Thiếu nữ kia lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bước nhanh vài bước, duỗi tay kéo góc áo của Hứa Dương lại, "Ta sẽ không gây phiền phức cho Hứa Dương ca ca đâu."
Hứa Dương liếc nhìn bàn chân nhỏ xíu dính đầy bùn đất của nàng, giầy sớm đã không biết rơi mất ở đâu rồi, hơn nữa với đôi chân thon thả kia, chỉ khẳng định chạy sẽ không được nhanh a.
Hắn lúc này triệu ra Truy Vân Quyển, ngoắc tay đối với nàng, "Mau lên đi."
Thiếu nữ kia kinh ngạc nhìn Truy Vân Quyển đang bay lơ lửng ở giữa không trung, rồi cất bước đi lên một cách cực kỳ cẩn thận, theo bản năng kéo cánh tay của Hứa Dương lại.
Hứa Dương đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay của nàng không một chút dấu vết, không cảm ứng thấy được sự tuôn ra của linh lực, hẳn chính là một tiểu cô nương bình thường mà thôi, lúc này mới yên tâm thúc dục Truy Vân Quyển, bay "Vù" về phía trước.
"Hứa Dương ca ca, thứ này bay thật nhanh..." Tiểu cô nương sợ tới mức gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Hứa Dương, hai mắt nhắm nghiền.
"Đừng sợ. Ngươi chỉ cần đứng cho vững, tuyệt sẽ không bị ngã xuống dưới." Hứa Dương an ủi nói, để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nên hắn cũng không dám bay quá chậm, nhưng tốc độ vẫn là thoáng chậm lại.
Hắn thấy sắc mặt thiếu nữ khôi phục lại một ít, liền chuyên tâm điều khiển Truy Vân Quyển, tận lực đi theo từ trong sơn thạch hoặc bụi cây cối, để phòng ngừa gặp phải tên kẻ thù truyền kiếp của Hứa gia kia.
Suy nghĩ của hắn không khỏi quay trở lại trận chiến khốc liệt ngày hôm qua, dị cảnh kia thế mà lại bị sụp đổ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cũng không biết tình hình của nương bên kia như thế nào. Có điều nếu mình đã có thể bình yên vô sự, vậy thì nàng hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì.
Tuy nói nàng lúc ấy thân chịu trọng thương, có điều dược hiệu của Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan vẫn còn, chỉ cần không phải công kích trí mạng ngay lập tức, thì khẳng định có thể chịu nổi được.
Hắn lập tức lại nghĩ ngay đến "Tổ Khí" đoạt lại được từ chỗ người bịt mặt, màu đen xì đó cùng với kiểu linh văn trên bề mặt, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào.
Ở đâu nhỉ...
Trong đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua một đạo tia chớp, đó chính là mảnh vỡ của "Dung Thiên Đỉnh" mà Ô Khúc Hâm đã từng cho hắn xem trước đó!
Mặc dù chất liệu và trọng lượng của cả hai rõ ràng là khác nhau, nhưng màu sắc cùng linh văn lại giống nhau đến bảy tám phần, chẳng lẽ tên kia cũng không có nói dối?
"Tổ Khí" của Hứa gia lại có quan hệ gì cùng với "Dung Thiên Dỉnh"?
Suy nghĩ của hắn đang ùng ục như nước sôi, chợt nghe thấy Hải Yến ở trên đầu mình hét lên "Phía nam, có người!"
Hứa Dương vội quay đầu nhìn về phía nam, quả nhiên liền thấy hình như có một bóng đen nằm trên mặt đất cạnh gò đất cách đó không xa, xung quanh cũng là một mảnh hỗn độn, cây cối đổ rạp, nhiều tảng đá vỡ vụn, rất có thể cũng bị dị giới sụp đổ đè lên.
Hắn lập tức điều khiển Truy Vân Quyển nấp sau một gốc cây cổ thụ, làm cái thủ thế im lặng đối với thiếu nữ ở phía sau lưng, rồi ra hiệu cho Hải Yến nói "Đi xem tình hình một chút xem sao."
Một lát sau, con quạ bay trở về, hét lớn "Đã chết, đã chết! Người, che mặt."
Hứa Dương khẽ nhíu mày, bảo tiểu cô nương kia chờ ở nguyên tại chỗ, tự mình bước tới một cái cây cách đó ba trượng, rồi phóng về phía trước mấy trượng, núp ở bên sơn thạch.
Sau vài lần nhảy nhót như vậy, hắn mới nhìn rõ diện mạo của người trên mặt đất, đúng là người bịt mặt đã bị mối thù truyền kiếp Hứa gia giết chết đêm qua.
Chỉ thấy ngực nàng có một cái lỗ máu làm cho người ta sợ hãi, máu chảy ra sớm đã khô cạn, biến thành màu đen, khó có thể phân biệt được với dạ hành y trên người nàng.
Hứa Dương cẩn thận tiến lên vài bước, đang định cúi người xuống để kiểm tra kia thi thể, chợt nghe thấy một tiếng "Răng rắc" từ phía sau, nhất thời hoảng sợ, xoay mạnh người lại bày ra tư thế phòng ngự.
"Hứa Dương ca ca, xin lỗi..." Thiếu nữ ở phía sau cũng hoảng sợ, túm lấy góc áo, rụt rè nói, "Ta, ta ở bên kia sợ quá, nên cũng đi lại đây."
Hứa Dương nhẹ nhàng thở ra, xua tay nói "Không sao, có điều lần tới nhất định phải nói trước một tiếng."
