"

"Không sao," Hứa Dương nhếch miệng cười nói, "Con có linh dược, thương thế đã sắp khống chế được rồi."

Hứa Duệ lại lặp lại xác nhận, lúc này mới yên lòng, không khỏi âm thầm gật đầu, chính nàng cũng ăn một chùy của nữ tử mối thù truyền kiếp kia, biết rằng thực lực ít nhất cũng có Thất Mạch cảnh, Hứa Dương có thể ngăn chặn được trọng kích của người nọ, có thể chứng minh được rằng tu vi của hắn khẳng định không kém được.

Hứa gia có thể xuất ra được thiên tài này, nhất định sẽ có thể tái hiện vinh quang của tổ tiên!

Nàng nào đâu biết rằng, Hoa Tuyết Hận là lo lắng đánh nát "Thánh vật", cho nên giảm bớt hơn tám phần lực đạo, nếu không Hứa Dương khẳng định là chết ngay tại chỗ.

Hứa Dương cũng hỏi "Nương thương thế như thế nào?"

"Haizz, nếu không phải không có phòng bị, nàng nào có thể đánh trúng được vi nương?" Hứa Duệ hùng hổ xua tay nói, "Không thành vấn đề."

Nàng lại thấp giọng nói "Dược trị thương kia của con cực kỳ lợi hại, nếu không nương có thể còn phải nghỉ ngơi thêm mười ngày tám ngày nữa, mới có thể phục hồi được như cũ."

Hứa Dương cười nói "Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan, nếu như dược hiệu không được thì con sẽ không thể không đi tìm nàng mà trả lại hàng."

Hứa Duệ trợn tròn ánh mắt, kêu lên "Con cái tên bại gia tử này! Có chút vết thương nhỏ này mà đã phải dùng thượng phẩm đan dược? Cái thứ đó là hai mươi bảy hai mươi tám vạn lượng bạc một viên a!"

Hứa Dương co rụt cổ, trong lòng nói: nếu nương biết tối hôm qua một chút mà đã xơi mất hai viên, thì còn không đau lòng mà chết? Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần có thể bảo trụ được mạng, tiền này tiêu tốn cũng đáng giá!

Hắn đi theo Hứa Duệ vào trong cửa, bỗng nhiên thoáng thấy tiểu cô nương đang đi cùng mình rụt rè đứng bên ngoài Hứa phủ, vội giơ tay gọi nàng "Tiểu muội muội, mau vào đi."

Hắn thấy người sau vẫn là một bộ dáng rất cẩn thận, chỉ đành phải tiến lên kéo nàng đi vào, "Ngươi ăn chút gì trước đi, rửa mặt một chút, sau đó ta sẽ phái người đi tìm người nhà của ngươi."

"Ừm," thiếu nữ gật đầu, nhẹ giọng nói, "Cám ơn Hứa Dương ca ca."

Hứa Duệ nhìn thấy thiếu nữ mặt mũi bẩn thỉu kia, nghi hoặc nói "Dương nhi, cô nương này là ai?"

Hứa Dương lôi kéo nương nhanh đi hai bước, hạ thấp giọng nói "Có lẽ là một sơn dân ở gần đây, sau khi dị cảnh kia sụp đổ đã đụng phải nàng."

Hắn chỉ chỉ vào đầu, lúng túng nói "Hình như đem người ta đụng làm mất trí nhớ rồi, nói không ra nhà ở đâu, tên gọi là gì, con chỉ đành đem nàng mang về trước rồi nói sau."

Hứa Duệ gật đầu, thở dài "Haizz, nói ra thì cũng là bị liên lụy bởi Hứa gia, thật đáng thương."

Nàng nhìn thiếu nữ kia ra hiệu với Xảo Nhạn ý bảo nói "Trước tiên mang nàng đi tắm rửa một chút, thay quần áo, rồi tìm một thầy lang xem cẩn thận một chút cho nàng, từ từ chăm sóc."

"Rõ" Xảo Nhạn nói với thiếu nữ, "Vị muội muội này, đi theo ta."

Thiếu nữ giãy thoát khỏi tay nàng, thần sắc tràn ngập sự đề phòng tiến đến bên cạnh Hứa Dương, ngập ngừng nói "Hứa Dương ca ca, nàng là ai? Ta không muốn đi cùng với nàng..."

Hứa Dương chỉ đành phải nói an ủi một phen, lại đáp ứng việc thay quần áo rồi lập tức nhìn nàng, nói hơn nữa ngày, tiểu cô nương mới không tình nguyện đi theo sát Xảo Nhạn.

Hứa Duệ lôi kéo con trai đi vào sảnh chính, thành chủ thành Phượng Minh lại cực kỳ khách khí hàn huyên một trận cùng với Hứa Dương.

Đợi khi thành chủ cáo từ rời đi, Hứa Duệ lập tức bảo hạ nhân lui ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Hứa Dương nói "Dương nhi, kiện 'Tổ Khí' kia có đoạt lại được không?"

Hứa Dương trở tay lấy ra miếng "Ngọc bội" đen xì kia từ trong Càn Nguyên Đại, đưa cho nàng, "Là thứ này không sai chứ?"

Hứa Duệ mừng rỡ, liên tục gật đầu, lại cảm khái nói "Dương nhi quả nhiên thành tài rồi! Lần này nếu không phải là con, nếu không vi nương có thể sẽ gặp phải độc thủ của người bịt mặt kia, tổ khí này tám phần cũng khó mà bảo trụ được..."