Chương 198: Linh Thuật Hồn Phách Thiên Giai

Hứa Duệ đánh bay "Lá cây màu đồng" đang lấp đầy trời, không ngừng tiếp cận gần về phía người bịt mặt, trong một khoảng thời gian ngắn trên người đã xuất hiện bảy tám chỗ vết thương.

Theo khoảng cách song phương dần dần rút ngắn đến khoảng xa ba bốn trượng, Hứa Duệ khóe miệng hiện ra ý cười, chỉ cần có thể áp sát vào trước người đối phương, mình sẽ có tám thành phần thắng!

Lại có vài cái "Lá cây màu đồng" bay xuyên qua từ khoảng cách bên trong song quyền của nàng —— khoảng cách càng gần thì thời gian phản ứng còn lại của nàng càng ngắn và càng khó ngăn chặn những phi diệp kích xạ này hơn.

Trong nháy mắt "Lá cây màu đồng" đã cắt xuyên qua lớp cương khí bên ngoài thân nàng, rồi sau đó tạo ra vài tiếng trầm đục, chính là dán nổ tung da thịt nàng!

Hứa Duệ lập tức lảo đảo một cái, suýt nữa mất đi sự thăng bằng. Mặc dù nàng gân cốt bì thịt rắn như sắt đá, nhưng cũng bị nổ ra số lượng vết thương mắt nhìn thấy mà giật mình, máu thịt be bét.

Nhưng nàng không quan tâm, lấy linh lực phong bế vết thương lại, vẫn là cắn răng đuổi theo người bịt mặt. Mắt thấy cách địch nhân chỉ còn lại không đến hai trượng, lập tức sắp tiến vào phạm vi công kích Phần Thiên Thức của mình rồi!

Nàng hít lấy một hơi, quán chú sức mạnh vào hai chân, đang định thả người nhảy ra, thì thấy người bịt mặt trước mặt đột nhiên ngừng bước, xoay người lại.

Lập tức, tay phải của người bịt mặt nâng lên, cầm một cái trâm vàng trong tay, phía trên kim quang đại thịnh, cực kỳ chói mắt.

Người bịt mặt đắc ý cười lạnh, "Ngươi cho rằng ta thúc thủ vô sách sao? Hừ, vừa rồi ta chính là muốn dẫn ngươi tới gần!"

Hứa Duệ chợt nhớ tới khi ở Hứa phủ trước đó, người bịt mặt thả ra một đạo kim sắc hồ quang làm chính mình trong nháy mắt bị mất đi ý thức.

Nàng trong lòng cảm giác nặng nề, muốn tránh né, dĩ nhiên đã không còn kịp rồi.

Theo một tiếng quát khẽ, "Huyễn Quang Trảm Hồn thuật!" Kim sắc quang mang bỗng nhiên thu liễm lại, sau đó người bịt mặt cầm trâm chỉ về phía trước, một đạo linh lực kim sắc ba động trong nháy mắt đánh tới.

Vẻn vẹn chỉ không đến khoảng cách hai trượng, Hứa Duệ chỉ hơi lệch đầu sang một chút, kim quang kia liền xuyên thấu qua cương khí hộ thể của nàng, trúng giữa trán.

"Ư..." Nàng thống khổ than nhẹ một tiếng, dưới chân lảo đảo, lúc này ngã nhào xuống đất.

Người bịt mặt một kích thành công, lập tức bấm niệm pháp quyết một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Hứa Duệ như là nhìn thấy người đang chờ chết, "Vì ngươi đã dám đuổi theo, vậy thì cũng chớ đi."

"Thuật Kim Linh!" Nàng khẽ quát một tiếng, hơn mười "Cái lá cây" màu đồng cổ lập tức hiện ra bên cạnh người, thủ thế chờ phát động.

Hứa Dương đuổi sát theo, chợt thấy Hứa Duệ ngã ngửa ra sau, lập tức trong lòng căng thẳng.

Sau đó hắn lại nhìn thấy người bịt mặt kia đang thi triển linh thuật, mà Hứa Duệ lại là không phản ứng chút nào.

