Chương 196: Đoạt Tổ Khí

Bóng đen kia vừa nghĩ đến đây, lập tức rút trâm vàng từ sau đầu ra, lập tức toàn bộ hậu trạch đều là kim quang đại tác.

Hứa Duệ cũng vừa tụ linh lực lại, liền bị một vệt kim quang chiếu sáng làm chói hai mắt khó mà phân biệt được đồ vật, sau đó liền nghe thấy một tiếng quát khẽ, "Huyễn Quang Trảm Hồn thuật!"

Bầu trời đầy kim quang kia lập tức thu liễm lại, hóa thành một chùm sóng ngang màu vàng cực kỳ ngưng thực, bắn thẳng về phía trán của Hứa Duệ.

Mặc dù trước mắt Hứa Duệ vẫn còn đều là những quầng sáng chớp động, nhưng bản năng lại cảm giác được sát ý nồng đậm đang đem mình bao phủ lại, cả người phản xạ có điều kiện lao sang bên trái.

Nhưng kim sắc ba động kia tới cực nhanh, thân hình nàng vừa động, liền đã bị quét trúng phía bên phải huyệt thái dương, lập tức giống như bị cự chùy hung hăng gõ mạnh một cái ở trên đầu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, thân thể lung lay mấy cái, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Bóng đen kia không khỏi vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy đôi mắt thất thần của Hứa Duệ.

Hôm qua nàng đã nhìn thấy qua người sau xuất thủ, biết rằng năng lực cận chiến của nàng khá mạnh, nhưng không ngờ hồn lực của nàng lại yếu như vậy, chỉ bị Huyễn Quang Trảm Hồn thuật nhẹ nhàng chà xát một chút, liền đã mất đi ý thức.

Nàng lập tức lách mình tiến lên, trâm vàng trong tay hung hăng đâm mạnh vào cổ của Hứa Duệ, nhưng không ngờ linh lực quang mang màu đỏ sẫm chớp động ở trên người thân người sau, trâm vàng kia vẻn vẹn chỉ đâm vào được non nửa tấc, rồi lại không cách nào xâm nhập vào thêm được chút nào.

"Ha, thật là da dày thịt béo..." Bóng đen kia cũng thầm giật mình vì lực phòng ngự của Hứa Duệ, có điều càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, dưới tình huống mất đi ý thức mà thân thể của Hứa Duệ lại vẫn có thể điều động được linh lực.

Đây chính là ưu thế của việc tu luyện Võ đạo. Mặc dù thủ đoạn công kích uy lực không vô biên, linh hoạt đa dạng bằng Tiên đạo như vậy, nhưng sự rèn luyện đối với nhục thân của Võ đạo lại mạnh hơn nhiều so với bốn loại Chí Đạo còn lại, thân thể cực kỳ cứng cỏi.

Trâm vàng mà bóng đen kia cầm vốn cũng không phải là dùng để chém giết cận thân, nàng vừa rồi trong lòng vẫn còn có chút chủ quan, nghĩ rằng tiện tay đâm một cái là sẽ có thể kết thúc được Hứa Duệ, không ngờ lại bị chặn lại.

Nàng lập tức trong tay bấm niệm pháp quyết, đang định thi triển linh thuật sát phạt uy lực mạnh nhất của mình, chợt liếc nhìn thấy trên cổ Hứa Duệ có một sợi dây màu đen nhỏ, lại nhìn dọc theo sợi dây xuống dưới, chỉ thấy trước ngực Hứa Duệ ẩn hiện một vết nhô lên nhỏ.

Chẳng lẽ chính là nó sao? !

Nàng lập tức lấy tay chộp tới, đồng thời dùng trâm vàng đem cái sợi dây kia chặt đứt.

Khi nàng rút tay về, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay của mình chính là một mảnh tràn đầy nét cổ xưa, mặt ngoài che kín đầy những linh văn tinh xảo huyền ảo, có một "Miếng ngọc bội" màu đen tuyền to bằng nửa bàn tay.

Trời cũng đã giúp ta, đắc thủ rồi!