"Ừm." Thiếu nữ gật đầu, lại nhìn thấy thảm trạng của thi thể trên mặt đất, cả kinh thất thanh thét chói tai, "A..." Rồi lại lập tức bưng kín miệng mình, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
"Không sao, nàng đã chết rồi." Hứa Dương an ủi nàng nói, lại phát hiện ra thân thể nàng run lên còn lợi hại hơn cả so với lúc đầu.
"Chờ ta một chút," Hứa Dương bất đắc dĩ nói, "Rất nhanh là xong thôi."
Rồi sau đó, hắn mau chóng sờ soạng một trận ở trên thân của người bịt mặt, đầu tiên là lật ra được ba bình Thanh Linh Dịch cùng hai viên đan dược, còn có hai bình ngọc đã bị đánh nát.
Cụ thể là cái đan dược gì thì vẫn còn chưa nhận ra được, nhưng Thanh Linh Dịch thì chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám khắc, có lãi rồi!
Hắn lại đem thi thể trở mình lật lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trâm vàng đang đâm vào sau gáy của người nọ, nhưng lúc này sau khi va chạm qua lại, cả toàn bộ cái trâm vàng đều đã cắm sâu vào trong cổ nàng, cho dù không bị thương ở chỗ khác, thì chỉ cần cái thứ này là đã có thể lấy được mạng của nàng rồi.
Hứa Dương đã từng thấy qua người bịt mặt dùng trâm vàng này để thi triển linh thuật, đoán rằng hẳn là một kiện linh văn khí không tệ, lúc này nhổ ra không chút khách khí, lau vài phát ở trên quần áo của thi thể, rồi thu vào trong Càn Nguyên Đại.
Hẳn là một thứ không có gì đáng giá. Hắn vốn cứ như vậy mà rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy bên trái có một ngọn núi dốc, suy nghĩ một chút liền quyết định ném cái thi thể xuống đó.
Nếu nàng có đồng bọn đến tìm manh mối, thì điều này cũng có thể gây ra một chút phiền toái cho các nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay thi thể, đang dịnh dùng sức quăng mạnh, lại phát giác có một thứ gì đó cứng cứng ở trong cổ tay trái của nàng.
Hắn kinh ngạc đem cổ tay áo của người bịt mặt xé ra, một mảnh kim loại như đồng rơi ra.
Hứa Dương đem mảnh đồng đó nhặt lên, liền nhìn thấy linh văn khắc ở trên bề mặt, dường như là một loại "Phù bài" gì đó, ở góc trên bên trái còn có mấy chữ nhỏ: Chương Văn Cần Ất Tam.
Đây có thể là tên của nàng. Hứa Dương thu hồi miếng đồng, lại sờ soạng vào góc áo mà thi thể đang mặc một lần nữa, không tìm thấy thứ gì khác, lúc này mới đem ném xuống triền núi một cách nhanh chóng.
Khi bước trở lại trên Truy Vân Quyển một lần nữa, lại đi ra được ba bốn mươi dặm, chợt trông thấy có hai tên nữ tử trên con đường núi phía trước, dựa theo trang phục, thì hình như là tiều phu.
Hắn thu hồi Truy Vân Quyển, nhanh chóng đi đến phía trước, chắp tay hỏi "Xin hỏi nhị vị nương tử, đây là nơi nào?"
Khi hai tên tiều phu kia xoay người lại nhất thời sửng sờ ngay tại chỗ. Các nàng trên loại ngọn núi này nào đã từng nhìn thấy qua một thanh niên tuấn tú như vậy chứ, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lên, há mồm thật lâu không nói được lời nào.
"Hai vị đại tỷ, đại tỷ ——"
Thiếu nữ ở một bên gọi mấy lần, hai người kia mới rốt cuộc giật mình một cái, bối rối rời ánh mắt đi chỗ khác, "A, ngài nói cái gì?"
Hứa Dương bất đắc dĩ nghiêng người sang bên cạnh và lặp lại câu hỏi một lần nữa.
"Đây, đây là, chỗ nào nhỉ? Ơ, là núi Cẩm Phúc."
Hứa Dương gật đầu, lại nói "Nơi này là Thần Trì Giới phải không?"
Hai tên tiều phu liếc mắt nhau, thầm nghĩ trong lòng: bộ dạng tuy là tuyệt mỹ, nhưng quần áo rách te tua, lại còn hỏi một câu như vậy, chẳng lẽ nào là một cái tên ngốc sao?
Nhưng các nàng vẫn là có lòng nói "Dĩ nhiên là Thần Trì Giới."
"Vẫn còn trong ranh giới của Đại Chính Quốc?"
"Đúng vậy."
Hứa Dương trong lòng kiên định hơn một chút, chỉ cần không phải bị vây khốn ở một cái nơi quỷ dị gì đó, thì sẽ không phải là một vấn đề lớn.
Hắn đơn giản hỏi thẳng "Vậy thì nơi này cách thành Phượng Minh có xa lắm không?"
Tiều phu trong lòng nói trông giống như tên ngốc nhưng cũng không quá hung ác, lập tức chỉ vào hướng phía đông nam nói "Ngươi cứ đi về phía bên này, đại khái hơn hai mươi dặm, qua Kê Vĩ trấn là tới."
Thì ra vẫn còn ở gần thành Phượng Minh. Hứa Dương chắp tay nói lời cảm tạ, lại chỉ vào thiếu nữ bên cạnh, hỏi "Nhị vị có ấn tượng gì đối với nàng không?"
"Chưa từng gặp qua."