Phải nghĩ cách ngăn chặn lại gia hỏa kia! Hắn chau mày, mặc dù trong tay vẫn đang cầm nắm Thiên Tiêu Châm, nhưng lúc này khoảng cách với địch nhân vẫn còn hơn mười hai mười ba trượng, lấy linh lực của mình căn bản bắn không ra xa được như vậy.

Chỉ có Mị Thuật có thể thử một lần!

Hắn trong lòng cũng không có niềm tin chắc chắn gì, người bịt mặt kia có thể đấu qua lại được với nương, thì tu vi hẳn là không kém nàng. Trước đó mình còn chưa bao giờ thi triển qua Mị Thuật đối với địch nhân có tu vi như thế này, rất có thể sẽ gặp phải phản phệ...

Nhưng cũng chỉ có thể đánh cược một lần! Trừ cái đó ra, mình cũng không còn có thủ đoạn nào khác có thể gây thương tổn được cho người bịt mặt kia.

Dưới áp lực cực lớn, cả người hắn đều phấn khởi, ngay cả tốc độ triệu tập linh lực cũng đều nhanh hơn rất nhiều so với thường ngày, gần như trong nháy mắt liền hoàn thành chuẩn bị "Mê tâm".

Hắn chợt thấy trong lòng một mảnh không rõ ràng, chỉ có một cái ý niệm trong đầu là đem Mị Thuật phát huy đến cực hạn, hai mắt lập tức có chút nheo lại, cánh tay nhẹ giơ lên.

Loại trạng thái kỳ diệu này có phần giống với lần trước khi hắn đối mặt với Đổng Thịnh "Tặc Vương" toàn thân hắn xương cốt có chút rung động, mỗi lần khẽ run đều có thể khiến cho linh lực hội tụ ở đầu ngón tay tăng cường lên một chút.

Cuối cùng, với tiếng ngâm khẽ một cách "Diêm dúa lòe loẹt", "Ưm ——" một đạo linh lực ba động không thể nhận ra tuôn xuống mà ra, chuẩn xác lướt qua đầu người che mặt.

Những cái "Lá cây màu đồng" ở bên cạnh thân người sau kia vừa bay về phía trước ra được mấy tấc, liền đột nhiên như mất đi sự khống chế, nhao nhao rơi xuống đất.

Ở trong mắt của người che mặt, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, xuất hiện mấy tên nam tử dung nhan tuyệt sắc tư thế chuẩn bị trông mong đối với nàng, đang thi triển hết mọi khả năng để trêu chọc nàng.

Mặc dù nàng không giống với những người tu vi thấp kia hoàn toàn trầm luân trong đó, nhưng lại vẫn là miệng đắng lưỡi khô, khóe miệng hiện ra ý cười dâm tà.

Đây là chuyện gì xảy ra? ! Nàng hoảng sợ trừng lớn hai con mắt, liều mạng chống cự lại loại phóng túng dụ hoặc đang làm chính mình buông lỏng kia, huy quyền xua đuổi Mỹ Nam đang ôm lên cổ mình, lại chỉ là đánh hụt, nhưng đôi tay trắng nõn nà xúc cảm mềm mại của người sau kia lại cực kỳ chân thực.

Ngay khi nàng gần như sắp không chống đỡ nổi, thì những hình ảnh "Thơm ngon kiều diễm" kia đột nhiên như thủy triều rút đi, tinh thể tử sắc cao ngất nơi xa lại xuất hiện ở trước mắt.

Nói cho cùng, vẫn là do linh lực của Hứa Dương quá thấp, mặc dù may mắn khiến người bịt mặt lâm vào bên trong Mị Thuật, nhưng lại bất lực không thể chèo chống được quá lâu.

Người bịt mặt kia đã nhận phải sự ảnh hưởng của "Mê tâm" mặc dù chỉ có thời gian không đến hai hơi thở, nhưng lại là kinh hãi đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, như là sống sót sau tai nạn vậy.