Trong lòng nàng cuồng hỉ, đang định tiếp tục thi triển linh thuật để giết chết Hứa Duệ, thì ánh mắt của người sau lại bỗng nhiên khôi phục lại sự trấn tĩnh.

Hứa Duệ nhất thời cảm thấy trong đầu có "Mảnh vỡ", khi khôi phục lại ý thức đầu đau như dao cắt, mà có một người bịt mặt đang đứng ở trước mặt, trong tay còn đang cầm "Tổ Khí" nhà mình.

Nguy rồi! Nàng lập tức trong lòng căng thẳng, quát lên một tiếng lớn "Còn dám tới!" Đồng thời huy quyền đánh ra ngay trước ngực.

Phản ứng của người bịt mặt kia cũng là cực nhanh, động tác vốn đang bấm niệm pháp quyết đột nhiên biến đổi, trong miệng thầm niệm "Thuật Sắc Giáp", hai tay giao nhau ngăn ở trước người.

Ngay lập tức, một đạo hư ảnh màu đỏ to như cái cối say hung hăng đập tới, chỉ nhìn thấy một lớp vảy màu xanh nhạt xuất hiện trên cánh tay của nàng, lớp vảy kia có chút rung động, trong nháy mắt đem lực đạo đánh tan mất hơn phân nửa.

Người bịt mặt ngăn trở được trọng kích của Hứa Duệ, đang định thi triển linh thuật hoàn thủ, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay trái đau nhức một trận, lớp vảy xanh trước mặt lập tức băng tán một nửa.

Không tốt, sao lại quên mất rằng tay trái vẫn còn đang bị trúng độc chứ...

Nàng cuống quít lùi lại nhanh về phía sau, nhưng vẫn là hơi chậm một chút, dư ba của một quyền kia đánh vào trên bờ vai của nàng, thân thể lập tức lộn ngược vài vòng lên trên không trung, đem tường viện va sụp một mảng lớn lúc này mới dừng lại.

Người bịt mặt liếm liếm vết máu trên khóe miệng, lại giống như cũng không để ý chút nào, đồ muốn lấy cũng đã vào tay, mình muốn đi ai cũng không ngăn lại được.

Nàng đang định thôi động thuật Ngự Phong, liền chợt thấy sau phòng lóe ra một bóng người, giảo hoạt cười một tiếng về phía bên này, rồi sau đó xoay người lại khua tay mấy lần ở trên mặt đất.

Là Hứa Dương? !

Người bịt mặt nhíu nhíu mày, vẫn là lao đi ra ngoài viện, nhưng không ngờ vừa đi ra được hơn mười bước, trên mặt đất xuất hiện một đám "Sợi tóc" mờ dài hơn ba thước, cuốn lấy mắt cá chân của nàng.

Bên ngoài viện này sao mà vẫn còn có Khổn Tiên Võng? !

Hứa Dương ngoắc tay về phía nàng từ xa, cười nói "Hứa Ích, ta đoán ngươi sẽ tới.

"Ồ, Khổn Tiên Võng này có hai tầng cả trong lẫn ngoài. Nếu ngươi cứ tiếp tục chạy tiếp, thì bên ngoài vẫn còn có một tầng Hỏa Nê trận nữa, ta đã đem nó khai mở toàn bộ rồi, xem ngươi có thể chạy thoát ra khỏi Hứa phủ được hay không."

Khi hắn đang nói, thì Hứa Duệ sớm đã thả người đuổi theo ra, huy quyền quát khẽ "Hỏa Băng Thức!"

Dưới chân người bịt mặt bị tia linh lực cuốn lấy, căn bản là không có cách né tránh được, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Nàng chính là tu vi Thất Mạch cảnh sơ kỳ, cao hơn một cái tiểu tầng thứ so với Hứa Duệ.

Nếu là chém giết bình thường, thế của người sau tất không phải là đối thủ, nhưng trước mắt hai người gần trong gang tấc, đối với người tu Võ đạo am hiểu chém giết gần là cực kỳ có lợi, có thể đền bù cực lớn thực lực sai biệt giữa hai người.

