Chương 197: Bọ Ngựa Bắt Ve, Chim Sẻ Rình Sau

Mà đám người Hứa gia đang vây quanh hậu trạch lại không để ý chút nào đối với người lưng đeo mâu kia, đều là bởi vì nàng đang mặc trên người chính là quần áo gia đinh Hứa phủ.

Lúc này, người bịt mặt đã lộ ra việc đỡ trái hở phải dưới sự tấn công mạnh của Hứa Duệ, cộng thêm sự quấy nhiễu của linh trận, cùng bốn phía xung quanh thỉnh thoảng có tên bắn lén đánh lén, càng làm nàng khổ không thể tả hơn.

Nàng mấy lần muốn dùng trâm vàng thi triển Huyễn Quang Trảm Hồn thuật, nhưng lại bất lực vì quyền thế của Hứa Duệ quá nhanh, căn bản không rảnh rút tay ra ngoài.

Một lát sau, Hứa Duệ lại một quyền đánh nát lớp vảy xanh hộ thể của nàng, bỗng nhiên biến đổi chiêu thức, trầm giọng quát nói "Phần Thiên Thức!"

Sau đó toàn bộ linh lực khắp người nàng phun trào, toàn thân được bao bọc trong một cột lửa to bằng đường kính khoảng hai trượng, lấy thế không thể ngăn cản, bỗng nhiên lao thẳng vào thân thể của người bịt mặt.

Người bịt mặt lập tức bị một cỗ cự lực đánh cho thổi bay ra ngoài, nặng nề mà đâm vào bên trên một cây đào, nện đứt mấy chạc cây, rồi quẳng ngã xuống đất, quần áo đã là rách tả tơi, khóe miệng có một vệt máu chảy đến trước ngực.

Giọng Hứa Duệ lạnh như băng nói "Nếu vẫn còn không giao 'Tổ Khí' của Hứa gia ra, chờ khi Thành Chủ đại nhân đến, ngươi hẳn là một con đường chết!"

Cách đó không xa tên "Gia đinh" cầm mâu kia thấy người bịt mặt ngã xuống đất, lập tức hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào tay phải người sau, trong lòng kích động vạn phần đang định thừa dịp cơ hội Hứa Duệ cùng người này đánh nhau, đem "Thánh Vật" của Hoa gia đoạt lại!

Nương, ngài trên trời có linh thiêng phù hộ Hận nhi!

Nàng nắm chặt lấy đoản mâu, đang định thả người tiến lên, lại chợt thấy người bịt mặt kia cố hết sức đứng dậy, đắc ý cười to nói

"Ngươi cho rằng ăn chắc ta rồi hả? Hừ, ta muốn đi, vẫn không ai có thể lưu được ta lại!"

Người bịt mặt đem "Miếng ngọc bội" màu đen nhánh kia đeo ở hông, sau đó trở tay lấy ra một khối tinh thể lục sắc có ánh sáng màu tím lưu chuyển, chú nhập linh lực vào, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Trong chốc lát, khối tử sắc tinh thể kia tan rã ra như mực, tan thành một "Lỗ tròn" màu tím đen giữa không trung, dẫn tới Linh Nguyên thiên địa ở bốn phía xung quanh đều hỗn loạn một trận.

Chợt, người bịt mặt thừa dịp Hứa Duệ đang ngây người đứng nhìn, làm kiểu mèo eo chui vào bên trong cái lỗ màu tím đen kia, cả người trong nháy mắt biến mất đến vô ảnh vô tung.

"Dị cảnh sao? !" Hứa Dương không khỏi thốt ra.

Hứa Duệ tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào cái cửa hang quỷ dị sâu không thấy đáy kia chau mày, nhưng lập tức lại nghĩ tới mẫu thân trước khi lâm chung dặn dò, "Tổ Khí của Hứa gia kể cả là phải liều tính mạng cũng không thể làm mất!"