Nàng sợ hãi nhìn về phía Hứa Dương, đây là linh thuật hồn phách do hắn thi triển sao? Điều này sao lại có thể? ! Cách xa nhau như thế, hơn nữa mình còn có "Nhật Huy Thứ" bảo hộ hồn phách, nhưng lại vẫn là bị linh thuật hồn phách của hắn khống chế lâu như vậy.

Tuy biết là hắn biết linh thuật hồn phách, nhưng mình vẫn là quá chủ quan rồi...

Chính bản thân nàng cũng là am hiểu linh thuật hồn phách, cho nên đối với cái lời nói này là cực kỳ thấu hiểu. Bình thường mà nói, khoảng cách linh thuật hồn phách càng gần, thì hiệu quả mới có thể càng mạnh.

Ví dụ như nàng vừa rồi muốn dẫn dụ Hứa Duệ tới gần đến khoảng cách trong vòng hai trượng, mới vận dụng tuyệt kỹ "Huyễn Quang Trảm Hồn thuật" của mình. Nếu như khoảng cách mà xa, rất có thể sẽ chỉ làm người sau hơi đau đầu một chút, mà sẽ không bị mất đi ý thức.

Nhưng Hứa Dương lại thi triển linh thuật hồn phách ngoài hơn mười trượng, đã có thể làm cho thời gian mình lâm vào ảo ảnh dài như vậy, hơn nữa còn là... ảo giác khó mà miêu tả được như thế.

Cho dù lúc này đã tỉnh lại, trong lòng cũng vẫn quanh quẩn lấy những cái thể nghiệm mỹ diệu vừa rồi kia, lực chú ý rất khó tập trung lại, căn bản là không có cách chuyên tâm đối địch được.

Càng quan trọng hơn là, linh thuật hồn phách mà tên tiểu tử Hứa gia kia thi triển lại có thể xuyên thấu được phòng ngự của "Nhật Huy Thứ"!

Người bịt mặt nhìn xuống trâm vàng trong tay, cao giai linh văn khí này mà nàng hay dựa vào nhất không chỉ có thể tăng cường uy lực linh thuật hồn phách, còn có thể trợ giúp người nắm giữ chống cự lại sự công kích của hồn phách.

Nàng đã từng thử qua, "Nhật Huy Thứ" có thể khiến linh thuật hồn phách trung giai trở xuống gần như bị vô hiệu hóa, uy lực của linh thuật hồn phách cao giai cũng sẽ bị giảm đi nhiều.

Mà vừa rồi dưới sự công kích hồn phách của tên tiểu tử kia, mình trong nháy mắt liền đã mất đi ý thức, "Nhật Huy Thứ" lại không thể ngăn chở được một chút nào...

Nói cách khác, hắn thi triển rất có thể là linh thuật địa giai, thậm chí là hồn phách thiên giai!

Người bịt mặt vừa nghĩ đến đây, lập tức như là gặp ma, cuống quít nhanh lùi lại về phía sau, đồng thời đem linh lực chú nhập vào bên trong "Nhật Huy Thứ", lại lật chuyển đầu trâm, dùng sức đâm mạnh vào phần sau gáy của mình.

Trâm vàng lập tức chảy ra một tầng kim quang, đem đầu của nàng bao trùm lại, lúc này mới làm nàng hơi nhẹ nhàng thở ra.

Đây là một loại bí thuật mà "Nhật Huy Thứ" ẩn giấu, mặc dù sẽ tạo thành thương tổn rất nhỏ đối với hồn phách của mình, nhưng lại có thể làm lực phòng ngự hồn phách tăng lên rất nhiều!

Chỉ là nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, Hứa Dương sở dụng căn bản cũng không phải là linh thuật hồn phách...

Đợi đến khi nàng thối lui ra ngoài hơn mười trượng, thấy Hứa Dương chỉ là đi cứu trợ Hứa Duệ, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, may mắn mà tên tiểu tử kia vẫn là quá mức trẻ tuổi, chỉ lo sự an nguy của mẫu thân. Nếu là hắn vừa nãy vẫn truy giết tới, mình chết tám hồi cũng đều có dư.