Người bịt mặt đành phải cắn răng thi triển "Thuật Sắc Giáp" đón đỡ một kích này một lần nữa.

Lần này nàng tuy là tay trái ngưng tụ càng nhiều linh lực hơn, nhưng lúc này bàn tay dưới sự ăn mòn của nọc độc đang trở nên cực kỳ không linh hoạt, khiến cho phòng ngự bên trái yếu hơn không ít

Một quyền kia của Hứa Duệ mang theo hư ảnh màu đỏ sậm đem nửa lớp vảy màu xanh đánh nát, toàn bộ thân thể bên trái của người bịt mặt đều bị chấn động đến nỗi tê dại một hồi.

Lúc này người sau mới kéo đứt được tia linh lực trên chân, ra sức lui về phía sau mấy bước, nhưng lại có một chùm "Sợi tóc" khác quấn lấy bắp chân của nàng.

Nàng lúc này đang bận việc ứng phó với Hứa Duệ, căn bản không rảnh thi triển thuật Thăm Dò để phân biệt ra phương vị linh trận, quả thực là khó lòng phòng bị.

Khổn Tiên Võng này tuy chỉ là hạ phẩm linh trận, nhưng người bịt mặt vốn là không có sở trường cận chiến, lúc này lại bị cái thứ này kéo làm chậm động tác, trong lúc nhất thời càng là chật vật không chịu nổi.

Trong miệng Hứa Duệ phát ra một tiếng hét to, thừa dịp người bịt mặt đang trọng tâm bất ổn đứng không vững khi tránh né tia linh lực, một chiêu "Hỏa Băng Thức" không chút do dự kích ra.

Cùng lúc đó, bên trong Hứa phủ vang lên trận trận tiếng chiêng trống, một số lượng lớn gia đinh tay cầm đao mâu cung tiễn, lấy tốc độ cực nhanh xúm lại hướng nơi đang phát ra tiếng vang động.

Vẻn vẹn chỉ hơn thời gian mười hơi thở, liền có trên trăm người đem hậu trạch vây chặt như nêm cối, một số lượng lớn phù Chiếu Sáng đem nơi này phản chiếu sáng như ban ngày.

Người bịt mặt kinh hãi, mặc dù có thể dựa vào tu vi tương đối cao của chính mình, ngược lại không đến nỗi lạc bại, nhưng dưới tình hình như thế này, làm không tốt có thể sẽ bị kéo vào chỗ chết.

Từng quyền một của Hứa Duệ liên tiếp tới, căn bản không cho đối thủ cơ hội thở dốc, đồng thời giọng lạnh lùng nói "Ta biết ngươi không phải là Hứa Ích, đem Tổ Khí của ta giao ra đây mau!

"Không sợ nói cho ngươi, Hứa gia có một thế thù, ta vì đối phó với nàng, đặc biệt đã cùng Thành Chủ đại nhân hẹn với nhau. Chỉ cần Hứa gia phát ra tín hiệu, trong một nén nhang nàng tất sẽ suất quân đuổi tới."

Người bịt mặt trong lòng âm thầm kêu khổ, hôm nay thật sự là đi ra ngoài không xem Hoàng Lịch rồi, vận khí này của mình thật là đen đủi mà?

Người ta đã an bài bố trí các loại để phòng Hứa Ích, phòng thù truyền kiếp, lại đều khiến cho mình cho đụng phải...

Thành Chủ thành Phượng Minh chính là tu vi Luyện Khí Cửu Trọng, nhưng dưới trướng của nàng có mấy trăm người Thành Phòng Quân, nếu như bị những người này ngăn chặn lại, hôm nay chắc chắn có chắp cánh cũng khó thoát được.

Ngay thời khắc khi hai người đang kịch chiến, một thân ảnh lưng đeo đoản mâu cường tráng lại đang lặng lẽ đi tới gần.

Nàng cẩn thận chen vào từ bên trong đám gia đinh Hứa phủ, rồi chậm rãi tháo binh khí phía sau xuống, hai mắt thủy chung không để ý tới "Miếng ngọc bội" màu đen nhánh trong tay người bịt mặt, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn cùng sự dứt khoát.