Nàng bỗng nhiên cắn răng một cái, cũng cất bước bước vào bên trong "Lỗ đen", đuổi sát theo người bịt mặt.

"Phu nhân!" Hứa phụ thấy phu nhân nhà mình tiến vào trong cái lỗ quỷ dị tử hắc kia, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ nàng có chuyện gì không hay xảy ra.

Khi hắn quay đầu lại thấy Hứa Dương, lập tức khua tay nói "Dương nhi, mau đi giúp nương ngươi!"

Ở trong mắt hắn, Hứa Dương đó cũng là một cường giả gần với phu nhân trong nhà mình nhất, trước mắt cũng chỉ hắn có thể giúp ích được nhất.

Mặc dù Hứa Dương cực kỳ kháng cự đối với cái "Lỗ đen" kia, nhưng vẫn là gật đầu, lấy phù Tiên Vụ cùng Thiên Tiêu Châm ra, gọi Hải Yến một tiếng, bước nhanh vọt vào cửa hang đang từ từ nhỏ dần.

Không nói thì Hứa Duệ đến cùng cũng là nương hắn ở cái thế giới này, chỉ nói hôm nay lúc ban ngày, nàng kịp thời đánh lui Hứa Ích, cứu mình một mạng, lúc này cũng tuyệt không thể ngồi nhìn mà mặc kệ được.

Những người khác của Hứa phủ chỉ hai mặt nhìn nhau, tuy có lòng đi giúp gia chủ cùng thiếu gia, nhưng trong lòng cảm giác sợ hãi thật sâu vẫn là làm các nàng không cách nào nhúc nhích được chút nào.

Mắt thấy cái cửa hang màu tím đen kia đã co lại đến không đủ hai thước, "Gia đinh" cầm mâu dùng sức dậm mạnh chân, mắt thấy "Thánh Vật" đã gần trong gang tấc, nhưng lại đột nhiên biến mất, không khỏi vô cùng thất vọng.

Nếu không thể nắm chặt cơ hội tốt lần này, chờ gặp lại "Thánh Vật" sẽ không biết phải tới bao giờ!

Nàng nghĩ tới đây, lập tức chạy gấp tiến lên, bật nhảy một phát vào trong cửa hang từ "Lỗ đen" như một con cá.

Đợi khi thân ảnh của nàng biến mất, cái "Lỗ đen" kia đã biến thành to bằng miệng chén, tiếp theo lóe lên vài cái, liền không còn tung tích gì nữa.

"Phu nhân! Dương nhi!" Hứa phụ cả kinh ngã người ngồi xuống dưới đất, nước mắt trào ra, "Các ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện a..."

Hứa Dương bước vào bên trong cái "Dị cảnh" kia, giương mắt nhìn lên, lúc này liền vì thế mà kinh ngạc.

Diện tích của cái dị cảnh này không lớn, ước chừng trong vòng ba bốn dặm vuông, một chút là có thể nhìn thấy đầu, nhưng ở chính giữa vị trí trung tâm có một cây cột thủy tinh hình sáu cạnh tử sắc, cao vút lên tận mây.

Đây không phải là đang ví von, mà cái trụ tinh thể kia thật sự là đang cắm vào trong tầng mây, cao đến nỗi căn bản không nhìn thấy đỉnh ở đâu.

Lấy cái tinh thể kia làm trung tâm, bảy dòng sông thanh tịnh không nguồn tự sinh, không ngừng mà chảy ra ngoài biên giới dị cảnh u ám.

Trên mặt đất thì bao trùm lấy tầng một sương mù mờ mịt, từ từ dâng lên giữa những mảng cỏ cây hoa lá lạ mắt, trong không khí mùi thơm ngát xông vào mũi, mặt trời và mặt trăng rực rỡ trên bầu trời, giống như nhân gian tiên cảnh vậy.

Nhưng ở bên trong cái cảnh đẹp này, Hứa Dương lại chỉ mơ hồ nghe thấy được có động tĩnh đánh nhau, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của nương cùng người bịt mặt kia đâu.

Hắn ra hiệu với Hải Yến, "Tìm xem bọn họ đang ở đâu?"

Con quạ lăng không bay lên, lập tức cao giọng nói "Hướng nam, hướng nam!"

Hứa Dương lập tức thi triển thuật Ngự Phong, theo sự nhắc nhở của Hải Yến mau chóng lao vút đi vào sâu trong dị cảnh.

Hắn vừa đi ra ngoài hơn mười trượng, một tên nữ tử khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc chế phục hạ nhân Hứa phủ, dáng người thon dài, mày kiếm mắt phượng, dung mạo thanh lệ, khóe miệng có hai lúm đồng tiền cũng hiện thân ở bên trong dị cảnh.

Nữ tử kia đầu tiên là quan sát bốn phía xung quanh một phen, sau đó lập tức nằm rạp người xuống trốn ở dưới hoa cỏ cây cối trên mặt đất, khẽ bò về hướng nơi phát ra tiếng đánh nhau như Linh Miêu.

Hứa Dương đi theo Hải Yến, rất nhanh liền nhìn thấy hai thân ảnh đang kịch chiến ở cách đó không xa bên trong một mảng lớn bụi hoa bảy màu.

Bởi vì ở đây địa thế thoáng đãng, người bịt mặt kia đã quét sạch sự uể oải trước đó của mình, mượn thuật Ngự Phong du tẩu bốn phía xung quanh, còn thỉnh thoảng chỉ về phía sau lưng, lập tức không trung liền sẽ hiện ra một số lượng lớn "Lá cây" màu đồng cổ bắn về phía Hứa Duệ.

Mà trên đùi Hứa Duệ có linh lực chớp động, hiển nhiên là dùng thân pháp tương tự linh thuật, nhưng tốc độ lại chậm hơn nửa bậc so với người che mặt.

Nhưng nàng lấy linh lực thôi động cương khí hộ thể bao phủ mặt ngoài thân thể, không ngừng huy quyền đánh nát "Lá cây màu đồng" đang bay tới từ bốn phía xung quanh, dù có ngẫu nhiên lộ ra, cũng là liều mạng thụ thương ngạnh kháng lại, giống như là bò tót đang xông thẳng về phía người bịt mặt vậy.

Thế là mỗi lần người bịt mặt quay người phóng ra linh thuật, thì sẽ làm khoảng cách của chính mình cùng với Hứa Duệ bị rút ngắn một phân, nhìn qua giống như là đang ở vào thế hạ phong.

Có điều trong lòng Hứa Duệ hiểu rõ, dạng đấu pháp này của mình sẽ bị tiêu hao rất nhiều, nhất định phải nhanh nghĩ cách để áp sát vào người bịt mặt kia, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị đối phương dây dưa đến chết.

Nàng dư quang thoáng nhìn thấy Hứa Dương đang tới gần, lập tức cao giọng nhắc nhở "Dương nhi, ngươi cẩn thận một chút! Tu vi của người này hẳn là trên ta!"

Hứa Dương nghe thấy, không khỏi có chút hối hận, trước đó thấy người bịt mặt bị đánh đến nỗi có chút chật vật ở Hứa phủ, còn tưởng rằng thực lực của nàng bình thường, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là tu vi Thất Mạch cảnh. Vậy thì nếu mình cứ đi theo vào như thế này, rất có thể cũng không có cái tác dụng gì, nếu là nương bị thua, mình sợ là cũng phải đem mạng góp thêm vào rồi...

Phải tận lực giúp nương giành lấy thắng lợi mới được!

Hắn đem thuật Ngự Phong thôi động đến cực hạn, lại kích phát một tấm phù Tật Phong dán lên trên người mình, mới miễn cưỡng theo kịp được tốc độ của hai người.